Chương 246: Nửa đường gặp được cướp

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Suốt một đêm Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần không ngừng chạy vào chạy ra toilet, mãi cho đến khi trời mờ sáng, rốt cuộc cũng không còn bị tiêu chảy, an ổn ngủ hai tiếng.
Lúc thức dậy đã hơn tám giờ, vốn dĩ hai người cho rằng sẽ mất nước không có sức lực giống như tối hôm qua, kết quả là không.
Hai người chẳng những không có cảm giác khó chịu sau khi bị tiêu chảy, ngược lại có chút sảng khoái, sức sống dào dạt, rất thoải mái!
Thật thần kì!
Hiệu quả của loại R*ợ*u thuốc này thật sự rất tốt, sau này nếu thường xuyên uống, chắc chắn sẽ nhanh chóng cải thiện thể chất!
Ban đầu Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm có chút lo lắng sau khi hai người bị đau bụng sức khỏe sẽ xấu đi, nhưng hiện tại nhìn nụ cười tỏa sáng, tinh thần rạng rỡ của hai người, cuối cùng trái tim cũng được thả lỏng.
“Dật Thần, A Ngưng, hiện tại các con cảm thấy như thế nào? Còn nơi nào không thoải mái không?”
Trên mặt Thượng Quan Ngưng mang theo ý cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: “Cha, chúng con đều tốt! R*ợ*u thuốc người giành về là siêu cấp bảo bối! Hiện tại con cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như yến, nếu có một đôi cánh trên vai là sẽ bay lên, uống thêm khoảng hai ngày nữa có khi sẽ luyện thành khinh công thủy thượng phiêu đấy chứ!”
Loại R*ợ*u này công dụng thật sự tốt, nhưng bỏ ra một trăm vạn(*), đúng là đắt thật! Cảnh Trung Tu quá là hào phóng, bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao Cảnh Dật Thần luôn giống như một gã nhà giàu mới nổi, hóa ra là được di truyền từ Cảnh Trung Tu!
(*) Một trăm vạn = Một tỷ VNĐ.
Mấy người bọn họ đều bị lời nói dí dỏm của Thượng Quan Ngưng chọc cho phì cười.
Cảnh Trung Tu nhìn thần thái con trai cùng con dâu sáng láng, trong lòng rất vui vẻ.
Quả thật không có uổng công ông liều mạng bất chấp tiết tháo mặt mũi, một phen vất vả ςướק lấy món đồ từ tay một lão gia tử gần tám mươi tuổi. Bỏ ra một trăm vạn, ông cũng không đau lòng, hiển nhiên số tiền này ông sẽ không để cho Cảnh Dật Thần bỏ ra, đây là R*ợ*u thuốc ông tặng cho hai vợ chồng, nên đương nhiên cũng là tiền của ông, có điều vẫn sẽ lấy danh nghĩa Cảnh Dật Thần mà ghi biên lai. Phải biết rằng, hỏi Mộc Vấn Sinh bao nhiêu tiền lão gia tử kia cũng không bán cho ông hai chai R*ợ*u thuốc này, có thể dùng một trăm vạn mua về, vẫn là Cảnh gia được lời!
“Các con dựa theo cách sử dụng của Mộc Thanh, lúc đầu chỉ uống một ít, phỏng chừng hai bình R*ợ*u này có thể uống trên một năm.” Tâm trạng Cảnh Trung Tu rất tốt, trên mặt ngập tràn nụ cười yêu thương, có thể cho bọn nhỏ dùng những thứ tốt nhất, giúp bọn nhỏ khỏe mạnh càng vui, người làm cha như ông, trong lòng rất có cảm giác tự hào.
“Đợi các con uống hết, cha sẽ cố gắng đi ăn cắp tiếp, ha ha! Có điều loại màu vàng óng ánh như thế này trong nhà lão gia tử không còn, cha đã nhìn chỉ còn lại màu vàng nhạt, còn có màu trắng, độ đặc cũng không cao như hai chai này, nên đều là loại mấy năm gần đây mới điều chế, nghe lão gia tử nói, mấy chai đó hiệu quả cũng rất tốt.”
Thượng Quan Ngưng bật cười, Cảnh Trung Tu ςướק đồ của người ta đến nghiện, lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng tổng giám đốc trăm tỷ cao lớn vĩ ngạn, biến thành ςướק luôn rồi!
“Chuyện kia trước tiên phải cảm ơn cha, đến lúc đó người có thể lôi kéo cậu đi cùng, nhiều người có thể hỗ trợ lẫn nhau, tuy rằng thân thể lão gia tử khỏe mạnh, nhưng phỏng chừng một người sẽ không đánh lại hai người, ha ha!”
Hoàng Lập Hàm cười lớn: “Được, tôi cũng đi, tôi cũng chưa được gặp thần y trong truyền thuyết!”
Cảnh Dật Thần nhớ đến cảnh tượng chính mình bị lão gia tử nắm lỗ tai kéo đi, nhớ đến ông trung khí(*) mười phần mắng Mộc Thanh “Thằng nhãi ranh” dáng vẻ thổi râu mép trừng mắt, không khỏi lắc đầu, cười nói: “Đoán chừng cậu cũng sẽ bị thần y làm cho giật mình, lão nhân gia ông ấy... bắt được ai sẽ mắng người đó, đặc biệt là người ςướק đồ của ông ấy.”
(*) Trung khí: Mỗi năm Mặt Trời di chuyển 360° trên Hoàng đạo, từ Đông chí, cách nhau 30°là một trung khí. Trong văn phong ở đây có thể hiểu là “nóng nảy.”
Mấy người bọn họ nói giỡn một phen, sau khi đã xác định cả hai vợ chồng đều không có vấn đề, Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm cùng nhau đi ăn điểm tâm.
Mà Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dât Thần bởi vì được Mộc Thanh dặn dò, sau khi lần đầu tiên bọn họ uống R*ợ*u cố gắng hết sức không được ăn cơm, vì vậy cả hai người không ăn điểm tâm nên về nhà – căn bản bây giờ cả hai đều không đói bụng, cả người giống như được ngâm mình trong ánh nắng ấm áp, dồi dào sức sống!
Thượng Quan Ngưng yên tĩnh ngồi trên ghế phó lái, nghiêng đầu nói: “Thật không biết Mộc lão gia tử bỏ thêm bên trong bao nhiêu thứ tốt, giá trị dinh dưỡng khó có thể đánh giá, hoặc chúng ta sẽ không thể không cảm thấy đói.”
Cảnh Dật Thần cũng gật đầu, khóe môi lộ ra tia cười: “Em còn không biết, trước đây lão gia tử, rất yêu thích sưu tập những loại thuốc quý, tìm được dược liệu tốt là đi không nổi, hơn nữa lễ mừng thọ hàng năm ông ấy đều trực tiếp yêu cầu người ta tặng dược liệu, ngoài thuốc ra cái gì cũng không thu.”
Thật là chưa nghe qua, sao lại có thể đưa dược liệu đến làm quà mừng thọ ah! Không may mắn mà!
Tuy nhiên Mộc Vấn sinh chưa hề quan tâm cái gì là may mắn hay cái gì là không may mắn, tuổi thọ của ông ông biết rõ nhất, chính xác sẽ không vì quà mừng của người khác tặng lễ mừng thọ mà tổn hại.
“Không phải lão gia tử cho tất cả những dược liệu quý cả đời sưu tập được vào hết trong R*ợ*u chứ?”
“Hình như gần hết, chuyện ông ấy luôn nghiên cứu R*ợ*u thuốc kéo dài tuổi thọ anh có biết, ông ấy nói bản thân có thể sống đến 150 tuổi, trước đây mọi người cứ nghe đó như chuyện tiếu lâm, có điều, hiện tại xem ra ông không phải nói giỡn. Bài thuốc gia truyền này chắn chắn ông ấy sẽ truyền lại cho Mộc Thanh, vì vậy sau này chúng ta có thể đi ςướק từ Mộc Thanh!”
Cảnh Dật Thần nói muốn ςướק đồ của Mộc Thanh, Mộc Thanh liền xuất hiện trước mặt anh, hơn nữa còn đến ςướק đồ của anh!
“Ôi, Cảnh đại thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về, tôi đã đợi ở trước cửa tiểu khu các người hai giờ rồi! Nhanh đưa vàng ra cho tôi uống một hớp, ông nội tôi nói, uống một ngụm sống thêm mười năm nhé!”
Mộc Thanh gấp đến độ không chờ nổi tự mở cửa xe Cảnh Dật Thần, như muốn biến mình thành một đứa bé giữ cửa luôn!
Triệu An An ngồi trong chiếc Jaguar màu trắng xanh mắt trợn trắng, đỡ trán thở dài: “Thật là không có chút phong độ nào của một viện trưởng, chỉ có một ngụm R*ợ*u, đáng giá ư?!”
“Này, rốt cuộc là hai người đã uống loại thuốc tốt gì? Ngày hôm qua tôi đã nghe hai người ở đó nửa đêm thảo luận, chắc chắn là bảo bối, tôi cũng muốn uống!”
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn hai người cơ hồ đang ở trong tư thế muốn động thủ, bỗng nhiên vừa tức giận vừa buồn cười.
Cảnh Dật Thần ngồi ổn định trong xe, trên mặt không một chút biến hóa, nhưng Thượng Quan Ngưng cảm giác được, anh cũng muốn cười. Hôm qua bọn họ ở chỗ ông nội ςướק đồ, hôm nay cháu trai đến tìm bọn họ ςướק lại! Lại còn nửa đường bày ra tư thế đánh ςướק nữa này!
“Muốn ςướק thì đến ςướק của ông nội cậu ấy, nhà cậu có nhiều như vậy, ở chỗ tôi tổng cộng có hai chai, không có phần của cậu!”
Đây chính là Cảnh Trung Tu vất vả lắm mới ςướק về cho bọn họ, đến khi trở về không biết bị lão gia tử kia mắng hết bao nhiêu. Hơn nữa ông còn phải bỏ ra trăm vạn, không thể cho Mộc Thanh uống, cậu ta mà uống chỉ tổ lãng phí!
Đêm qua Cảnh Dật Thần đã quyết định, anh chỉ uống một ít, còn lại muốn để dành tất cả cho Thượng Quan Ngưng uống, đặc biệt là lúc cô mang thai, càng cần dinh dưỡng đầy đủ, R*ợ*u thuốc này có giá trị dinh dưỡng cao như vậy, lão gia tử còn tự mình khoe khoang nó đối với phụ nữ mang thai vô cùng tốt, tất nhiên, không thể lãng phí!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc