Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I - Chương 11

Tác giả: Minh Moon

Phải điệu cổ con thỏ về gần hang mới là thượng sách!
Quán Bar mang rặt phong cách Cuba qua mùi xì gà La Habana đậm đặc phả ra từ những cái “cột khói tàu” to béo ngồi kín quầy bar và thứ âm nhạc Mỹ La tinh thuần túy khiến cho tất cả khách khứa không thể đứng yên một chỗ mà phải nhún nhảy theo giai điệu đầy sôi nổi đó. Đây là một bar rất được dân nước ngoài ở thành phố này hâm mộ bởi phong cách phóng khoáng và thân thiện. Ông khách người Mexico tên Mike cũng đã từng có lần yêu cầu được đưa tới đây. Tuy nhiên, với người Việt Nam thì nó lại không mấy được biết đến, vì không phải ai cũng biết nhảy salsa. Thảo Nguyên, như thường lệ, là một trong số ấy. Nhưng hôm nay, cô được đi với toàn các cao thủ.
Khi Phong và Nguyên tìm được ba người kia, thì họ đang đứng uống Macallan Sherry Cask quanh một chiếc bàn tròn nhỏ cùng với một vài người bạn mới làm quen được. Nguyên không thích whisky, nên cô nhấm nháp một chai bia Corona 4,6%. Lần giao tiếp này cũng thoải mái, không có cảnh anh một ly, tôi một chén nên cũng đỡ cho cô.
- Nào, chúng ta cùng ra salsa thôi. – Vị khách nữ hào hứng nói, sau đó quay ra mời Ngọc Thái. – Tôi với anh một đôi nhé!
Ngọc Thái hào phóng cúi đầu ra dấu hân hạnh, đồng thời chìa tay ra, dẫn người đẹp lên sàn nhảy. Thế Phong nhìn sang Nguyên:
- Tới đây rồi thì không thể không nhảy salsa.
- Thật sao anh?
- Luật bất thành văn ở đây là như vậy.
Thì ra là thế! Thảo nào lần trước tới đây cùng khách, nhiều người tỏ ra hơi ngạc nhiên khi cô cố sống cố ૮ɦếƭ từ chối ra sàn nhảy. Anh là cao thủ dancesport, tài năng cô đã từng được lĩnh hội. Còn cô sau đợt thi Mrs Thành Tín, cũng đã quên mất luôn cả bài nhảy được dạy đợt ấy rồi. Thì rõ là không có tí tế bào nghệ thuật nào mà lại!
Nhưng cuối cùng, Nguyên cũng không chạy thoát vòng tay của Phong. Anh động viên cô:
- Dễ lắm! Dễ hơn cả samba.
Mà đúng là dễ thật. Cô chỉ cần đếm trong đầu một, hai, ba rồi năm, sáu, bảy; còn lại hoàn toàn do người nam dẫn. Tất nhiên là từ nãy đến giờ, họ vẫn chỉ nhảy đi nhảy lại ba bước cơ bản. Người ngoài nhìn vào cảm thấy cực kỳ buồn tẻ nhưng đối với Nguyên thì thế đã là phiêu lưu lắm. Thế Phong ôm ngang lưng Nguyên, kiên nhẫn lặp lại các động tác. Khi cảm thấy cô đã quen với nhịp và các bước nhảy, anh bất ngờ chuyển tay, hướng cô theo động tác quay phải. Nguyên bị xoay một vòng, theo phản xạ níu chặt lấy tay anh. Nhưng chưa kịp hoảng hốt thì anh đã dẫn cô về lại các bước cơ bản. Nguyên thở mạnh ra một cái, giống như vừa thoát khỏi một tai nạn.
Lát sau, đợi đến khi cô không đề phòng, anh lại đột ngột thả tay, đẩy cô lùi lại, rồi kéo về phía trước, rồi lại xoay người cô sang bên trái. Thảo Nguyên hô nhỏ “Á” một tiếng, tay đã bị tay anh nhẹ nhàng nắm lấy hướng dẫn về đúng nhịp. Về kỹ thuật thì không nói nhưng về tinh thần của nhảy salsa thì họ đã thể hiện rất tốt. Salsa là một điệu nhảy tình yêu mạnh mẽ và gợi cảm, đồng thời người nữ phải tin tưởng tuyệt đối vào người nam và nhảy theo sự dìu dắt của anh. Thảo Nguyên, dưới tài năng nhảy điêu luyện của Thế Phong, đã đáp ứng được điều kiện thứ hai!
Nhảy đến khi mệt nhoài, mấy người khách mới hài lòng, kết thúc chương trình của ngày hôm đó. Ngọc Thái nhận nhiệm vụ đưa khách về khách sạn. Đợi đến khi họ rời đi, Phong gọi tài xế lái xe tới, sau đó nhận xe, tự mình chở Nguyên về nhà. Cô ngồi ghế bên cạnh anh, tự nhiên tháo đôi giày cao gót để sang một bên, thoải mái ngọ nguậy đôi chân trần. Vận động quả là tốt. Nó khiến cho cơ thể uể oải nóng lên, đầu óc căng thẳng được giải tỏa, tinh thần trở nên thư thái hơn. Nguyên quyết định, sau này gặp chuyện gì buồn phiền, cô sẽ tìm một hình thức vận động gì đó. Hài lòng với quyết định mới của mình, cô liếc nhìn sang phía Phong. Anh đang tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng nên ở góc độ này, cô chỉ thấy đường viền khuôn mặt nổi bật trong ánh sáng mờ nhạt trong xe, với nét sắc sảo như vẽ từ tóc, qua mũi xuống đến chiếc cằm hơi chẻ quyến rũ.
- Sao vậy? – Anh hỏi với giọng châm chọc: – Sao lại nhìn anh lâu vậy? Có nhọ sao?
- Anh đẹp trai quá, không rời mắt được. – Nguyên trả lời làm Phong cười rộ lên. Phong cười trông rất đẹp. Thực ra vẻ trẻ trung và huyên náo hợp với anh hơn là ánh mắt lạnh và nét mặt nghiêm nghị nơi công sở.
Phong vừa lái xe, vừa đưa một tay mở nắp hộc gần vô-lăng, lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho Nguyên:
- Thưởng cho em, vì đã khen anh.
Cô đỡ lấy chiếc hộp nhung đỏ nâu, trông giống như hộp đựng nữ trang. Khi mở ra, đúng là bên trong có một chiếc nhẫn thật. Chiếc nhẫn được làm từ bạch kim, mặt là hình con cóc có gắn những viên đá pha lê trong suốt, tỏa ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm. Mặc dù cóc là một con vật xù xì xấu xí nhưng không ngờ lên một tác phẩm nữ trang trông lại nghệ thuật như vậy. Ngoài ra cô từng thấy những người làm nghề dính tới kinh doanh, thường coi cóc là biểu tượng may mắn cho tiền tài và thành công. Chiếc nhẫn có giá trị nhưng theo phán đoán của Nguyên thì giá của nó không phải là quá lớn, vì thế cô nhận, đeo thử nó vào ngón cái.
- Anh tặng em nhẫn con cóc để cầu may bán đắt à?
- Không phải! – Câu trả lời của anh hoàn toàn bất ngờ đối với cô. – Vì anh là hoàng tử ếch!
Không phải cóc mà là ếch. Anh cũng thật là hay. Một chiếc nhẫn cóc may mắn lại trở thành nhẫn hoàng tử ếch. Nói vậy, hóa ra anh đã trao cái mạng ếch của anh cho cô giữ! Cô tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận cất lại vào hộp.
- Không đeo luôn à?
- Không dám! Phải giữ gìn cho kỹ ạ.
Biết cô đùa nhưng anh không phản đối, vẫn chăm chú lái xe. Những ngón tay thon dài cầm lái thỉnh thoảng lại gõ nhịp nhịp vào vô lăng, tựa như đang nghe một bài hát không lời. Thực ra trong đầu Phong lúc này đang toan tính. Thời gian của anh và Nguyên ở bên nhau quá ít. Ở nhà cô có cha mẹ quản, không phải anh thích gặp là đến. Công việc của cô lại độc lập, tiếng là nhân viên dưới quyền anh nhưng chẳng chịu sự quản lý trực tiếp của anh, không thể thích là gọi cô đến được. Làm sao đây? Hay là thuyên chuyển công tác của cô lên tổng công ty? Điệu thỏ về gần hang, ấy mới chính là thượng sách!
*****
Anh chỉ còn biết vẽ em để đong thêm nhớ nhung.
Đã lâu lắm rồi Nguyên mới lại bước vào khuôn viên của học viện Mỹ thuật. Nhớ lại ngày xưa, biết bao lần cô tới đây, chỉ để ngồi yên lặng chờ Trường Giang vẽ tranh. Anh nói khi nào xong việc sẽ đi đón cô nhưng cô không chịu, cứ thích lặn lội hai chặng xe buýt, lấy chờ đợi làm cái cớ để được ngồi ngắm anh vẽ say sưa. Anh biết sở thích kỳ lạ của cô, riết rồi cũng quen, mặc kệ cô ngồi một góc xưởng vẽ. Còn mua cho cô một túm nệm đặt sẵn vào chỗ cô hay ngồi. Cô nhẵn mặt ở khoa Mỹ Thuật đến nỗi sinh viên và giáo viên trong trường đều biết Nguyên là bạn gái của sinh viên xuất sắc Nguyễn Trường Giang.
Khuôn viên trường cũng chẳng có gì thay đổi so với mấy năm trước đây. Chỉ có sinh viên là mới. Trông họ sành điệu hơn nhưng phần nhiều vẫn giữ chất nghệ sĩ lãng tử rất riêng mà các ngành học khác không có được. Nguyên qua một khoảng sân có trồng nhiều cây bàng tán tròn, tới hành lang hẹp, rẽ trái để tới phòng trưng bày. Cô ᴆụng một người đàn ông to béo ở gần cuối khúc cua. Ông ta đeo kính trắng, dáng dấp giống thầy giáo. Nguyên lên tiếng:
- Dạ, em xin lỗi thầy!
- Cô này, đi đứng… Ơ, là em à?
Thầy giáo lấy tay lau lau mắt kính, sau đó khẳng định:
- Đúng là em rồi!
Nguyên còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì ông thầy phẩy phẩy tay:
- Em đi nhanh lên đi. Phòng triển lãm phía này này.
Hình như những thầy giáo khoa Mỹ Thuật đều có chút không bình thường. Nguyên nghĩ thầm trong đầu, tiếp tục tiến bước. Tới đến phòng trưng bày, cô thấy rất nhiều sinh viên và khách tham quan ở đó. Tuyết Mai từ xa nhìn thấy, réo gọi tên cô ầm ĩ:
- Nguyên! Thảo Nguyên! Ở đây!
Không khí trong phòng trưng bày đột nhiên im lặng trong một thoáng. Rồi nhiều tiếng xì xầm nổi lên:
- Là cô ấy! Là cô ấy!

Giọng điệu y hệt như ông thầy ban nãy cô gặp ngoài hành lang. Thực ra cũng chẳng có gì lạ lùng. Chỉ cần liếc một cái quanh phòng trưng bày, Nguyên đã hiểu ra mọi chuyện. Tất cả các bức tranh đang treo trên giá, trên tường kia đều chỉ vẽ một người: chính là cô!
Các bức vẽ sử dụng chất liệu màu nước. Kỹ thuật vẽ màu nước của Giang đã đạt đến trình độ điêu luyện. Anh dùng những mảng màu lớn, trong suốt, 乃út pháp khoáng đạt nhưng lại rất sâu sắc. Cô gái trong các bức chân dung chỉ được vẽ một kiểu duy nhất là bán thân với hướng chính diện, vẽ trên giấy cùng một kích cỡ, hầu như không có hậu cảnh, nhưng ở mỗi bức chân dung đều toát lên những thần thái khác nhau, những sắc điệu mượt mà và biểu cảm làm rung động người thưởng thức. Tên của buổi triển lãm là “Nỗi nhớ” – “My memory”. Trong suốt hai năm qua, anh đã vẽ để cho quên đi nỗi nhớ về người con gái ấy. Nhưng rồi lại nhận ra, càng vẽ, người càng xa vời vợi. Và nỗi nhớ nhung cũng vì thế mà tăng thêm lên, vỡ òa mênh ௱ôЛƓ những đêm lạnh giá xứ người.
Giang bước ra khỏi vòng bủa vây của các sinh viên hâm mộ, tới gần chỗ Nguyên. Anh hỏi khẽ:
- Em tới rồi à?
- Dạ. – Nguyên đưa cho anh bó hoa. – Chúc mừng anh.
Dù anh chỉ nói với cô đó là một phòng tranh nhỏ do nhà trường mời anh trưng bày tranh với tư cách học viên cũ để tạo điều kiện cho sinh viên thưởng lãm thì cô vẫn mua một bó hoa để chúc mừng anh.
Hai bạn sinh viên, một người mang máy ảnh, một người cầm máy ghi âm bỗng từ đâu xuất hiện. Người cầm máy ghi âm giơ ra phía trước.
- Dạ thưa anh chị, em từ ban biên tập tạp chí Tuổi Trẻ Mỹ Thuật của trường đến lấy tin về buổi triển lãm. Anh vui lòng trả lời em một số câu hỏi được không ạ?
Do không phải là phóng viên chuyên nghiệp nên giọng bạn này hơi run run. Nhưng Giang cười thân thiện:
- Bạn muốn hỏi gì?
Hai biên tập viên báo trường mừng húm, vội vàng hỏi:
- Cô gái trong bức tranh, có phải chính là người này không ạ?
- Đúng vậy.
- Anh đã vẽ các bức tranh trong thời gian nào?
- Trong suốt thời gian tôi sống và làm việc tại Úc.
- Xin hỏi cô ấy là người yêu của anh? – Bạn sinh viên liếc nhìn sang Nguyên. – Anh vẽ mục đích để đỡ nhớ người yêu phải không ạ?
Hỏi riêng tư quá! Nhiều người tò mò cũng xán lại nghe. Giang từ chối:
- Những câu hỏi này tôi xin phép giữ bí mật.
- Vậy cho phép chúng em chụp ảnh hai người nhé!
Miệng hỏi xin nhưng chưa đợi cho ý kiến, bạn đeo máy ảnh đã kéo hai người ra chỗ trung tâm, điều chỉnh tư thế một chút và bấm máy lia lịa. Xong việc, hai phóng viên “vườn” hỉ hả cảm ơn rồi vội chạy đi. Lúc này, mấy người bạn của Giang mới tiến đến. Ngoài Tuyết Mai ra còn có thêm ba người nữa. Ánh mắt họ nhìn Nguyên và Giang cái kiểu khấp khởi đầy hiểu biết, cứ như tâm nguyện nối lại duyên xưa đã thành công đến nơi. Thì đúng thế còn gì! Hai năm trước Nguyên nghe tới cái tên Giang là bịt tai, giờ không những đến tham dự buổi triển lãm, lại còn mang cả hoa ra tặng mới tài tình chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc