Cô Ấy Quá Ngọt Ngào - Chương 31

Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái

“Đi đi đi.”
“Cút cút cút.”
Trong lòng của Tô Hà đối với Tạ Lâu chỉ có hai câu này. Sau khi bọn họ đi rồi thì cô đóng cửa rồi khóa lại. Xoay người nhìn phòng khách trống rỗng, lại có hơi trống trải.
Xuân vãn còn đang chiếu, những viên kẹo trên bàn đã bị tàn phá trong một đêm, ăn không ít cho nên thùng rác đều là giấy gói kẹo còn có vỏ quýt đường. Lúc trước ở nhà anh, thường nhìn thấy anh hút thuốc, đêm nay anh lại không hút thuốc, một buổi tối đều ăn này ăn kia. Tô Hà nghịch mớ tóc rối bù rồi ngồi vào sô pha, ngửa đầu lặng ngắm trần nhà.
Sau khi ngồi cô đơn một mình thì cô mới đứng dậy đi tắm rửa, thuận tiện gội sạch đầu, làm khô tóc rồi trở ra.
Lúc này xuân vãn đang đếm ngược, cả nước đều đang chúc mừng, một năm mới đã đến rồi. Lại thu dọn cho xong, Tô Hà mới trở về phòng, nằm ở trên giường chơi điện thoại, lướt lướt vòng bạn bè.
Ôn Mạn đã đăng trong vòng bạn bè, quê của chị ấy rất hẻo lánh, liếc mắt một cái toàn bộ đều là núi, thế nhưng nhà lại rất lớn tựa như là một ngôi biệt thự.
Bạn bè thân thích rất nhiều, mỗi bức ảnh đều là một người khác nhau.
Thức ăn phần lớn đều là hải sản. Xem ảnh chụp cũng đủ để cho người ta chảy nước miếng.
Trì Dĩnh cùng Trần Lâm cũng đã đăng lên vòng bạn bè, Trì Dĩnh cùng mấy cô gái với diện mạo xinh đẹp ở bên ngoài chơi, uống trà sữa còn có ăn khoai cùng ăn vặt, rất thích ý, cũng nhìn rất vui vẻ.
Trần Lâm đã đăng chụp ảnh chung cùng ông bà cha mẹ và anh trai, người một nhà hoà hợp bên nhau cực kỳ ấm áp, Trần Lâm cười rất sáng lạn.
Tô Hà… Cái gì cũng chưa đăng.
Không biết phải đăng gì nữa. Khi cô còn học cấp ba, một ngày phải đăng vài trạng thái. Sinh động thật sự, giống như sống ở điện thoại vậy.
Trời chiều rồi, bên ngoài ngẫu nhiên sẽ có âm thanh của pháo hoa pháo trúc, nhỏ hơn trước rất nhiều cho nên cô đi ngủ.
Nhưng Tô Hà vẫn luôn không ngủ được, cô lướt vòng bạn bè như có chút nghiện, từ động thái của người khác mà tìm một chút náo nhiệt. Lướt lướt đã lướt đến vòng bạn bè của Chu Ngữ Ngữ.
Chu Ngữ Ngữ đã đăng chín tấm ảnh.
Vương Huệ mặc áo khoác màu đỏ, cùng ba của Chu Ngữ Ngữ dựa vào nhau, Chu Ngữ Ngữ lộ ra một bàn tay. Sau đó đăng hai tấm ảnh khác là đồ ăn trên bàn cơm, còn có ảnh chụp chung của Chu Ngữ Ngữ cùng ba cô ta nhưng không chụp cùng Vương Huệ, còn có một tấm là Vương Huệ cùng ba cô ta cùng nhau phát bao lì xì cho Chu Ngữ Ngữ.
Chu Ngữ Ngữ từ trước đến nay luôn thích tiền mặt cho nên đăng bao lì xì, lại chụp hình người khác ở WeChat cùng Alipay đưa bao lì xì cho cô ta, viết cái gì mà “Mèo nhỏ nhà tôi phát bao lì xì, thế nhưng là lớn nhất.”
Cũng hết 188 nhân dân tệ, một tấm cuối cùng là một thỏi song môi vàng nhỏ YSL, cái gì mà anh trai nhỏ đưa.
Dù sao một cái vòng bạn bè biểu đạt cô ta được nhiều người hoan nghênh, được nhiều người yêu thương.
Chu Ngữ Ngữ luôn luôn chặn cô, khi thì lại lôi cô ra. Trong vòng bạn bè này, ý tứ đại khái là muốn cho cô xem, đặc biệt là Chu Ngữ Ngữ đặt ảnh Vương Huệ cùng ba cô ta chụp chung lên đầu tiên.
Tô Hà nhìn nhiều thêm một chút ảnh chụp của Vương Huệ, sau đó mặt không cảm xúc mà lướt qua.
Sau một lúc, cô nhét điện thoại di động xuống gối rồi xoay người ૮ưỡɳɠ éρ mình đi vào giấc ngủ.
*
Mấy ngày kế tiếp, nên đi thăm người thân thì thăm người thân, tiếp đãi bà con tiếp đãi thân thích. Hương vị của năm mới vẫn dày đặc như cũ, một ít trung tâm thương mại cũng đã mở cửa mà không hề nghỉ ngơi, nhưng Tô Hà không ra khỏi cửa. Cô một hơi mua thức ăn cho mấy ngày, một mình ăn cũng không nhiều lắm cho nên ở nhà thôi.
Ngẫu nhiên sẽ nghiên cứu thực đơn mà bà ngoại để lại.
Lục Quân phát một bao lì xì cho cô, nói với cô thời gian đi làm còn chưa đủ, nếu không sẽ phát cho cô một bao lớn một chút rồi.
Tô Hà nhận lấy sau đó nói cảm ơn với anh ta.
Biệc tiệc tối cuối năm ngày đó cô cũng đến, chỉ là một nhân viên nhỏ bé như cô nên ngồi ở trong một góc, đi theo ăn ăn uống uống. Nhìn những người khác đập trứng vàng được không ít phần thưởng, cô rút thăm trúng thưởng được 500 cũng coi như không tồi. Học kỳ mới lại phải đóng học phí. Bà ngoại để lại cổ phần hai quán ăn cho cô, rất ít, nhưng mỗi tháng đều có chút ít tiền.
Hơn nữa cô đi làm ở Thịnh Đỉnh, mỗi tháng có chút tiền lương, này đó cũng có thể gánh nổi chút sinh hoạt phí.
Còn học phí thì phần lớn đều là do tiền bà ngoại để lại chi ra.
Tuy nhiên Tô Hà vẫn cảm thấy đau lòng lại có chút cảm giác khủng hoảng.
*
Vào mùng bốn, vốn cũng chẳng còn gì ăn cho nên Tô Hà mới dọn dẹp một chút. Cô ra cửa mua đồ ăn, mấy ngày nay ánh mặt trời rất tốt, cô mặc chiếc áo len màu hồng nhạt cùng chiếc quần bó sát màu đen, giày cao gót màu đen bước xuống cầu thang.
“Tô Hà.” Một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh vang lên.
Tô Hà nhìn sang ánh mặt trời chói lọi, một người cô gái đứng dưới ánh mặt trời, mang kính, không nhìn rõ mặt lắm, mặc một chiếc áo khoác màu cùng váy bó sát, chân mang giày cao gót, đang ôm lấy cánh tay…
Tư thế rất cao.
Tô Hà xoay người lại rồi hỏi: “Cô là?”
Cô gái tiến về trước hai bước, đi đến trước mặt Tô Hà, khuôn mặt xinh đẹp kia hiện lên rõ ràng. Tô Hà nhất thời không nhớ tới, chỉ cảm thấy giống như có hơi tương tự, hẳn là gặp qua.
“Tôi là Tiêu Sầm.” Ánh mắt phức tạp của Tiêu Sầm đang đánh giá Tô Hà.
Hôm nay Tô Hà không buộc tóc, nhưng có hơi lộn xộn xoã trên vai, ngược lại tăng thêm chút quyến rũ. Tô Hà nghe thấy cái tên Tiêu Sầm thì trong đầu hiện lên một hình ảnh. Rất nhanh cô đã nhớ ra.
Bạn gái cũ của Tạ Lâu.
Cô gái đã tát Tạ Lâu ở dưới lầu. Khó trách giống như đã từng gặp qua, khó trách có cảm giác quen thuộc.
Tô Hà tạm dừng lại: “Xin chào.”
Tiêu Sầm nhìn tòa nhà cũ nơi Tô Hà sống, lại nhìn qua phía đối diện cầu vượt, đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, rất nhẹ, rất nhanh đã tiêu tán. Cô ta mỉm cười, hỏi: “Có rảnh không? Tâm sự nhé?”
Tâm tình Tô Hà có hơi phức tạp.
Cô nói: “Tôi phải đi mua đồ, không có thời gian nói chuyện.”
Tiêu Sầm cười lạnh một chút rồi lại nói: “Tôi sẽ đi theo cô, theo tới khi nào cô nói chuyện mới thôi, hôm nay không được thì ngày mai tôi lại đến.”
Thật vô lại.
Tô Hà có hơi không dám tin tưởng.
Cô lạnh lùng lên tiếng: “Vậy cô đi theo đi.”
Thật sự không biết rõ người này tới tìm cô nói cái gì, làm cho cô có loại cảm giác bị bắt gian. Tô Hà cực kỳ không được tự nhiên, dẫn đường đi về phía cầu vượt. Walmart ở phía đối diện cách cũng không xa cho lắm. Phía sau, Tiêu Sầm thật sự đuổi kịp, Tô Hà nhíu mày lại rồi bước nhanh hai bước.
Cô ta cũng đi nhanh hai bước…
Cho đến khi vào cửa Walmart, Tô Hà đột nhiên dừng lại, xoay người cùng Tiêu Sầm đối mặt. Tiêu Sầm mang một chiếc túi nhỏ xinh, nghiêng đầu: “Muốn tâm sự sao?”
Tô Hà nhìn đồng hồ, “Nửa giờ.”
Tiêu Sầm làm như sớm biết rằng cô sẽ thỏa hiệp, cười gật đầu: “Được, vậy ở quán cà phê trong trung tâm thương mại nhé.”
Ngón tay tô hình dạng sương mù chỉ vào lối vào trung tâm thương mại, Tô Hà nhìn qua, Walmart ở lầu hai, vậy cũng rất gần. Cô gật đầu, cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ mong tốc chiến tốc thắng.
*
Mười phút sau, hai người mặt đối mặt, ngồi ở quán cà phê Tinh Đảo tại lầu một.
Tiêu Sầm còn đang đánh giá Tô Hà.
Tô Hà lại nói: “Cô muốn nói cái gì?”
Tiêu Sầm sau khi nghe xong thì dừng một chút, cầm cái muỗng khuấy cà phê, một bàn tay chống cằm. Một lát sau, cô ta nói: “Tô Hà, Tạ Lâu không phải là một người đàn ông tốt.”
Tô Hà nhấp một ngụm cà phê, nghe được lời này cũng sửng sốt.
Tình huống như thế nào đây, không phải ra oai phủ đầu với tôi sao?
Đôi mắt của Tiêu Sầm mang theo một tia phẫn hận: “Tôi cùng anh ta hẹn hò, cô biết chứ?”
Tô Hà gật đầu.
Tiêu Sầm cười lạnh một tiếng: “Anh ta chính là động vật máu lạnh, tôi hẹn hò với anh ta đã hơn một năm nhưng anh ta chưa từng chủ động tới tìm tôi, đều là tôi chủ động tìm anh ta. Anh ta đối với tôi cùng cùng những cô gái theo đuổi anh ta vốn dĩ không có gì khác nhau. Có đôi khi tôi nghĩ có phải vì tôi quá mức chủ động, mới dưỡng thành cái tật xấu này của anh ta hay không.”
Cô gái trước mắt, khi nói chuyện trong mắt chứa đầy phẫn hận, khóe môi khinh thường, Tô Hà thấy được rõ ràng, chỉ là cô không nghĩ tới cô ta cùng Tạ Lâu hẹn hò sẽ là cái dạng này.
“Vậy hôm nay cô tìm tôi nói chuyện, là có ý tứ gì?” Tô Hà hỏi lại, Tiêu Sầm buông chiếc muỗng xuống, cười một tiếng, “Có ý tứ gì? Tôi muốn nói cho cô biết anh ta là dạng người gì. Bọn tôi ở bên nhau đã hơn một năm, anh ta còn chưa hôn qua tôi, cũng chưa bao giờ mua quà gì cho tôi cả. Duy nhất có hơi đặc biệt chính là anh ta sẽ đưa tôi đi học, có khi tôi còn có thể quá giang về nhà. Mặt khác, tôi cùng người qua đường không khác biệt cho lắm.”
“Tô Hà, tôi biết giữa cô cùng Tạ Lâu hiện tại có chút mập mờ nhưng chờ khi cô cùng anh ấy hẹn hò sẽ biết người này có bao nhiêu máu lạnh, bây giờ còn có một Trần Diệu đang theo đuổi cô, so với Tạ Lâu, Trần Diệu không biết tốt hơn bao nhiêu, cô hãy nghĩ kỹ….”
Mỗi một câu nói của Tiêu Sầm đều làm Tô Hà run sợ. Chỉ là cái hôn kia khiến cho cô rất chột dạ. Nhưng câu nói kế tiếp của cô ta lại đẩy cô về phía Trần Diệu, lại nhiều thêm một tầng ý tứ.
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cảm ơn cô nói với tôi chuyện này, cô khuyên tôi như thế, là…. Còn chưa quên được Tạ Lâu phải không?”
Đôi mắt Tiêu Sầm lóe lên những giọt nước mắt, những ngón tay cô ta lướt xuống khóe mắt rồi nói: “Phải, có lẽ là không chiếm được mới là tốt nhất, tôi không cam lòng, tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy rõ ràng cách tôi gần nhất, vì cái gì tôi cùng anh ấy không thể có kết quả…”
Vốn là muốn từ bỏ, kết quả là từ trong miệng Liễu Vân biết được Tạ Lâu cũng sẽ chủ động hôn một cô gái, theo đuổi một cô gái. Tiêu Sầm thương tâm rất nhiều, lại càng thêm không cam lòng. Cô ta không cho rằng Tô Hà có cái gì đặc biệt bởi vì Tô Hà cũng từng theo đuổi qua Tạ Lâu.
Chẳng qua rời đi mấy năm trở về, có lẽ Tạ Lâu kia bệnh tâm lý, là bởi vì hiện tại Tô Hà không thích anh cho nên mới sẽ để bụng.
Nếu đổi thành cô ta thì cô ta cũng có thể.
Cô ta quá không cam lòng.
Tô Hà nhìn Tiêu Sầm khóc, không nói gì mà cầm khăn giấy cho cô ta.
“Được không? Tô Hà, cô đáp ứng Trần Diệu, không cần cùng Tạ Lâu ở bên nhau, được không? Anh ấy căn bản không phải là một bạn trai tốt, cô sẽ thương tâm sẽ khổ sở… Được không?” Tiêu Sầm nhìn Tô Hà cầm khăn giấy cho cô ta, càng thêm khích lệ cô. Cô ta bắt lấy tay Tô Hà, nhìn chằm chằm Tô Hà, đôi mắt tất cả đều là cầu xin.
Tiêu Sầm thật sự rất xinh đẹp, lớp trang điểm khi khóc lên cũng không chút nào mất đi, rất đẹp cũng rất yếu đuối đáng thương, có thể khiến cho đàn ông thương tiếc.
Tô Hà theo bản năng mà muốn rút tay mình lại nhưng Tiêu Sầm khiến cô rất đau.
Chuyện này sao mà có thể đáp ứng được, hơn nữa, tình cảm là chuyện của hai người, này tính là gì đây? Tiêu Sầm không khỏi quá ngây thơ rồi. Tiêu Sầm thấy Tô Hà do dự, đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cô ta lại lần nữa nắm chặt tay Tô Hà: “Thật sự, Tô Hà, Trần Diệu tốt hơn anh ấy nhiều, Trần Diệu năm nhất có quen một người bạn gái, chiều người bạn gái ấy lên tận trời cũng chẳng tổn thương cô ấy, Tạ Lâu không phải người như vậy, cô… cô đáp ứng Trần Diệu đi.”
Tô Hà rất đau đầu, đang muốn nói chuyện thì một giọng nói từ phía sau Tiêu Sầm truyền đến, “Cô ấy dám?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay