Cố Chấp Sủng Ái - Chương 75

Tác giả: Điềm Thố Ngư

Chương 68: Ngoại truyện: Lãnh chứng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, hai người trực tiếp đi tới Cục Dân Chính lãnh chứng.
Thẩm Diệc Hoan căn bản là không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua mình chủ động nói đề xuất ý kiến này với anh, buổi sáng lúc Lục Chu thay đồ cô còn cảm thấy là lạ.
"Hôm nay anh có chuyện gì à? Ăn mặc chỉnh tề thế?"
Lục Chu quay đầu lại, vẻ mặt một lời khó nói hết, Ng'n t vẫn cúc từng chiếc cúc trên áo sơ mi trắng vào: "Tối qua nói gì đều quên hết rồi?"
Thẩm Diệc Hoan ngây người nhìn động tác của anh, cũng không nghe rõ người đối diện nói gì, ánh mắt lưu luyến dừng trên ***g *** trần đang lộ ra ngoài hơn phân nửa, bởi mới rửa mặt xong nên nước từ trên mặt chảy xuống, lướt qua hõm xương quai xanh quyến rũ cùng cơ *** rắn rỏi.
Cô híp híp mắt, không chút để ý: "Dạ?"
Lục Chu cài xong cúc áo cuối cùng: "Lãnh chứng."
"Cái gì chứng cơ?"
"... Giấy hôn thú."
"Huh?" Thẩm Diệc Hoan ngây ngẩn hết cả người, bật phắt dậy, "Em nói?"
Lục Chu cúi người, véo má Thẩm Diệc Hoan một cái, giống như uy hiếp nói: "Đổi ý?"
"Không, em nào có đổi ý đâu." Thẩm Diệc Hoan vội minh oan cho bản thân, "Em chỉ là không nghĩ mình thế mà lại chủ động nói chuyện kết hôn với anh."
Lục Chu cười nhẹ, đứng dậy, kéo cánh tủ quần áo bên kia ra: "Mặc cái nào?"
Thẩm Diệc Hoan nhìn qua Lục Chu một cái: "Em cũng mặc sơ mi đi.""
Hai người một thân áo đôi đi tới Cục Dân Chính.
Lúc chụp ảnh, Thẩm Diệc Hoan khẩn trương vô cùng, cứ sợ vẻ ngoài mình có gì không ổn, nên lôi kéo Lục Chu hỏi xem trước ống kính nên bày ra vẻ mặt gì là tốt nhất.
Cũng may, tới khi nhận được ảnh, hai người đều đẹp vô cùng.
Đi ra khỏi Cục Dân Chính, Thẩm Diệc Hoan cầm giấy hôn thú lật đi lật lại xem, khóe miệng không hề hạ xuống.
Ngồi vào trong xe, cô giơ hai cuốn sổ đỏ lên chụp ảnh rồi đăng vòng bạn bè*, lại lấy điện thoại của Lục Chu đăng một bài y hệt.
*Vòng bạn bè: Nó giống như chức năng story của facebook hay Instagram, chỉ là không phải tồn tại trong 24h rồi biến mất.
Lục Chu cơ hồ chưa từng đăng bất kỳ cái gì lên vòng bạn bè, bài đăng cuối cùng là hơn nửa năm trước.
Hai người trong một buổi sáng đều cùng đăng bức ảnh này, vòng bạn bè trong nháy mắt đã bùng nổ.
Quyết định tới Cục Dân Chính lãnh giấy hôn thú của Thẩm Diệc Hoan cùng Lục Chu hôm nay quả thực vô cùng hấp tấp, dù sao cũng phải tới Khi gia một chuyến gặp mẹ Thẩm với Khi Chấn Bình trước, chưa nói tới là thông báo cho bạn bè.
Khâu Như Như trực tiếp đánh một cuộc điện thoại qua mắng Thẩm Diệc Hoan vì không nói cho cô nàng biết trước.
Chẳng qua giấy cũng lấy rồi, Thẩm Diệc Hoan cũng không trốn được việc thưa chuyện với mẹ Thẩm.
Sau khi ăn trưa, hai người trực tiếp tới Khi gia.
Đây xem như là lần thứ hai Lục Chu tới đây.
Sau khi công việc kinh doanh trở nên phát đạt, Khi Chấn Bình đã chuyển đến sống ở khi biệt thự giàu có nơi ngoại ô, xung quanh là những tòa biệt thự giống hệt nhau, không có người đi bộ, trên đường chỉ toàn ô tô ra vào.
"Ngay phía trước đây rồi." Thẩm Diệc Hoan chỉ đường.
Trước khi vào cửa Thẩm Diệc Hoan còn hít sâu vài lần rồi mới ấn chuông, từ đầu chí cuối Lục Chu đều nắm tay cô.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Diệc Hoan chợt ngơ ngẩn, đôi mắt còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng bình hoa vỡ.
Khi Cẩn mang giày cao gót, đem hết bình hoa trong nhà ném xuống đất, người giúp việc xung quanh tay chân luống cuống, chỉ lớn tiếng khuyên nhủ chứ không dám tới gần, Khi Chấn Bình cũng đứng bên cạnh dỗ dành cô ta.
Người giúp việc mở cửa nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan, cũng không biết sao lại nói: "Nhị tiểu thư, cô nhanh đi khuyên cô ấy đi."
Thẩm Diệc Hoan: "..."
Khi Chấn Bình quay đầu lại trông thấy Thẩm Diệc Hoan, rồi nhìn người đàn ông đứng sau cô, hơi sửng sốt.
Ánh mắt Khi Cẩn cũng nhìn tới đây, ngay sau đó lại là tiếng vỡ choang của bình hoa.
Lục Chu nắm chặt tay Thẩm Diệc Hoan, kéo cô ra sau người mình, bản thân thì bước lên trước đi vào huyền quan*: "Chào chú, cháu là..."
Anh hơi ngừng lại, rồi nói tiếp, "Chồng của Thẩm Diệc Hoan."
Lãnh chứng rồi tất nhiên là trở thành chồng, trước giờ Thẩm Diệc Hoan cũng chưa gọi anh như thế, lúc này chỉ cảm thấy đỏ mặt.
*Huyền quan: được coi là cửa nhập đạo trong Phật giáo. Trong kết cấu của ngôi nhà ở, huyền quan là chỉ cửa ngoài của nơi ở, nơi ra vào ngôi nhà nhất định phải đi qua, bộ phận tổ thành quan trọng trong kiến trúc truyền thống châu Á
Khi Chấn Bình nghe thế nhưng cũng không mấy ngạc nhiên cho cam: "À, ta có nghe mẹ Tiểu Hoan nói qua rồi, hai đứa mới lãnh chứng đúng không?"
Khi Cẩn đứng bên kia lại hét chói tai, giống như mụ điên.
Sắc mặt Khi Chấn Bình thay đổi, giận dữ mắng một tiếng: "25 tuổi đầu rồi mà còn cả ngày điên điên khùng khùng! Có ra thể thống gì không!" Rồi sau đó lại nhìn Thẩm Diệc Hoan và Lục Chu nói, "Mẹ hai đứa đang ở trên lầu, đi lên đó đi."
Nói xong cũng không buồn để ý tới Khi Cẩn.
Sau khi bị Khi Chấn Bình quát lớn, Khi Cẩn có an tĩnh một lát, nhưng ngay sau đó lại hét chói tai hơn, trong sự hỗn loạn còn nghe ra vài lời nói thô tục.
Lục Chu nắm tay Thẩm Diệc Hoan đi lên lầu, phòng ngủ của mẹ Thẩm và Khi Chấn Bình nằm nơi lầu ba.
Thẩm Diệc Hoan hơi kéo tay anh lại, Lục Chu ngừng bước nhìn cô, cho rằng cô đang sợ: "Sao thế em?"
Thẩm Diệc Hoan ghé vào tai anh nói nhỏ: "Anh biết người dưới lầu vừa nãy là ai không?"
"Ai?"
"Khi Cẩn, coi như là chị em đi, chính là người lần trước thêm Wechat anh ấy."
Lục Chu không có phản ứng gì, chỉ "Ừ" một tiếng.
"Anh không nhận ra à?"
"Không."
Thẩm Diệc Hoan vô cùng vừa lòng.
Ngoại trừ yêu cầu của nhiệm vụ thì Lục Chu không có ký ức đặc biệt nào về vẻ ngoài của một người phụ nữ, dù cho xinh đẹp đến chừng nào, chỉ có Thẩm Diệc Hoan là ngoại lệ.
Không phải ông cha có câu người tình trong mắt hóa Tây Thi sao.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã nhớ rõ gương mặt của Thẩm Diệc Hoan, qua suốt kỳ nghỉ hè, đến lúc khai giảng, chỉ vừa nhìn thoáng qua thôi mà anh cũng đã nhận ra cô.
Rất kỳ diệu.
Khi Cẩn ở dưới lầu làm loạn, vậy nên mẹ Thẩm không xuống dưới.
Thẩm Diệc Hoan vốn tưởng rằng tới đây sẽ không tránh được một trận mắng, không nghĩ tới tâm tình mẹ Thẩm tựa hồ tốt vô cùng.
Thẩm Diệc Hoan rất vui.
"Hai đứa tính bao giờ thì làm hôn lễ?" Mẹ Thẩm hỏi.
Vấn đề này hai người họ vẫn chưa thương lượng qua, Lục Chu lễ phép hỏi: "Thời gian này dì có bận việc gì không ạ?"
Mẹ Thẩm cười cười, nhấp một ngụm trà, hai chân bắt chéo với nhau: "Ta thì luôn rảnh, chỉ là hai tháng sau Khi Cẩn muốn đi Châu Âu chơi, nên làm càng sớm càng tốt thì hơn."
Thẩm Diệc Hoan hơi sửng sốt: "Cô ta đoán chừng cũng không muốn tới hôn lễ đâu."
"Không muốn tới cũng phải để nó nhìn thấy." Mẹ Thẩm nói, lại ngó sang Lục Chu, "Không phải trước đó Khi Cẩn còn thần thần bí bí nói có đối tượng mục tiêu sao, không nghĩ tới đó lại là con."
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên không biết nói gì.
Cô cũng ngộ ra được vì sao hôm nay tâm tình mẹ mình tốt như thế.
Cơn sóng thất vọng cứ thế ập tới trong lòng, trước đó vài giây cô còn vui vẻ vì mẹ chấp nhận mình và Lục Chu, kết quả bây giờ lại lập tức biết được hóa ra sự vui mừng này chẳng qua là cảm thấy con gái ruột của mình "thắng" Khi Cẩn.
Không hiểu sao lại thấy nực cười vô cùng.
Chuyện này giống như một cây gậy đánh gãy hy vọng của Thẩm Diệc Hoan đối với mẹ mình.
Thẩm Diệc Hoan hơi ngừng lại, đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau, rồi kiên định dứt khoát nói: "Bọn con không làm hôn lễ."
"Không làm?" Mẹ Thẩm lập tức nhíu mày, "Sao lại không làm?!"
"Lười làm."
Mẹ Thẩm nhìn qua Lục Chu: "Cháu nói một chút xem, có cô gái nào gả chồng mà đến hôn lễ cũng không thèm làm không, mà lại, nhà cháu tốt xấu gì cũng là gia đình quân đội, càng không thể vứt hết mặt mũi thế này được, không những làm, mà còn phải làm thật lớn, nếu không thì ta làm sao yên tâm giao con gái mình cho cháu đây?"
Thẩm Diệc Hoan đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Dạ dày cuộn lên từng đợt.
Quá con mẹ nó buồn cười, cô đây là đang buồn nôn bởi chính người mẹ ruột của mình sao?
Cô hít một hơi thật sâu, vừa định nói gì đó thì Lục Chu bên cạnh đã đứng lên.
Thẩm Diệc Hoan cũng đứng lên theo bản năng, Lục Chu giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy cô, giống như đang trấn an chú mèo nhỏ.
Lục Chu nói: "Cô ấy không muốn làm thì nhà cháu sẽ không làm, bố mẹ bên đấy cháu sẽ thưa chuyện này sau."
Mẹ Thẩm trừng anh.
Lục Chu ôm lấy bả vai Thẩm Diệc Hoan, hơi cúi đầu: "Chào dì, bọn cháu xin phép về trước."
Nói xong, anh mặc kệ hết thảy, dắt Thẩm Diệc Hoan xuống lầu, mẹ Thẩm còn nói lớn gì đó, âm thanh cũng giảm dần theo từng bước chân của họ.
Lục Chu đi một mạch, không chào tạm biệt Khi Chấn Bình, người giúp việc thấy bọn họ không nói một lời đi ra ngoài, cũng kỳ quái "A" một tiếng.
Đang định bước ra khỏi cửa, Khi Cẩn đột nhiên từ phía sau xông tới, Lục Chu theo bản năng kéo Thẩm Diệc Hoan ra sau lưng mình, một tay bắt lấy cánh tay Khi Cẩn vừa vung tới, sắc mặt lạnh xuống, rồi hất ra.2
Thẩm Diệc Hoan phản ứng không nhanh bằng Lục Chu, hai giây sau, cô mới ngộ ra vừa rồi bản thân suýt chút nữa đã bị Khi Cẩn đánh.
Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu nhìn Lục Chu: "Sao anh không đánh cô ta?"
Lục Chu khẽ nhướng mày.
Thẩm Diệc Hoan thành thục xắn tay áo lên, thở ra một hơi: "Quên đi, để em."
Vẻ mặt Khi Cẩn dữ tợn trừng mắt nhìn cô, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ này của Khi Cẩn, có lẽ cũng không phải vì cô ta thích Lục Chu như thế nào, rồi phát hiện Lục Chu đã sớm xóa mình ra khỏi danh sách bạn bè, mà chỉ bởi vỡ lẽ ra người từ chối cô ta lại ở bên người ả ghét thấu xương thôi.
Từ lúc đầu Khi Cẩn đã không thích cô.
Tuy rằng Thẩm Diệc Hoan cũng không biết bản thân lúc ấy có điểm gì khiến người ta ghen ghét, nhưng Khi Cẩn thật sự không những chướng mắt mà còn thích ςướק đoạt đồ của cô.
Nhắc đến ςướק đoạt đồ vật.
Cô chợt nhớ đến mình còn một chiếc máy ảnh đang ở trong tay Khi Cẩn.
"Đúng rồi." Thẩm Diệc Hoan nhìn cô ta, "Máy ảnh của tao chắc đang ở trong phòng mày nhỉ."
"Mày cút cho tao." Khi Cẩn gằn từng chữ hung tợn nói.
"Sao tao lại phải cút." Thẩm Diệc Hoan cố ý đưa tay nhẹ che miệng cười, "Đồ của tao chính là đồ của tao, người của tao cũng mãi mãi là người của tao, dù mày đã cố ςướק được, nhưng bản thân cũng không biết nó là cái gì, đúng không?"
"Mày!"
Khi Cẩn dùng ánh mắt khinh miệt và ác ý nhất nhìn cô, bởi vì tức giận mà ***g *** phập phồng.
Thẩm Diệc Hoan vừa mới bước chân lên cầu thang đã bị Khi Cẩn đột nhiên túm lấy áo kéo giật lại, Lục Chu định bước đến, Thẩm Diệc Hoan đã tát một tát lên mặt Khi Cẩn.
Động tác nhanh đến nỗi anh nhìn không rõ.
Rốt cuộc mấy chuyện đánh nhau này vốn bình thường như cơm bữa với Thẩm Diệc Hoan, cô thân là nữ sinh, bởi sức lực không đọ được với người khác, thế nên am hiểu nhất chính là sự thâm độc cùng chuẩn xác.
Khi Cẩn không ngờ được cô đột nhiên ra tay, cô ả huơ tay lia lịa trong không khí.
Đôi giày cao gót cọ vào gạch lát nền phát ra âm thanh chói tai, Khi Cẩn bị trẹo mắt cá chân, đau đớn không đứng dậy được.
Cuộc cãi vã vừa rồi của hai người, cộng thêm việc Khi Cẩn không chiếm thế thượng phong, Khi Chấn Bình đứng cạnh im lặng nãy giờ chợt tức giận mở miệng: "Thẩm Diệc Hoan!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan nghe được Khi Chấn Bình tức giận gọi tên mình như vậy.
Cuối cùng cũng chịu xé bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia.
Mẹ Thẩm nghe được động tĩnh vội vàng xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cả người cũng sững sờ.
Thẩm Diệc Hoan lười phản ứng, xoay người đi lên lầu, Khi Chấn Bình ở sau lưng gọi lớn: "Mày lên đấy làm gì!"
Cô cũng không quay đầu lại đáp: "Lấy lại chiếc máy ảnh của bố tôi."
Phòng Khi Cẩn ở ngay cầu thang tầng hai, lúc cô đi tới liền nghe được tiếng mẹ Thẩm nói với Lục Chu: "Sao lại không cản con bé lại! Cứ để nó nháo loạn như thế sao!"
Lục Chu gật đầu, thậm chí còn hơi cười nhẹ: "Cứ để cô ấy làm loạn."1
Có một số việc phải để Thẩm Diệc Hoan tự tay giải quyết, những ân oán cô phải chịu đựng trong ngôi nhà này bao nhiêu năm nay, bây giờ tự mình đòi lại hết thảy mới cảm thấy sảng khoái.
Thẩm Diệc Hoan chính là người như vậy.
Anh cũng không cần lo lắng việc Thẩm Diệc Hoan không đối phó được, chỉ là một đồ hèn Khi Cẩn thôi, một khi Thẩm Diệc Hoan đã ra tay tàn nhẫn, thì cô ta kiểu gì cũng tới công chuyện.2
Thẩm Diệc Hoan lấy chiếc máy ảnh của mình trong phòng Khi Cẩn rồi đi ra.
Lúc xuống lầu liền thấy mẹ Thẩm đã đỡ Khi Cẩn dậy, còn nhẹ giọng an ủi gì đó.
"Mày đứng lại đó cho tao!" Khi Chấn Bình quát lớn.
Thẩm Diệc Hoan đứng trên bậc thang, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống ông ta, đáy mắt là tia lạnh nhạt lại khinh thường, khí thế kiêu ngạo kia khiến Khi Chấn Bình tựa như không nhận ra cô.
Thẩm Diệc Hoan trong trí nhớ của ông là người dịu dàng đến mức nhẫn nhục, có đôi khi cũng sẽ phản kháng, cãi cọ với Khi Cẩn, nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ Thẩm buộc cúi đầu xin lỗi.
Thật lòng mà nói, ông ta vô cùng hưởng thụ loại xin lỗi này.
Dù sao đấy cũng không phải con gái ruột.
Nhưng bây giờ, biểu tình kia của Thẩm Diệc Hoan làm ông ta sửng sốt, không nói được lời nào.
Cô cong môi, đi xuống tới bên cạnh Lục Chu, đưa máy ảnh cho anh, sống lưng thẳng tắp, hệt như một con công kiêu ngạo.
"Thẩm Diệc Hoan." Mẹ Thẩm cau mày nhìn cô, "Sao mày lại đánh chị mình? Dượng đối xử với mày còn không tốt sao?"
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy bản thân có thể đoán được lý do mẹ mình nói như vậy.
"Sao lại không thể đánh cô ta?" Cô cười một chút, "Có lẽ mẹ còn chưa rõ lắm, cũng đúng, trước giờ mẹ có quan tâm tới con đâu, đời này con đánh rất nhiều người, cô ta như thế là còn nhẹ đấy."
Cô nhìn về phía Khi Cẩn bên kia, ánh mắt lạnh xuống: "Đánh tới đầu rơi máu chảy cũng không phải chưa từng có, nếu ả còn dám gây chuyện nữa, sau này sẽ không chỉ đơn giản là một bạt tai thế đâu."
Nói rồi cô kéo tay Lục Chu đẩy cửa đi ra.
"Thẩm Diệc Hoan!"
"Thẩm Diệc Hoan!"
Mẹ Thẩm cùng Khi Chấn Bình gọi lớn.
Cánh cửa Khi gia đóng lại, chặn hết mọi âm thanh bên trong.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Giống như xiềng xích trói buộc trên người mình bấy lâu này cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Những người trong ngôi nhà này có thể sống theo một cách khác với thế giới, nhưng không thể bắt buộc ai cũng phải sống như vậy.
...
Lục Chu lái xe trực tiếp trở về chung cư.
Đóng cửa lại, Thẩm Diệc Hoan cọ cọ vào người anh, thanh âm nhẹ như là thở dài: "Lãnh chứng xong là về nhà ăn cơm sao?"
Động tác Lục Chu ngừng lại, vuốt ve mặt cô: "Anh nghĩ rằng em mệt, chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
"Không cần đâu, ăn ở nhà đi, em muốn ăn ở nhà."
Vừa nãy Thẩm Diệc Hoan rõ ràng kiêu ngạo khí thế như vậy, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng.
Ồn ào một trận như thế, không khác gì chặt đứt quan hệ với mẹ mình và Khi gia, hình như bản thân không có gì luyến tiếc, chỉ là cảm thấy hơi thất vọng.
Sao lại không thể thất vọng được.
Từ nhỏ vốn đã nghe người ta nói "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất."
"Lục Chu, em muốn ăn mì." Cô lấy tay xoa xoa đôi mắt mệt mỏi.
"Được, anh đi nấu mì, em vào phòng bếp nhìn anh làm, được không?"
Trước đây Lục Chu không quá thích để Thẩm Diệc Hoan vào bếp, sợ cô ám mùi dầu mỡ, nhưng hôm nay anh lại không thích để cô ngây ngốc một mình bên ngoài.
Lục Chu mở ngăn tủ lấy gói mì ra.
Anh đứng trước bếp, Thẩm Diệc Hoan ở sau vòng lấy eo xem anh nấu mì.
Anh phát hiện ra, hình như Thẩm Diệc Hoan rất thích ôm anh như vậy, số lần ít ỏi cô ở trong bếp, lúc nào cũng đứng ở sau ôm lấy anh, nhìn anh xắt rau nấu đồ ăn.
Đi đâu theo đấy, giống hệt một chú koala nhỏ.
"Muốn thêm trứng không em?"
"Có, hai quả."
Lục Chu cầm ba quả trứng từ trong tủ lạnh ra, đập vào nồi, "Hai quả của em, một quả của anh."
Thẩm Diệc Hoan rất thích kiểu sinh hoạt mang đậm khói lửa nhân gian thế này, bởi lẽ từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng được trải qua cuộc sống như vậy.
"Không có hôn lễ." Lục Chu nhẹ giọng hỏi, "Em tiếc nuối không?"
Thẩm Diệc Hoan nói: "Em chỉ là không muốn biến hôn lễ của chúng ta thành công cụ khoe khoang với thiên hạ, Lục Chu, em có một suy nghĩ rất ích kỷ, em không muốn dùng cách này để nhìn thấy bà ấy vui vẻ, cũng không muốn bà ấy vui vẻ."
"Được, anh chỉ cần em vui." Lục Chu nói.
Thẩm Diệc Hoan cong môi.
"Nhưng mà –" Cô nghiêng đầu, "Em muốn chụp ảnh cưới, hạng mục quân sự bên kia của anh bao giờ bắt đầu?"
"Bây giờ vẫn còn sớm, ngày mai anh đưa em đi thử áo cưới trước?"
"Vâng."
Ăn cơm xong hai người trực tiếp đi ngủ.
Hôm nay Thẩm Diệc Hoan thật sự rất mệt, bình thường vốn sẽ nằm nghịch điện thoại một hồi, thế mà tối nay lại đã ngủ say.
Ngược lại Lục Chu bên cạnh không ngủ được.
Anh không có cách nào chấp nhận được việc, những thứ mà cô gái khác đều có, còn Thẩm Diệc Hoan lại không thể có.
Nếu cô thật sự không muốn thì thôi, nhưng rõ ràng là cô vẫn muốn, Lục Chu nào không nghe ra được sự ngập ngừng trong lời nói của cô.
Người khác có, vì sao Thẩm Diệc Hoan lại không thể có?1
Tay chân anh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của Thẩm Diệc Hoan rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, mở khóa, trong danh bạ tìm được số của Khâu Như Như rồi gọi qua.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
"Aida, đêm động phòng hoa chúc mà mày còn có sức gọi điện thoại cho tao à, Lục Chu không hành cho lên bờ xuống ruộng sao?" Khâu Như Như cười hì hì.
"..." Lục Chu hơi mím môi, "Là tôi."
Khâu Như Như: "..."
Cô nàng đổi tay cầm điện thoại, lập tức thu lại ngữ khí ngả ngớn vừa rồi: "À, cậu tìm tôi sao, có chuyện gì không?"
Lục Chu đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói cho Khâu Như Như một lần: "Cho nên, tôi muốn nhờ cậu một chuyện."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc