Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 09

Tác giả: Dạ Chi Thương Lang

Bị đánh bất thình lình, Lam Cẩn Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ gò má mình, mặt không cảm xúc gật đầu. Nói xong, liền kéo tay cô gái kia rời đi.
Thay đổi, mọi thứ đều đã thay đổi . . . . . .
Lời thề của bọn đàn ông đều dối trá!
Ngô Hiểu Dao và Lam Cẩn Hiên vốn học cùng trường từ thời cấp hai, nhưng đến khi cấp ba thì cô mới chú ý anh. Hầu như các bạn trong trường đều chế nhạo cô, dần dần cô tỏ ra ghét kẻ giàu có. Biết được Ngô Hiểu Dao ghét người có tiền, nên Lam Cẩn Hiên tìm cách tiếp cận, mỗi ngày còn giả vờ ăn mặc nghèo nàn nhờ cô dạy kèm.
Anh theo đuổi cô mất những hai năm, dần dà đợi cô có cảm tình với mình, thế là anh theo đà thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp thổ lộ với cô.
Mới đầu khi cô biết anh giấu giếm thân phận để theo đuổi mình, cô cũng không định đồng ý, nhưng Lam Cẩn Hiên đối xử với cô quá tốt, khiến cô cảm động, vì vậy cô đành gật đầu đồng ý hẹn hò với anh.
Ban đầu, anh chiều chuộng cô vô cùng, thái độ chân thật, nhưng chỉ mấy ngày trước. . . . . . Anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng, hơn nữa chẳng quan tâm cô.
Cho tới khi bị cô bắt gặp anh cùng người con gái khác ở trong khách sạn. Trùng hợp là, cô gái kia lại ở cùng anh ở trong hoa viên trường học.
Tình yêu đến như một kết thúc buồn, là cô quá mức tin tưởng anh, hay tình yêu này căn bản giả dối?
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lam Cẩn Hiên dần đi xa, nước mắt cô bất lực chảy xuống.
Bốn năm quen biết, hai năm tình yêu, cứ như vậy, bởi vì một người khác . . . .
Phần II: Khúc *** bí ẩn
Hai năm sau. . . . . .
Giữa trưa hè nóng bức, cũng là thời điểm tốt nghiệp tràn đầy ly biệt trong sân trường. Các bạn học nhìn nhau không ngừng rơi nước mắt, tình yêu, tình bạn, chưa gì chia xa.
Ở trường trung học, một khi đã tốt nghiệp, lần chia ly này mỗi người đều chọn cho mình một con đường riêng, hoặc là không còn gặp lại!
"Bích Nghi. . . . . . Tớ sẽ nhớ đến cậu nhiều lằm. . . . . ." Đôi mắt đẫm lệ của Ngô Hiểu Dao ‘tí tách’ rơi xuống những giọt nước mắt.
Cô ôm chặt người bạn thân là La Bích Nghi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Mặc dù cô là người Trung Quốc, nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản.
Theo như ước nguyện của mẹ, cũng như mong muốn của mình, cuối cùng cô cũng đậu vào chuyên ngành chính trị ở Nhật Bản, đồng thời sẽ xa nơi này, xa người bạn thân thiết.
Ngày tháng còn có trăng tròn trăng khuyết, huống chi con người đánh mất niềm vui?! Với tình bạn ba năm nay, hai cô gái lưu luyến ôm nhau thật chặt.
Còn nhớ rõ hai năm trước, cô và Lam Cẩn Hiên vừa mới chia tay, trước diễn cảnh của cuộc sống, mỗi ngày cô đều nản lòng, dẫn đến tâm trạng ủ rũ. Lam Cẩn Hiên cũng vì chuyện này mà chuyển trường đi nơi khác. . . . . . Chuyện thất tình đối với cô cũng không đả kích bằng việc phải chia xa La Bích Nghi!
Không có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn tình thân chị em, bây giờ cô mới rõ được đạo lý này.
"Dao Dao, đừng khóc!" La Bích Nghi cũng không mạnh mẽ là mấy, ngược lại còn có ý định an ủi Ngô Hiểu Dao.
Ngô Hiểu Dao đích thị là cô gái kiên cường, bởi vì điều kiện chi tiêu ở Nhật Bản quá cao, mười mấy tuổi cô đã một thân một mình rời khỏi quê nhà, trở về Trung Quốc tự lập, sống ở đây chừng sáu năm trời, nhưng cô vẫn luôn diện đồ xuềnh xoàng, ăn uống cũng khá tiết kiệm. Bản thân cô lúc nào cũng sống vui vẻ, vì cô biết mình có một người bạn như La Bích Nghi, quả thật cô không hề muốn rời xa nơi này.
Nhưng mà. . . . . . có bữa tiệc nào không tàn?! Cô phất phất tay cáo biệt La Bích Nghi, ngồi vào máy bay, bay tới Nhật Bản.
Khi chuyến bay bắt đầu cất cánh, lại một lần nữa cô rơi nước mắt. Có lẽ, đây chính là biểu thị của tuổi thanh xuân, có niềm vui thì phải lắm lúc xuất hiện nỗi buồn. . . . . .
"Nhật Bản, tao đã trở về!" Vừa xuống máy bay, Ngô Hiểu Dao liền H**g phấn hô to một tiếng.
Dù sao thì sáu năm qua cô chưa trở về, vừa nghĩ tới sẽ gặp lại mẹ và ông ngoại, cũng coi như bao nhiêu đau khổ đều biến mất hết. Không sai, người ta nói, mất cái này tất có cái khác, không phải sao?! (Bó tay cô này =]])
Ngồi vào xe điện ngầm để trở về vùng ngoại ô của Tokyo, lòng cô không khỏi kích động, khát khao về lại nhà mình. .
Nhật Bản ------ Tokyo
Chính là nơi đắt đỏ nhất thế giới, tiếp tục giữ vững vị trí thành phố có chi phí sinh sống cao nhất, vật giá leo thang, cả một hơi thở nhỏ cũng liên quan tới tiền.
Ngô Hiểu Dao sinh sống ở vùng ngoại ô của Tokyo, tỉnh Kanagawa, thuộc vùng Kanto, đây là tỉnh có dân số đông thứ 3 tại Nhật Bản, sau Tokyo và tỉnh Osaka. Tỉnh Kanagawa không phải quá xa Tokyo, nhưng chi phí tương đối giảm đi rất nhiều.
Gia đình cô sống trong căn hộ ở Kanagawa với chi phí rất thấp. Nếu bạn đã từng xem qua Crayon Shinchan (*), trong đó có đề cập tới một căn phòng nhỏ của Nohara, thì đó chính là căn phòng của Ngô Hiểu Dao.
(*) Truyện tranh \'cậu bé Pu't chì\'
Căn nhà bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm, ước chừng khoảng 30 thước vuông mà còn phải sống chung với hai người nữa, không gian thật sự chật chội. Hiện giờ cô đã trở về, ba người lớn nhỏ chen chúc cùng nhau, haiz. . . . . Thật là!
Đã sáu năm không trở về nhà, nhìn gò má hóp lại của mẹ cùng với ông ngoại tuổi đã cao, cô nhất thời xúc động.
"Mẹ, ông ngoại, con đã về."
Mẹ Ngô và ông ngoại đang ngồi bận rộn ở phòng khách thoáng chốc ánh mắt nhòe đi: "Dao Dao, sáu năm qua con sống tốt không?"
Ngô Hiểu Dao cười ngọt ngào, ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách: "Mẹ, con sống rất tốt, vô cùng vui vẻ."
Đây chính là điều người con trong gia đình nên làm, tốt khoe xấu che. Cuộc sống thật sự thế nào, chỉ có mỗi mình cô biết.
Bạn học chế nhạo, bạn trai phản bội, suýt nữa còn bị người trong giang hồ ***, điều khiến cô hạnh phúc nhất chính là gặp La Bích Nghi.
Cũng phải thôi, con cái xa nhà chỉ có cha mẹ lo lắng. Nhìn thấy con gái mình mạnh khỏe, bà biết rằng cô đã trưởng thành rất nhiều. Lúc đi cô chỉ cao có 1 mét 2, bây giờ đã tầm 1 mét 65, không chỉ đẹp hơn mà bộ dạng cũng khá chững chạc, đúng là thiếu nữ độ tuổi mười tám.
"Dao Dao, hôm nay mẹ sẽ nấu món mà con thích nhất. Nào, mau đi rửa tay rồi chuẩn bị dùng cơm." Mẹ Ngô điềm đạm nói xong, Hiểu Dao cấp tốc chạy vào trong phòng vệ sinh.
Ngô Hiểu Dao thích nhất món gì? Thay vì nói là bữa cơm đạm bạc, trên bàn chỉ bày biện một ít đồ ăn, trừ món thịt kho thì hầu như rau cải.
Lại nói, cả phí sinh hoạt đều dựa vào nghề thủ công của mẹ, ông ngoại cũng không có lương hưu trí, cả nhà ba người chỉ sống phụ thuộc vào bà Ngô thì không dễ dàng gì.
May nhờ có con gái học giỏi, lại hiểu chuyện, cho nên bà Ngô cũng không tốn bao nhiêu tiền chi trả học phí cho con, ngay cả tiền học đại học cũng được nhà trường tài trợ.
"Ông ngoại, ông ăn cái này. Mẹ, của mẹ cái này." Hiểu Dao hiểu chuyện, dường như là đức tính bẩm sinh. Từ khi còn nhỏ, có thứ gì ngon cô đều để dành cho họ.
Về phần ba cô. . . . . .
Khi cô bắt đầu hiểu chuyện, mẹ Ngô cũng không giấu diếm việc ông bỏ rơi gia đình.
"Dao Dao, con cũng mau ăn đi." Mẹ Ngô đưa tay gắp một cánh gà đưa qua cho con gái. Chợt cô buông đũa xuống, hít sâu một hơi, cầu khẩn nói: "Mẹ, con bây giờ đã 18 tuổi, con muốn đến Tokyo vừa làm việc vừa đi học, như vậy có được không?"
Cô sớm đã lên kế hoạch, tự biết mẹ mình cực khổ, chỉ vì khi ấy cô còn quá nhỏ, muốn xin việc làm rất khó, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày này, cô muốn đi làm để giúp đỡ gia đình.
Mẹ Ngô nghe xong, khẽ nhíu mày, buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm túc: "Dao Dao, có phải con cảm thấy phí sinh hoạt của mình không đủ? Nếu thế thì mẹ sẽ cho con thêm, con bây giờ chỉ cần học hành cho giỏi, những chuyện khác không cần phải quan tâm."
Đối mặt với tình yêu thương của mẹ, trái tim cô luôn cảm thấy ấm áp, mẹ tốt với cô như vậy, cô làm sao có thể ngồi yên? Chẳng lẽ cứ sống nhờ đồng lương của mẹ?!
"Không ạ. Mẹ, con bây giờ lớn rồi, không muốn dựa dẫm mẹ nữa!"
"Nhưng. . . . . ." Con gái của bà năm 12 tuổi đã sống xa nhà, bởi vì chuyện này mà bà canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, hiện nay nó vất vả trở về, còn muốn rời khỏi bà, bà làm sao có thể chịu được. . . . .
Suy tư hồi lâu, lại nhìn thấy ánh kiên định của con gái, bà chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi: "Được rồi, nhưng nhớ là không được làm việc quá sức, nếu không thể vừa học vừa làm, nhất định phải nói với mẹ, hiện tại tiền lương của mẹ đủ nuôi sống con, có biết không hả?"
"Hì hì, con biết rồi, con cám ơn mẹ."
Thời gian nhập học còn khoảng một tháng nữa, tranh thủ những ngày này, cô cùng mẹ và ông ngoại tận hưởng mái ấm gia đình, sau đó sẽ đi xin việc.
Mấy ngày nay Hiểu Dao không ngừng xem báo, rốt cuộc cũng thấy công ty "điện tử Sony" tuyển dụng. Tuyển thư ký, lương tháng 200.000 ¥ (Khoảng 50 triệu VNĐ, thấy vậy chứ không nhiều đâu nha mọi người, vì đời sống bên Nhật cao lắm)
Đối với một số gia đình ở Nhật, có thể kiếm 200.000 ¥ một tháng quả là số tiền khá lớn. Khó trách tại sao công ty điện tử Sony sớm đã chen chân vào Top 100 công ty hàng đầu thế giới, quả nhiên họ đầy thực lực.
Đãi ngộ tốt, phúc lợi cao, vừa nhìn thấy bảng thông báo tuyển dụng, Hiểu Dao liền cầm sơ yếu lý lịch đi phỏng vấn.
Dĩ nhiên, yêu cầu của họ cũng không thấp, nếu là thư ký bình thường thì phải tốt nghiệp đại học.
Đúng là cô được đậu vào trường đại học danh tiếng, nhưng cô còn chưa tốt nghiệp, đối với việc phỏng vấn lần này coi như ôm mộng thử thách!
Công ty Sony đặt tại thủ đô Tokyo, khu vực phồn hoa nhất Nhật Bản, giao thông tương đối tiện lợi. Từ tỉnh Kanagawa ngồi xe điện ngầm ước chừng 1 canh giờ là có thể đi tới tòa cao ốc Sony.
Nhìn thấy tòa nhà nguy nga tráng lệ, cô mở to mắt đầy kinh ngạc. . . . . .
Oa, thật lớn quá đi, nơi này có lẽ là nơi cao nhất Nhật Bản? Quả không hổ danh là công ty nổi tiếng trên thế giới.
Ngô Hiểu Dao một thân một mình đi vào bên trong văn phòng Sony.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc