Cô Bé Du Côn Của Tôi - Chương 15

Tác giả: Zumy

Nó ngồi ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo mà hắn bón .
- được ăn mà mặt bí xị vậy , cười cái coi – hắn cau mày .
Nó cười nhe răng rồi tắt ngay nụ cười luôn .
- định nhe răng chọc tức anh hả bé – hắn hầm hừ .
Nó thì đang định đốp lại thì
. . . .cạnh. . . .
1 lần nữa cánh cửa phòng vip mở ra.
Thiên Nam cùng mọi người bước vào .
- hai ơi ! Hixhix , cứu em hai ơi , huhu – nó than thở , nước mắt ngắn , nước mắt dài dưng dưng .
- bộ sáng nay trời mọc đằng tây à , sáng sớm thằng Mair đã cuống cuồng bỏ đi , còn bà la sát này hôm nay lại mếu máo chư , hơ lạ ta – Thiên Nam hồn nhiên nói mà không biết mình sắp bị cháy áo .
- anh . .nói . . .ai . . .là . . .bà . . .la . . .sát . . .hả . . .hả . . .- nó gầm từng tiếng .
-hi hi bình tĩnh , bình tĩnh đừng nóng ảnh hưởng đến vết thương , em gái ngoan có gì từ từ bao giờ khỏi tính sau – Thiên Nam túa mồ hôi .
- tha cho hai đó – nó chu mỏ nên .
- thế mới ngoan chứ , mà có ai bắt nạt em vậy? – Thiên Nam hỏi .
-hixhix, huhu – nó lại dở bài ca muôn thuả – oa. .a . . . .anh hai ơi , hắn ta nè , cứ bắt em ăn cháo à , mà em muốn ăn hambơger cơ, ăn xúc xích nữa , mỳ ý nè , uống rượu đỏ nữa mà hắn lại cản , huhu hai phải làm chủ cho em – nó mếu máo .
Anh hai nó tiến lại gần lau nước mắt cho nó
- ngoan , hai thương , hai sẽ xử hắn cho em nha – Thiên Nam quay sang hắn – sao cậu lại bắt nạt Linh , cậu không nên quả việc ăn uống cuả nó , sao cậu lại có thể cho nó ăn món cháo gà nhạt nhẽo thế này chả bổ dưỡng tí gì -
Nó cười đắc thắng còn hắn tức xì khói vì bị chửi chuyện không đáng chửi .
Mọi người thì cũng hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ như thế cuả Thiên Nam .
Thiên Nam nói tiếp
- cậu nhớ kỹ đây , lần sau không được mua cháo gà cho Thiên Linh nữa , nó không bổ dưỡng đâu , cậu phải mua cháo trắng đó ăn với bổ ( trời , lí luận cuả ông này có 1 không 2 )-
. . .rầm . . . .rầm . . .rầm . . .rầm . . .
Hàng loạt người đổ như chuối .
Nó thì tức hộc máu với ông anh zai chết bầm .
- huhu hai cũng bắt nạt em – nó lại khóc bù loa .
. . . .cạch . . . . . .
Cánh cửa lại 1 lần nữa bật mở .
Bước vào là 1 đôi vợ chồng khá đứng tuổi rồi nhưng vẫn không lấp nổi vẻ cao quý , uy nghiêm .
Hai người bước vào phòng dường như làm căn phòng tăng nhiệt độ vùn vụt .
- Con chào pama – Thiên Nam tiến lại gần chào đôi vợ chồng .
Hai ông bà gật đầu .
Chỉ là 1 cái gật đầu thôi mà cũng đủ làm những ai trong phòng thót tim .
- chúng con chào hai bác – tất cả mấy người kia cũng đồng loạt chào .
Không thấy hai ông bà phản ứng gì , lại nhìn tụi nó bằng ánh mắt chăm chăm khiến chúng nó hơi sợ hãi trước cái khí thế bất người này .
Hai ông bà nhìn qua rồi nhìn lại , nhìn từ hắn rồi đến Hạ Nhi , lại quay sang Quốc và Lê ,rồi lại Huy và Trang và cuối cùng là Tuấn Anh và Phương .
Với cách nhìn này họ khẳng định được đây là người rất khó tính .
- mấy cháu là bạn cuả Thiên Nam và Thiên Linh – papa cuả nó lên tiếng .
-dạ – tụi nó run run khi đứng trước 2 người này .
Nhưng nhờ nó mà họ trút được gánh nặng .
- pama ơi , đừng chọc họ nữa , nhìn họ sợ tái mép rồi kìa-
nó nói mà mọi người chẳng hiểu gì , đứng đơ người .
- ôi , con gái yêu cuả tôi – mama nó vội vàng chạy đến bên xem xét , vuốt khuân mặt nó .
- ôi khổ thân đứa con bé bỏng của tôi -
- hem , bà tranh hết chỗ cuả tôi rồi , phải để tôi xem con gái tôi thế nào – Papa nó nói .
- ông đi chỗ khác chơi đi , không được ở đây dành con gái với tôi – mama nó đuổi thẳng cổ papa nó .
- bà thật quá đáng , nó là con gái cưng cuả tôi mà sao lại đuổi tôi – papa nó cãi .
- nó mới là con gái cưng cuả tôi , tôi thương nó nhiều hơn ông – mama nó cũng không vừa .
- hai người thôi đi , đây là bệnh viện chứ không phải đấu trường để 2 người rành nhau – Thiên Nam nổi trận lôi đình khi mà ông bà nhắc đến mỗi đứa con gái mà quên mất thằng quý tử kia .
Mọi người trong phòng thì há hốc trước sự thay đổi cuả pama nó và sự giận dữ cuả Thiên Nam .
- mày là con mà dám quát pama mày à , huhu thằng con bất hiếu huhu – pama nó song ca 1 chàng .
- thôi thôi con xin 2 người , lần nào hai người về cũng có người vô viện vì bệnh tim , pama đếm coi xem có bao nhiêu cái cột điện đang há hốc mồm ở đây – Thiên Nam quay sang chỉ tụi nó , từng người 1 .
Riêng nó thì cứ cười khúc khích mãi vì có 1 gia đình rất thú vị .
Pama nó quay lại nhìm mấy đứa với ánh mắt ngây thơ tròn vô .
- mấy đứa sao vậy ? Bộ sốt hả , mau đi khám đi , để bệnh nặng thì rớt quai hàm chứ không phải là há mồn nữa đâu- pama nó ngây thơ hết mức khiến tụi nó muốn độn thổ luôn .
- thui con gái cưng , pama phải về Mỹ ngay , chiều phải đi Nhật nữa , con nghỉ ngơi đi nha , hôm nào nhớ qua thăm pama na -pama nó dặn dò .
- vâng – nó ỉu xìu vì pama nó phải đi ngay .
- tạm biệt con gái yêu – pama nó tiến ra cửa .
- pama đi cẩn thận – nó với ra.
-chúng cháu chào hai bác – những người còn lại trong phòng cũng chào.
- để con tiễn pama – Thiên Nam mở cửa phòng cho pama nó .
______***
-pama à , chuyện đó đã dữ kín 14 năm rồi , Thiên Linh nó cũng đã biết – Thiên Nam nói với pama .
Hai ông bà khá bất ngờ ,trợn tròn mắt
- nó biết rồi sao , tại sao nó lại biết , nó biết từ khi nào ? – pama hỏi dồn Thiên Nam .
- haizz… Nó biết cách đây hơn 3 năm rồi , trong 1 lần vô tình nó nghe thấy pama nói chuyện , con cũng chỉ phát hiện nó biết cách đây vài tuần thôi , trong buổi dạ hội ở trường – Thiên Nam kể .
- nó biết từ lâu rồi sao – pama nó lại há hốc lần thứ 2 .
- nó cũng đã tìm thấy gia đình thật sự cuả mình rồi – Thiên Nam nói giọng hơi buồn .
- thứ mà ta lo sợ cũng đã đến , ta đã che dấu để không mất đi đứa con gái yêu mà ông trời ban cho ta , nhưng giờ thì . . . . . .- Papa nó nhẹ lắc đầu vẻ mắt đau khổ .
-pama , đó là định mệnh rồi không ai có thể thay đổi được ý trời – Thiên Nam tuy an ủi pama nhưng trong lòng buồn không kém .
______***
Thiên Nam quay lại phòng với khuân mặt buồn rười rượi .
- hai sao vậy ? Sao mặt đần thối vậy? Hay có chuyện xấu gì xảy ra rồi – vẻ mặt nó cũng hơi hốt hoảng .
- không. . . .không có gì đâu – Thiên Nam vội chống chế .
Nó cũng không nói gì nữa , mọi người ngồi cười nói vui vẻ , khiến tâm trạng ai cũng phấn trấn .
-_-_-
Nó mấy hôm nay bực tức kinh khủng , nó chỉ muốn bay ngay ra khỏi cái giường bệnh quái qủy này .
” Vì sao ư ” cái này thì phải khỏi hắn .
Hắn chăm sóc nó là rất tốt thế nhưng tốt đến mức này thì nó nhẩy lầu tự tử còn xướng hơn .
Tình hình là hắn quản lý mọi hoạt động cuả nó .
Từ việc ăn uống , đến việc đi lại , ngay cả việc ngủ hắn cũng đòi quản .
Điển hình như :
mấy ngày nay nó thấy khỏe hơn , nó muốn đổi món không ăn thứ cháo tẻ nhạt nữa nhưng hắn không đồng ý , nó làm nũng không làm hắn đổi ý , phải dùng đến hạ sách ” tuyệt thực ” hắn cũng trả thèm đoái hoài , nếu nó “tuyệt thực ” quyết không ăn thì hắn doạ đủ trò ” biến thái ” làm nó phải há miệng ăn .
Nó thấy trong phòng nhiều rất ngột ngạt , muốn ra ngoài thay đổi không khí thì cũng bị hắn xen ngang , nào là ngoài đó đông người , toàn mùi bệnh viện không tốt , nào là để ít hôm nữa vết thương em lành hẳn rồi lại đề nghị mở cửa sổ sẽ tốt hơn là ra ngoài . . . .rất nhiều .
Điều làm nó tức nhất là việc ngủ cuả nó
Nó muốn ngủ thật đã như mọi sáng ( chuá ngủ nướng mà ) nhưng hắn đâu chịu để yên , mới có 5 rưỡi sáng mà đã bắt nó phải dậy .
Sau 1 hồi chiến đấu kịch liệt cuối cùng thì nó vẫn thua ( đang bị thương thôi ,chứ bình thường là hắn die lâu rồi ).
Hắn đỡ nó ra cửa sổ hít khí trời mới sợ .
- hix anh cho em ngủ còn bổ hơn việc đứng trong song sắt như con tù để hít khí trời toàn mùi rác thải này – nó vừa ngáp ngủ , mắt lim dim .
- em phải tận hưởng cái gọi là hương vị ngày mới chứ – hắn vẫn cười tươi .
-ừ , anh cứ tận hưởng tự nhiên , em đi ngủ tiếp – nó toan tiến lại giường ngủ tiếp thì bị hắn kéo lại .
Nó chỉ muốn đá cho hắn 1 cái cắn đầu qua cửa sổ cho hắn cắm đầu xuống bãi phân thôi .
Nhưng việc đó đối với nó giờ chỉ là ý nghĩ thui , nó thở dài .
Tuy là được hắn ” chăm sóc ” ” đặc biệt ” khiến nó chỉ muốn đá hắn vài cái nhưng may sao những người bạn lại rất tâm lý , mua toàn đồ ngon nhưng bị hắn chặn lại mới đau chứ .
Nó đành ngậm ngùi bye bye đồ ăn thân yêu mà thôi .
ác qủy trở về .
Sau bao nhiêu hôm ” nằm gai nếm mật ” nó đã rút ra được ” bài học xương máu “- nó sẽ không bao giờ để mình phải vô cái nơi khỉ ho cò gáy mà lại phải chịu cực hình cuả hắn -
Mọi người quyết định đi bar ăn mừng nó được ra viện.
nó cảm thấy xung xướng vô cùng nhưng nó đâu có được toại nguyện theo ý muốn đâu tại có kì đà cản mũi (hắn đó ).
Mọi người chọn 1 chiếc bàn trong góc khuất .
Nó đòi uống rượu hắn lại không cho nói rằng – rượu không tốt cho người mới khỏi bệnh và gọi cho nó 1 cốc hoa quả mới đau chứ .
Đây là quán bar thuộc địa bàn cuả bang Đrem ( cuả hội học sinh đó ) .
Nó ngồi mà nhìn quầy rượu chằm chằm muốn chảy cả nước miếng( nói vậy thui chứ chưa đến mức ấy đâu ạ ) .
Nó lườm hắn xít cháy áo mà hắn vẫn lơ nó đi mới sợ chứ , nó giận tím mặt ,cơn giận đang lên mức đỉnh điểm thì
cửa bar bị đạp ra 1 cách không thương tiếc .
Tiến vào là khoảng 50 thằng , số lượng bên ngoài nữa thì chưa biết .
- thằng nào đứng đầu ở đây thì mau ra đây tiếp chuyện đại ca tao -
1 thằng nhìn cũng sành điệu đầu xanh đầu đỏ lên tiếng .
Đứng đằng trước tên đó là 1 thằng nhìn trông cũng biết không phải loại vừa chắc là đại ca cuả tụi ô hợp này .
- mau gọi thằng đứng đầu ở đây ra không tao san bằng chỗ này – Thằng đứng cạnh thằng đại ca lại lên tiếng .
Những đàn em trong bang Đrem đứng hết dậy vẻ gầm gừ trước bọn có ý định chiếm lãnh thổ. Họ cũng chưa dám xông vào vì chưa có lệnh cuả thủ lĩnh .
Nó thấy tên đại ca có vẻ bí hiểm và lạnh lùng ,ít nói , tên đại ca đó cũng không phải dạng dễ chơi .
Thiên Nam nhìn lũ kia cười khẩy .
Hắn đang định đứng dậy cho lũ kia 1 bài học thì bị Thiên Nam ngăn lại .
Hắn nhíu mày nhìn Thiên Nam khó hiểu .
Thiên Nam cũng không nói gì với hắn quay sang nói với nó :
- em gái yêu chắc ngứa chân ngứa tay quá rồi chứ gì? Muốn xả tức không ?
- Hắn nghe thấy Thiên Nam đề nghị như vậy thì vội vã ngăn cản .
- anh làm sao vậy? Mát dây nào chưa mà để cô ấy đi dẹp , cô ấy mới khỏi bệnh mà -
- cứ để Linh xả giận đi – Thiên Nam cản hắn .
Nó không nói gì nhẹ nhàng đứng giận tiến về phía “con mồi ” .
Hắn định kéo tay nó lại thì bị Thiên Nam và mấy người kia cản lại .
Hắn đưa những ánh mắt xẹt điện đến từng người rồi cũng ngồi xuống theo dõi tình hình cuả nó ” trong lòng thì thấp thỏm lo âu ” .
Nó lạnh lùng bước ra ngoài , xung quanh nó là luồng hàn khí ai mà tiến lại gần thì dễ đóng băng ngay tức khắc .
- này cô em tránh ra chỗ khác chơi để tụi anh làm việc – thằng kia lại lên tiếng .
Thằng đại ca nhìn thấy nó thì vẫn giữ thái độ im lặng như lúc lẫy nhưng khoé môi bất giác cong lên tạo ra 1 nụ cười khó ai thấy được .
Nhưng tất cả làm sao qua mắt được nó .
Nó nở nụ cười nửa miệng châm chọc .
- Người cần đi chỗ khác chơi là mày chứ không phải tao , đồ nhãi danh về nhà mà tập khâu vá đi ở đây lên mặt với ai , từ vừa nãy mày lải dải như đàn bà khiến chị ngứa cả tai, bây giờ vẫn còn inh inh – Nó ra vẻ mặt nhăn nhó ngoắy ngoắy tai .
- mày nói ai là đàn bà muốn chết hả – tên đó xông vào định cho nó 1 trận .
Nó chép chép miệng lắc đầu
- khổ ghê , chị nói mà không nghe cứ muốn không nết về được, bệnh viện hiện đang thiếu phòng mà chú em cứ muốn vào là thế nào – nó nhẹ nhàng né những đòn mạnh mẽ mà không kém phần chính xác .
Tên kia càng ngày càng nóng giận , mọi người xung quanh thì nhìn trận đánh thú vị này .
Đàn em cuả Thiên Nam cũng không giám vào giúp nó vì có lệnh là không được tham gia kể cả khi có bất cứ tình huống gì xảy ra .
Nó thì cười nhởn nhơ , chơi trò mèo vờn chuột , cứ chốc chốc nó lại dơ bàn tay lên thả mấy chỏm tóc mà nó dựt được cuả tên kia .
Hắn ta bị dựt tóc tức điên lên xông vào nó như mãnh thú , lúc lúc lại sờ lên đầu (thì nó cứ nhổ tóc miễn phí cho tên đó mà , tên đó phải kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tóc chứ ).
Nó cười 1 cái cực đểu khẽ thì thầm vào tai hắn khẽ qua -trò chơi kết thúc-
Nó nhanh nhẹn vòng qua hắn tiến ra phía sau dáng cho hắn 1 cú đá trời dáng khiến hắn ngã xuống sàn tiện thể” hun sàn” luôn .
Tên đó bị đá phát đau điếng có khi gẫy xương gượng dậy định chơi lại nó nhưng
Muốn đánh nó đâu phải dễ ,nó xoăy người đưa chân cao ngang tầm mặt hắn rồi tung người đưa mũi chân vào cằm hắn hất lên khiến hắn lộn vài vòng rồi tiếp đất không an toàn.
Hắn run run sợ , nó tiến lại gần hắn….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc