Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 66

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Ngô Hiểu Dao vẫn đứng ở cửa vào vũ hội không nhúc nhích, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, cô chỉ cần đi sai một bước thì có thể nghiêng người, đến lúc đó đã có thể ném bậc đàn anh đàn chị.
"Này." Hai nữ sai khiêu khích cô khinh bỉ đi tới trước mặt cô: "Hoá trang cũng không tệ lắm nha."
"Nói nhảm!" La Bích Nghi tức giận nói với nữ sinh kia.
Hai nữ sinh hơi cười , tràn đầy cười nhạo: "Các ngươi chẳng lẽ không biết hôm nay phải dẫn bạn trai , mới có tư cách tham gia lựa chọn công chúa sao? ?"
À? Còn phải mang theo bạn trai à? ? Cô tìm đậu ra bạn trai đây? Nếu như không có bạn trai đông nghĩa cô và La Bích Nghi phải quỳ xuống nhận sai lầm? ? ?
Làm cái gì a, tại sao không nói sớm? ? Sớm nói cũng không dùng, cô lại không liên lạc được với Dạ Thiên Ưng! !
"Bích Nghi chính là bạn trai tôi! !" Âm thanh này tất nhiên là không chịu thua mà nói cho qua, nhận lấy một màn cười ầm ỉ của cả hội trường.
"Cô thế nhưng lại đáng thương đến mức không phân biệt đâu là đàn ông rồi hả ? ? Cô không phải là có bạn trai sao? Chẳng lẽ bởi vì quá xấu nên không dám dẫn đến? Hay là bởi vì hắn căn bản cũng không thích cô à? ?"
Nghe các nữ sinh kia vũ nhục cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao đỏ lên: "Tôi thật sự có bạn trai!" Hơn nữa ở trong lòng của cô, anh là người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới! ! !
"Ha ha ha ha ha." Trong nháy mắt lời giải thích của cô đã làm toàn trường cười ầm lên. . . . . .
"Đúng đúng, cô có bạn trai, chỉ là quá xấu có đúng hay không? ? ?"
Không phải! Thật không phải! Dạ Thiên Ưng rất tuấn tú, rất tuấn tú! ! Cô có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ vũ nhục mình, nhưng là tuyệt đối không dễ dàng tha thứ họ vũ nhục Dạ Thiên Ưng!
Ngô Hiểu Dao nắm chặt quả đấm nhỏ, chân mày nhíu lại thật chặt, tức giận nói không ra được nửa câu.
Đang lúc này. . . . . .
"A ——–" cả hội trường toàn bộ nữ sinh thét chói tai, Ngô Hiểu Dao tò mò nhìn mọi người. Nhưng ánh mắt của mọi người là nhìn về phía sau của cô .
Cô còn chưa kịp xoay người, thì có một bộ y phục khoác ở trên người của cô.
La Bích Nghi mỉm cười buông lỏng tay Ngô Hiểu Dao. Hai cánh tay khác từ phía sau của cô ôm lấy cô, cũng ở bên tai cô nói ôn nhu: "Bé con, anh tới chậm, xin lỗi."
Cái âm thanh này là? ? Nội tâm của cô căng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại. . . . . .
Chỉ thấy Dạ Thiên Ưng đang mỉm cười nhìn cô. . . .
Mà đứng phía sau Dạ Thiên Ưng là Lăng Thánh Quân, Lăng Thánh Long cùng với Hàn Tuấn Hi nữa là ba người.
"Thiên Ưng, anh. . . . . ." Lời nói của cô có chút nghẹn ngào, cô thật kích động, ở cô rất mất thể diện lúc Dạ Thiên Ưng xuất hiện.
Dạ Thiên Ưng ôn nhu cười, thân thể cúi xuống, khẽ hôn cái trán của cô. . . . . .
Ưu nhã xoay người nhìn về phía hai nữ sinh khi dễ Ngô Hiểu Dao, chậm rãi nói: "Bởi vì tôi quá xấu rồi, cho nên Dao Dao căn bản không tính toán đến việc dẫn tôi tới đay, chẳng qua tông còn là không biết tự lượng sức mình, sẽ không hù được các người chứ?"
Hai nữ sinh chăm chú nhìn Dạ Thiên Ưng, căn bản không hề nói chuyện, mà là há to miệng mắt nhìn anh không chớp.
Bên trong hội trường tất cả nữ sinh đã bị quân đoàn hoàng tử bất thình lình đến làm cho hôn mê. Chỉ một Dạ Thiên Ưng Nhất đã có thể làm cho các cô gái phun máu mũi rồi, còn một lần xuất hiện bốn người? ? ? Ngay cả Bắc Thiên Thần bên cạnh Tiết Hân Nhiên đều nhìn ngây người.
Bắc Thiên Thần liếc nhìn Tiết Hân Nhiên bên cạnh lại nhìn Dạ Thiên Ưng, trong con ngươi thoáng chốc tràn đầy phẫn hận!
Dạ Thiên Ưng nhìn mọi người mỉm cười, hơi cuối người xuống: "Tôi tên là Dạ Thiên Ưng, là bạn trai Dao Dao, lần đầu tiên tới tham gia loại vũ hội đại học này, hi vọng mọi người quan tâm nhiều hơn nha.".
Hắn vang lên lời tuyên bố, phá vỡ nghi ngờ toàn bộ tin đồn về Ngô Hiều Dao trong sân trường, hơn nữa lấy hình thức ra sân như thế này, khiến cho mọi người giương mắt mà nhìn, không ngừng hâm mộ. . . . .
"Dạ Thiên Ưng? ? Anh là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Sony sao?"
"Không thể nào? Thường nhìn thấy trên TV, lần này là chân thật nha."
"Quả thật quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!"
Cả bên trong hội trường dấy lên một trận ồn ào, toàn bộ đều đang thảo luận về Dạ Thiên Ưng. Tất cả các nữ sinh đều quăng ánh mắt hâm mộ về phía Ngô Hiểu Dao.
Dạ Thiên Ưng hơi giơ tay lên, chỉ thấy, sau lưng Hàn Tuấn Hi đem một cái hộp màu hồng giao cho anh.
Mở hộp ra, từ bên trong anh lấy ra một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, với con mắt tinh người chỉ cần liếc một cái thì có thể nhìn ra giá trị của dây chuyền rồi !
"Kim cương tình ái! Ba ngày trước Dạ Thiên Ưng lấy một trăm mười triệu Dollar đấu giá thắng được, hắn thật sự là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Sony! ! !"
Hồi này, cả hội trường lại đưa tới một trận sóng to gió lớn. Đây là anh muốn hiệu quả, anh muốn ở trước mặt mọi người giới thiệu cô là bạn gái của anh, những người trước kia khi dễ Ngô Hiểu Dao bây giờ đều hâm mộ cô, sùng bái cô! ! !
Nghe được những người đó nói ra giá trị của sợi dây, Ngô Hiểu Dao nâng tay Dạ Thiên Ưng: "Em không muốn."
Hiểu Ngô hơi thay đổi. Cô biết, Dạ Thiên Ưng là muốn giới thiệu danh tiếng của cô, nhưng là bây giờ danh tiếng đã là khá lớn, cô cũng không hy vọng quá mức khoa trương, chỉ cần các bạn học cũng biết cô có bạn trai là tốt!
Cô sẽ không nhận món quà quý trọng kia của Dạ Thiên Ưng như vậy đấy! Thật quá mắc, đeo ở trên cổ cũng có thể bị "Đè ૮ɦếƭ".
Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, dán môi ở tai của cô bên cạnh: "Cái này là đồ dỏm, chính phẩm sẽ tặng cho người khác . . . . ."
. . . . . . . . . . . . Không phải đâu? ? Cô thật muốn điên rồi, cả người suýt nữa xụi lơ, thật may là Dạ Thiên Ưng giữ cô lại. . . .
Hiện tại trong lòng cô có rất nhiều khó chịu rồi, nước mắt đều ở trong hốc mắt xoay một vòng.
Dạ Thiên Ưng vừa một cười xấu xa, dịu dàng nói: "Nữ nhân kia chính là Ngô Hiểu Dao, chẳng qua nếu như ngươi phải thật không nếu muốn, vậy ta thật sẽ tặng cho người khác! !"
Anh. . . . . .Anh quả thật thật xấu! ! Quá không là người rồi ! !
Cô cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn đôi môi, hung hăng đánh dưới Dạ Thiên Ưng ***: "Anh không phải không đùa bỡn em có phải hay không sẽ khó chịu a? ?"
"Anh à, thích xem ai kia có vẻ ghen đấy." Nói này, Dạ Thiên Ưng liền đem sợi dây trị giá một trăm mười triệu kia là kim cương tình ái chậm rãi đeo ở trên cổ Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Cả người tức giận suýt nữa muốn sặc khí, cắn đôi môi, hung hăng đánh *** Dạ Thiên Ưng: "Anh không phải không đùa bỡn em sẽ khó chịu? ?"
"Anh à, thích xem vẻ ghen của ai kia đấy." Nói này, Dạ Thiên Ưng liền cầm sợi dây trị giá một trăm mười triệu là kim cương tình yêu chậm rãi đeo ở trên cổ Ngô Hiểu Dao. . . . . .
Cả hội trường đều yên lặng, sợi kim cương tình yêu tỏa sáng lấp lánh ở vũ hội ánh đèn chiếu rọi xuống rất dễ thấy sợi dây.
Kim cương hợp với Ngô Hiểu Dao trời sanh đại mỹ nhân quả thật giống như một cô công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy! Nhìn ở cửa vũ hội nam thanh nữ tú liếc mắt đưa tình, quả thật ghen ૮ɦếƭ người khác a. Xong rồi, lần này công chúa không cần bình chọn rồi, mọi người toàn bộ biết ai là công chúa rồi. . . . . .
Tiếng nhạc vang lên.
Dạ Thiên Ưng cầm tay Ngô Hiểu Dao chạy vào bên trong hội trường. . . . . .
Cô vừa định lấy áo vét của Dạ Thiên Ưng đang khoác trên người mình xuống, Dạ Thiên Ưng liền nhíu mày, có chút biểu lộ âm trầm nói: "Em dám cởi ra, anh liền ở trước mặt moij người *** y phục của em! ! !"
Thật ra thì nếu không phải là vì anh mới vừa giải vây cho Ngô Hiểu Dao xong, anh liền bước tới liền ‘ chát, chát ’ hai tát trên mặt của cô rồi.(Thật là *** gia đình mà)
Thấy cô ăn mặc lộ liễu như vậy! Dạ Thiên Ưng ngay khi nhìn thấy thì lửa giận chảy thẳng tới tim rồi, chỉ là một đều anh đang nhẫn nại, hiện tại rốt cuộc cũng đã phân tán sự chú ý của mọi người, anh cũng đã phát tiết!
Nhìn vẻ mặt âm trầm kinh khủng kia, Ngô Hiểu Dao thành thành thật thật mặc y phục của anh ở trên thân mình. Thật ra thì, cô cũng không muốn mặc lộ liễu như vậy nha! Hiện tại mặc xong âu phục, cô đối với Dạ Thiên Ưng hơi cười: "Được rồi!
Hừ, thấy cô ngoan như vậy, anh tạm thời tha thứ cho cô món đồ đó lộ liễu quá trớn quả là một tội lỗi lớn. Dạ Thiên Ưng đưa tay ôm bên eo của cô, chuẩn bị nhảy múa rồi. . . . . .
Nhưng trong thoáng chốc, một tia suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu của anh.
Bàn tay Dạ Thiên Ưng chậm rãi từ bên eo của cô trượt xuống ௱ô** cô, đột nhiên, vẻ mặt của anh lại nặng nề, vừa trách cứ vừa kinh ngạc hỏi: "Em thế nhưng không có mặc nội y? ? ? ?"
Bị Dạ Thiên Ưng hỏi như vậy, gương mặt của cô ‘ ba \' lập tức liền đỏ lên: "Em. . . . . . Có mặc a, chẳng qua là, là đinh khẩu chữ miệng quần. . . . . ."
Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ! ! ! ! Dạ Thiên Ưng trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi, liếc nhìn gấp hai bên, sau đó yên lặng cúi đầu xuống, bởi vì. . . . . .
Gương mặt của hắn ở giờ phút này cũng hồng nhuận lên! ! !
Ngô Hiểu Dao tuyệt đối là tiểu yêu tinh,vô cùng thanh thuần, nhưng lại lớn gan như thế, quả thật quá câu người rồi ! !
Hiện tại Dạ Thiên Ưng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện vũ vội sớm kết thúc đi, sau khi kết thúc, hắn nhất định phải. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .
Chỉnh chu lại bản thân nhưng tim cứ đập thình thịch, hắn lộ vẻ mặt của thân sĩ mỉm cười, nắm tay Ngô Hiểu Dao nhảy điệu Walt xinh đẹp bên trong hội trường hoa lệ này.
Ngô Hiểu Dao lộ vẻ không quen với điệu nhảy này, lại thêm trở ngại của đôi giày cao gót, nhìn cô nhảy có vẻ cực kỳ xấu.
Bất quá, cho dù là như vậy, cô ở bên Dạ Thiên Ưng ưu nhã khiêu vũ, cũng đã trở thành một phong cảnh mỹ lệ bên trong hội trường. . . . . .
Rốt cuộc một bản nhạc cũng kết thúc, Ngô Hiểu Dao khoác tay Dạ Thiên Ưng, đi tới khu nghỉ ngơi của dạ hội.
Đang lúc này, Dạ Thiên Ưng đột nhiên dừng bước: "Bảo bối, em đứng ở đây chờ anh!"
Hắn mới vừa đi được hai bước, liền hướng Hàn Tuấn Hi ở bên kia hội trường phất phất tay: "Tuấn Hi, cậu giúp tôi trông chừng Dao Dao, đừng để tên khác lừa đi mất đấy!"
. . . . . . . . . . . . . . . Trán Hàn Tuấn Hi thoáng chốc xuất hiện mồ hôi hột, cô mới 18 tuổi, không phải 8 tuổi a, coi như không có đầu óc cũng không thể bị lừa chạy chứ? ? ? ? Chỉ là. . . . . . Anh lạnh đạm vô trần cũng biết Dạ Thiên Ưng rất quan tâm Ngô Hiểu Dao rồi. . . . . .
Chỉ là Dạ Thiên Ưng càng quan tâm cô, chỉ kẻ khác sẽ biết được nhược điểm của Dạ Thiên Ưng.
Hàn Tuấn Hi dùng vẻ mặt lạnh lẽo đi tới bên cạnh Ngô Hiểu Dao.
Thấy Hàn Tuấn Hi xuất hiện, cô lúng túng cười: "Thật xin lỗi." 10nlk.
Hắn biết Ngô Hiểu Dao nói cái gì nữa, đơn giản đúng là cô không hề rời Dạ Thiên Ưng. Hắn nhất định sẽ trách cô không tuân thủ cam kết, nhưng loại chuyện như vậy, đan hai bàn tay lại với nhau, nếu như Dạ Thiên Ưng không đi tìm cô, có lẽ giữa bọn họ thật cứ như vậy xong rồi. . . . . .
Hàn Tuấn Hi không để ý đến việc Ngô Hiểu Dao nói xin lỗi, mà là đôi tay đút trong túi áo nhìn chăm chú vào chung quanh.
Cô lúng túng thu hồi nụ cười, đoán chừng hiện tại Hàn Tuấn Hi nhất định hận ૮ɦếƭ mình! Nhưng là, hắn tại sao vẫn ngăn cản mình cùng Dạ Thiên Ưng ở chung một chỗ đây? Là bởi vì hắn sợ tương lai mình sẽ trở thành gán*** của Dạ Thiên Ưng sao?
Sẽ không! Sẽ không!
Từ khi mình cùng Thần Long ở chung với nhau và cũng từ ngày đó trở đi, mình liền quyết định cho dù tương lai sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối cũng sẽ không trở thành gán*** của Dạ Thiên Ưng nha! !
"Hàn Phó tổng sao?" Đột nhiên, một người nữ sinh đi tới bên cạnh Hàn Tuấn Hi ân cần chào hỏi.
Hàn Tuấn Hi quăng cái liếc cho cô gái kia, uống một hớp R*ợ*u đỏ trong tay, lưng quay về phía nữ sinh kia. Nữ sinh kia nhất thời rất là lúng túng.
Nhìn Hàn Tuấn Hi tỏ thái độ lạnh lẽo, Ngô Hiểu Dao cũng rất là lúng túng, cô cảm giác chỉ cần đứng ở hắn bên cạnh nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ a. Tình huống như thế, hay là tránh trước mở thôi. . . . . .
Cô hơi di chuyển bước nhỏ, muốn rời xa Hàn Tuấn Hi.
Mới vừa đi một bước, giày cao gót của Ngô Hiểu Dao nghiêng một cái, cả người cô nghiêng về phía sau . . . . . .
Hàn Tuấn Hi ở bên cạnh thấy thế, khẩn trương chạy tới bên cạnh cô, một tay toàn ôm lấy hông cô, nhưng. . . . . .
Ly R*ợ*u đỏ trong cánh tay khác toàn bộ đổ vào trước *** cô. . . . . .
Một màn lạnh lẽo cùng R*ợ*u hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn thân của cô, lại thêm vào cô hiện tại cùng Hàn Tuấn Hi đang ở tư thế này? ?
Cô nhanh chóng đứng thẳng người, lúng túng cười cười, chậm rãi nhìn về phía Hàn Tuấn Hi: "Cám ơn anh. . . . . ."
Ôm eo của cô không có buông ra, hơi nhíu mày, Hàn Tuấn Hi ánh mắt dừng lại ở trước *** của cô.
Bị R*ợ*u đỏ đổ lên người như vậy, trước *** cô rõ ràng xuất hiện một mảng lớn dấu vết, với bộ đầm xuyên thấu cùng nước R*ợ*u đỏ trên ***, ở nơi căng tròn, cứ như ẩn như hiện lộ ra ngoài.
"Hàn Phó tổng? ?" Thấy Hàn Tuấn Hi tay còn chưa có buông eo của mình, hơn nữa ánh mắt của hắn dừng lại trước *** mình, Ngô Hiểu Dao càng thêm vô cùng xấu hổ . . . . . . Cả cô đã nói đêm.
Nghe được âm thanh kí của Ngô Hiểu Dao la lên, gò má Hàn Tuấn Hi lạnh lẽo hiện lên chút cứng ngắc, vội vàng buông lỏng ra cánh tay đang ở eo cô.
Cô vừa định lau nước đọng trên bộ ***, ai ngờ, Hàn Tuấn Hi liền lấy âu phục của mình khoác lên người cô.
Hành động này, làm Ngô Hiểu Dao ngẩn ra. Nhưng là chốc lát, cô hình như đã nghĩ tới điều gì , gương mặt hơi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cám ơn, cám ơn."
Trời ơi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc