Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 82

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Sắc mặt Ngô Hiểu Dao trắng bệch, cả người càng thêm run rẩy, nước mắt chợt tuôn rơi.
Cô đã sớm nghĩ đến chuyện Dạ Thiên Ưng vẫn còn tham gia vào giới xã hội đen. Chỉ là do chính cô không dám đối mặt mà thôi.
Hiện tại đến khi tận mắt chứng kiến, cô mới thấy Dạ Thiên Ưng kinh khủng như vậy, cô run sợ.
"Sao nào? Nhìn thấy Thiên Ưng vậy thì còn thích anh ấy không?" Hạ Uyển Uyển lạnh lùng hỏi Ngô Hiểu Dao.
Thích Dạ Thiên Ưng, thích anh! Cho dù là như vậy, cô vẫn thích anh!
"Không, tôi vẫn thích anh ấy.”
"Vậy tại sao cả người cô run đến thế?"
Cơn run rẩy này cô không thể khống chế được, dù sao thì cô mới chỉ 18 tuổi mà thôi, nên lần đầu bắt gặp chuyện này cô phải run rồi.
Hạ Uyển Uyển đột ngột nghĩ đến cái gì đấy, đôi mắt cô ta thoáng qua một tia ác ý, kéo cổ áo Ngô Hiểu Dao lôi vào trong góc cầu thang tầng bốn.
"Quản lý Hạ, cô đang làm gì đấy?" Ngô Hiểu Dao không hiểu hỏi lại Hạ Uyển Uyển.
"Bây giờ cô biết chuyện của bọn tôi rồi, chắc sẽ đi báo cảnh sát, cho nên. . . . . ." Nói xong, Hạ Uyển Uyển ấn lên mặt nhẫn, một con dao bén nhọn xuất hiện trước mặt Ngô Hiểu Dao.
Thấy Hạ Uyển Uyển làm thế cơ thể Ngô Hiểu Dao càng run.
Cô thật sự không bằng Hạ Uyển Uyển mà, Hạ Uyển Uyển vừa có thể san sẻ công việc bình thường với Dạ Thiên Ưng, lại vừa có thể chia sẻ luôn chuyện giới xã hội đen với anh.
Cô thì sao? Chỉ biết sợ, sợ đến nỗi người phát run lên. Giờ cô chỉ có thể giúp Thiên Ưng làm một chuyện, đó là giữ kín chuyện ngày hôm nay!
"Tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi thích anh ấy, tôi sẽ không bán đứng anh ấy!" Cô không nói dối, nhưng cô cũng đang tự trách chính bản thân mình. Lựa chọn này của cô là đúng hay sai đây? Chẳng lẽ bởi vì một chữ thích mà bị tấm vài đẹt kịt che đi đôi mắt?
Là ai đúng?Là ai sai? Ai phải ai trái? Giờ đây cô chẳng thể phân biệt nỗi nữa rồi.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô ư?"
"Nếu cô không tin thì giết tôi đi." Cô nói xong, nhắm hai mắt lại, cô đã mê muội mất rồi, mê muội trong cuộc tình này, bản thân không phân biệt được trắng đen, cô sống còn ích gì.
Hạ Uyển Uyển không chút xao động, cô không tin Ngô Hiểu Dao, trong lòng anh chỉ tin tưởng bốn người Hạ Uyển Uyển đã lớn lên cùng nhau mà thôi, vâng chỉ tin bọn họ thôi!
Chiếc nhẫn của cô không một chút lưu tình đâm tới Ngô Hiểu Dao.
Nhưng lúc này, Dạ Thiên Ưng nhanh chóng đi tới bên cạnh Hạ Uyển Uyển, một phen tóm lấy tay cô ta, hất văng cô ta ra ngoài.
Ngô Hiểu Dao cảm giác mình đã có thể cử động được, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dạ Thiên Ưng đang đứng trước mặt cô, còn Hạ Uyển Uyển ngồi trên mặt đất nhìn Dạ Thiên Ưng một cách không hiểu gì.
"Cô biết cô đang làm gì không?" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng hỏi Hạ Uyển Uyển.
"Thiên Ưng! Cô ta nhìn thấy cảnh ấy rồi, có thể đi báo cho cảnh sát biết"
"Dù cô ấy có báo cảnh sát, tôi cũng cam tâm tình nguyện!" Cho dù có một ngày Ngô Hiểu Dao phá hủy tất cả của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.
"Thiên Ưng!" Hạ Uyển Uyển đứng dậy khỏi nền nhà, tức giận nhìn anh: "Rốt cuộc anh thiếu nợ cô ta cái gì hả, sao có thể hủy đi mơ ước của mình vì cô ta chứ?"
"Uyển Uyển! Trước khi tôi nổi giận thì cô đi đi " Dạ Thiên Ưng dần dần khó chịu.
Hạ Uyển Uyển là bạn anh, xém chút nữa cô đã *** phụ nữ của anh, nếu như không phải vừa rồi kiềm chế cơn giận trong lòng, ắt hẳn anh đã tổn thương Hạ Uyển Uyển mất rồi.
Hạ Uyển Uyển không nói gì, thất vọng xoay người rời khỏi tầng hầm. Dạ Thiên Ưng vẫn đứng trước mặt Ngô Hiểu Dao, nhưng không đến gần cô.
Anh không muốn mọi việc biến thành như thế này, cũng không muốn cô coi anh như kẻ ác bá hay một ác ma. Nhưng cuối cùng giấy không bao giờ bọc được lửa, cô vẫn nhìn thấy nó. Anh nên nói thế nào cho cô biết đây? Giải thích như thế nào đây?
Cô sợ phải không?
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch ấy, anh biết cô sợ hãi đến mức nào.
"Dao Dao, hù em rồi." Dạ Thiên Ưng miễn cưỡng nở nụ cười đứng bên cạnh, vuốt tóc cô.
Cô không né tránh, cũng không né theo bản năng mà nhìn thẳng vào mắt anh: "Thiên Ưng, anh không nên giận quản lý Hạ làm chi, cô ấy nghi ngờ là đúng."
Nghe giọng nói thản nhiên của cô, Dạ Thiên Ưng ngẩn người, sao cô lại không khóc thét vì sợ với anh, sao lại dùng vẻ bình tĩnh ấy đối mặt với anh?
"Em ..."
"Trong thang máy có 5 người ૮ɦếƭ, hôm ở quá Bowlling anh bị đuổi giết, em bị kẻ khác bắt cíc, lúc ở phòng làm việc anh cầm S***g, mấy chuyện này không phải em chưa từng gắn kết lại với nhau, cho đến hôm nay em nhìn thấy cảnh này, em xác định mình sợ, thật sự sợ. Nhưng mà em thích anh, không, là yêu, nên em có thể bỏ qua cho anh..."
Thoạt nhìn qua có thể thấy sự chân thành trong đôi mắt cô, cô không nói dối, cô có thể chấp nhận hết mọi thứ từ Dạ Thiên Ưng.
Anh vui khi nghe cô nói vậy, có lẽ trước đây anh coi thường cô. Xem thường một cô gái 18 tuổi này.
Ha ha, anh che giấu tất cả nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt cô, cô ngốc ư? Anh luôn cảm thấy cô gái này ngây thơ, nhưng khi cô nói như vậy, anh thấy mình mới là kẻ ngây thơ.
Không nói gì thêm, Dạ Thiên Ưng muốn ôm cô vào lòng, nhưng ...
Cô đẩy vòm *** Dạ Thiên Ưng ra.
"Thiên Ưng, anh có thể nói cho em biết, hai năm trước vì sao anh lại hỏi em câu: Em còn nhớ rõ mười năm trước không ?"
Ban nãy Hạ Uyển Uyển hỏi vậy, cô có thể cảm giác được Dạ Thiên Ưng thật sự thiếu nợ mình cái gì đó mười hai năm trước, và hôm nay cô cũng muốn hỏi rõ ràng anh chuyện này.
Dạ Thiên Ưng nở nụ cười nhạt nhòa, dựa vào tường rồi ngồi xuống cạnh cô: "Em nhớ vết sẹo ở vai trái em làm sao có được không?"
Quả nhiên, tất cả đều liên quan đến vết sẹo này, cô cười nặng nề: “Không nhớ.”
Dạ Thiên Ưng ngẩn người ra, ngạc nhiên nhìn cô: "Không nhớ sao? Lúc nhỏ có phải em bị mất trí nhớ không?"
"Hình như là vậy." Cô vẫn cười nhẹ.
Nghe cô nói vậy, Dạ Thiên Ưng chỉ cười nhẹ nhõm: "Em kể cho em biết nhé, mười hai năm trước, em đã chắn một nhát dao cho một thằng nhóc, thằng nhóc ấy là anh."
Cả đời này anh cũng không quên được cô bé đó, anh cũng có thể đêm tất cả trao cho cô bé ấy.
"Thiên Ưng"Nước mắt trong mắt Ngô Hiểu Dao gợn sóng, đôi tay cô vuốt ve gò má Thiên Ưng, lời nói có chút nghẹn ngào: "Nếu nhứ em nói với anh, em không phải cô bé đó, anh có tiếp tục đi cùng em không?"
"Gì?” Dạ Thiên Ưng ngẩn ngơ cả người, anh không hiểu cô đang nói gì.
Nếu như cô không phải cô bé đó, anh có tiếp tục đi cùng cô không?
Không biết! Anh cũng không biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng cô là cô bé đó.
Nhìn thấy Dạ Thiên Ưng không trả lời được vấn đề này, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô không muốn biết sự thật này!
Cô không muốn biết rằng anh vì muốn trả ơn mà yêu cô.
Không trách được, Dạ Thiên Ưng chưa từng nói lời yêu với anh, thì ra anh chỉ vì trả ơn mà thôi.
Cô mặt kệ nước mặt trên mặt mình, đem môi chạm vào môi anh, nhìn ngắm anh, rồi nói ra lời không trùng với suy nghĩ của mình: "Sẹo này là do vết thương lúc bé nghịch ngợm nên bị dao đâm vào thôi, mà em cũng không mất trí nhớ gì chi hết á, ha ha, em không phải cô bé anh tìm đâu, cũng không chắn giúp anh một đao gì cả, anh cũng không cần lấy thân trả ơn em nữa. Cho nên, bọn mình chia tay nhé."
Đứng dậy, cô từ từ rời khỏi công ty, Dạ Thiên Ưng không đuổi cô, cũng không kéo cô lại.
Cô hy vọng đến dường nào, anh có thể nói một câu: “Anh không phải vì trả ơn mới thích em.”
Nhưng không có.Bản thân cô không ngờ từng cử chỉ dịu dàng của anh dành cho cô đều là vì trả ơn.
Cô có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ, chịu đựng mọi thứ vì anh. Nhưng không chấp nhận một người đàn ông không thương mình.
Nhìn dòng người lướt qua trên đường, cảm giác đau đớn ngập tràn trong tim cô.
Không, lần này hình như càng đau đớn hơn, cô đã yêu một người không nên yêu. Đây là lần thứ mấy cô rơi nước mắt vì anh nhỉ? Cuộc tình này thật trớ trêu, quá chua chát!
Tất cả có được rất dễ dàng, nhưng giữ được nó sao thật khó. Thời gian dài vậy mà cô vẫn không khiến anh nói yêu cô là sao?
Thất bại rồi.
Tim cô có loại cảm giác đau đớn khó tả, nếu giữa bọn họ có khúc mắc hay hiểu lầm gì còn có thể gỡ bỏ. Nhưng nếu không có tình yếu thì duy trì cuộc tình yêu này bằng cách gì?
Vô tri vô giác cô đã về tới phòng ký túc, dọc đường đi cô đều đợi anh, nhưng khí bước tới sân trường cô vẫn không tìm thấy bóng anh.
Trở lại phòng là cô liền vùi mình vào chăn, cô không muốn nhìn thấy mấy thứ Dạ Thiên Ưng tặng mình.
Hồi tưởng tất cả những gì anh dành cho cô, buỗi dã vũ tráng lệ ấy, cái bong bóng bay đẹp đẽ ấy, dịu dàng dành cho cô, quan tâm dành cho cô, tất cả chỉ vì vết sẹo vai trai của cô mà thôi.
Cô thật hận cái sẹo này.
Nếu như không có vết sẹo này, hai năm trước anh đã chiếm đoạt được cô, rồi có thể hận anh suốt cuộc đời. Để không như bây giờ...
Thương anh, nhưng không chiếm được anh.
☆★☆★☆★☆★
Dạ Thiên Ưng vẫn tựa vào vách tường dưới tầng hầm, trên mặt anh vừa là vẻ chần chừ vừa là vẻ hoài nghi.
Anh chấp nhận cô là do vết sẹo đó ư?
Theo đuổi cô mấy lần cũng đều vì vết sẹo đó ư?
Cố níu giữ cô, cũng chỉ vì ơn nghĩa thôi sao?
Chẳng lẽ anh thật chưa bao giờ. . . yêu cô?
Khi cô nói vết sẹo của mình từ đâu mà có, lúc ấy đầu óc anh trống rỗng.
Thì ra cô không phải cô bé gái anh tìm.
Nhưng vì cớ gì, lúc cô nói lời chia tay, tim anh lại đau đến vậy?
Không phải anh là loại người máu lạnh, không có tình cảm ư?
Nếu cô không là người anh tìm, chia tay thì chia tay thôi, nhưng cớ sao tim anh lại đau đến nhường này?
Nếu như cô gái đỡ anh một nhát dao anh xuất hiện trước mặt, anh sẽ cho cô ta một khoản tiền hay theo đuổi cô ta?
☆★☆★☆★☆★
Mười ngày trôi qua, Dạ Thiên Ưng chưa từng xuất hiện lại trước mặt cô, điều này chứng tỏ tình cảm giữa họ đã chấm dứt. Cô không quên đi anh, không quên tất cả từ anh. Nếu không quên được, thì cứ yêu anh thôi, vẫn thương anh thôi. Mặc dù như vậy rất khổ. Một lần nữa nén tâm tư, giờ quan trọng là thi cứ, tương lai cũng vậy!
"Giản Dao, đi thi, nhanh."
"Biết rồi mà."
Đúng là ở chung với chị em tốt là sướng nhất, tất cả hình như đã khôi phục lại như trước kia, chỉ khác biệt là giáo viên đã được thay đổi.
Ha ha.
Đây là môn thi cuối cùng của cô, thi xong thì có thể đến thăm ông ngoại rồi, nghĩ kỹ thì bệnh tình của ông ngoạn vẫn còn phụ thuộc vào trợ cấp của Dạ Thiên Ưng.
Hơn nữa sợi dây chuyện giá trị lớn ấy vẫn còn nằm trong tay cô. Trước hết phải chờ kỳ thi kết thúc rồi cô mới nghĩ cách trả lại anh mới được.
"Thi sao rồi?" Bắc Thiên Thần quan tâm đi tới bên cạnh cô.
Cô khẽ mỉm cười, sờ sờ tóc: "Cũng không tệ lắm, có thể lấy được bằng luật sư tạm thời."
Cuộc thi lần này kết thúc, có nghĩa rằng cô đã có thể lấy được bằng luật sư tạm thời.
"Em lợi hại thật, anh giờ mới lấy được bằng luật sư tạm thời này."
Bằng luật sư tạm thời ít ai có thể thi qua được, mới năm nhất mà thi qua thì đã chứng tỏ rất giỏi rồi.
“kaka, biết đâu em là thiên tài đó!" Ngô Hiểu Dao đùa giỡn Bắc Thiên Ưng vài câu.
Trong lòng cô buồn thì cũng phải buồn để sống, vui cũng sống qua ngày, không vui cũng cũng sống hết ngày, thôi thì cứ cười ha hả cho khỏe.
"Dừng dừng." Bắc Thiên thần đưa tay cốc đầu cô cái, nụ cười thản nhiên bên môi: "Em đúng là tự đại mà."
Loại cảm giác này tốt thật đấy, hai người đi trong sân trường nói chuyện, hơn nữa đề tài cũng hợp rơ với nhau. Có lẽ cô cũng nên bắt đầu yêu một người bình thường như mình thôi.
"Đúng rồi,kỳ nghỉ em sẽ đi chơi với anh hai phải không?" Bắc Thiên Thần đến giờ vẫn chưa biết Ngô Hiểu Dao đã chia tay Dạ Thiên Ưng.
Nghe câu hỏi ấy, cô cười tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em chia tay anh ấy rồi mà, thế mà cái người này, lại còn tổn thương em nữa chứ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc