Chương 230: Người khác chơi lãng mạn, chúng ta chơi bạc mạng!

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Trên đời này tất cả mọi người đều có khả năng bán cô, duy nhất Cảnh Dật Thần sẽ không.
Trong lòng hượng Quan Ngưng rất an ổn, bĩu môi trêu chọc nói: “Em không đáng giá tiền, bán không lời đi.”
“Không, em là vật báu vô giá, không ai có thể mua nổi!” Cảnh Dật Thần thần sắc nhàn nhạt, nói ra lại có chút nghiêm túc.
Khóe môi Thượng Quan Ngưng dần dần cong lên vui vẻ, cũng không dậy nổi, cứ như vậy liền dựa vào trong ***g *** Cảnh Dật Thần, lười biếng nói: “Vì cái gì mà anh muốn đi nước Pháp? Hôm nay lại còn muốn đi làm, tập đoàn còn có rất nhiều việc cần em xử lý.”
“Thật ra anh không biết, phó tổng giám đốc mới nhận chức còn vội hơn tổng giám đốc như anh, có phải là anh nên tăng lương cho em không?" Cảnh Dật Thần thích nhất bộ dạng lúc sám sớm rời giường của Thượng Quan Ngưng, thanh nhã lộ ra một chút vũ mị, đơn giản lộ ra điểm lười biếng, mê hoặc.
Anh nhịn không được mà mổ mổ đôi mộ hồng nhuận như anh đào tươi ngon của cô nói: “Không phải nói còn có quà muốn đưa em sao? Hôm nay mang emđi xem.”
“Nga, anh mua tháp Eiffel tặng cho em sao? Cho nên mới muốn bay đi đến nước Pháp để xem quà.”
Cảnh Dật Thần bật cười, nhưng lại thật sự lây một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ bên cạnh đưa cho cô: “Sao em lại thông minh như vậy, đây, cho em!”
Thượng Quan Ngưng nhận lấy chiếp tháp Eiffel tinh xảo, con ngươi tràn ngập kinh ngạc, cười nói: “Đúng là anh chuẩn bị cái này sao?!”
“Vốn dĩ nghĩ là tới nước Pháp sẽ tặng cho em, kết quả lại bị em đoán trước được, anh đành phải tặng cho em trước, làm sao bây giờ? Đi đến nước Pháp lại không có lễ vật tặng, anh còn muốn tái hiện một khung cảnh khi tặng! Giờ phải mua một món nữa, anh đang nghĩ lại nên mua gì thì tốt..."
Thượng Quan Ngưng xì một chút bật cười, cô không tin, Cảnh Dật Thần mang theo cô ngồi trực thăng bay đến nước Pháp, chính là vì muốn tặng cô một cái Tháp Eiffel mê người.
Bay đến nước Pháp, ước chừng phaei cần mười giờ, Cảnh Dật Thần sợ Thượng Quan Ngưng nhàm chán, chờ sau khi cô rửa mặt liền đưa cô tới khoang điều khiển phi cơ.
“Có muốn học lái phi cơ không?”
Thượng Quan Ngưng ánh mắt sáng lên, thanh âm thanh thúy nói: "Muốn!”
Cô vẫn luôn cảm thấy lái phi cơ là một việc thật ngầu, nếu chính nàng cũng có thể lái phi cơ, về sau có thể tự lái phi cơ đi khắp thế giới du lịch, việc này quả thực quá tuyệt vời!
Cảnh Dật Thần liền lôi kéo cô, giảng giải tinh tế cho cô, còn không ngừng làm mẫu động tác của cơ trưởng,, máy bay trực thăng liền ở không trung không ngừng làm các loại động tác, làm cho Thượng Quan Ngưng sợ tới,mức thét chói tai, chờ đến khi Cảnh Dật Thần để cô tự mình điều khiển máy bay, cô không dám làm.
chỗ nào có thể nói giỡn a!
Nghe Cảnh Dật Thần nói một giờ là cô có thể lái phi cơ sao? Cô lại không phải là thiên tài như Cảnh Dật Thần, thứ gì xem một lần là có thể lập tức học xong!
Anh tin tưởng cô, cô còn chưa tin chính mình đâu! Trên phi cơ còn có năm mạng người, việc này tuyệt đối không được!
Cảnh Dật Thần cười nói: “Không có việc gì, em thử đi, anh sẽ ngồi ở ngươi bên cạnh, khi nào em không khống chế được phi cơ, thì anh sẽ tới khống chế, sẽ không có vấn đề gì đâu, tin tưởng anh.”
Anh không ngừng cổ vũ vad khuyên bảo cô, Thượng Quan Ngưng căng da đầu cắn răng, ngồi xuống ghế điều khiển.
Nhưng do cô quá khẩn trương quá hoảng loạn, vừa rồi Cảnh Dật Thần nói tặng quà cho cô thì não cô đã trống rỗng, căn bản là nghĩ không ra nên thao tác như thế nào!
Phi cơ bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo loạn hoảng.
“Dật Thần!” Thượng Quan Ngưng thét chói tai.
“Trước đẩy côn thao tác, nâng lưu van lên, chân khống chế tốt bánh lái!” giọng nói trầm ổn của Cảnh Dật Thần vang lên trong cabin, giọng nói của anh lúc này không khác gì ngày thường. Tựa như không hề để ý đến việc phi cơ sắp rơi.
Thượng Quan Ngưng hiện tại khẩn trương đến mức tay chân đều không phân biệt rõ, cô nghe thấy cabin phát ra tiếng “Tích tích tích” cảnh báo, trên trán cô tất cả đều là mồ hôi, phía sau lưng trong nháy mắt cũng ướt đẫm.
Cô luống cuống tay chân đẩy thao tác côn, nhưng lại không cẩn thận dẫm vào bánh lái, phi cơ ngay lập tức quay một cái lệch hướng, tựa như sắp rơi xuống.
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc cũng tiếp nhận laay quyèn khống chế phi cơ, phi cơ ngay lập tức vững vàng bay lên, bay trở về đường hàng không, tiếp tục hướng tới lộ trình sang nước Pháp.
Thượng Quan Ngưng rốt cuộc cũng thở dài một cái, cả người đều xụi lơ ở trên ghế điều khiển, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, Ng'n t còn ở hơi phát run, cả người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt!
Cảnh Dật Thần vừa lái phi cơ, vừa an ủi cô: “Đồ ngốc, không có việc gì, không phải anh ở chỗ này sao? Có anh ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
Sắc mặt cô tái nhợt, làm anh rất là đau lòng, anh có chút hối hận vì bản thân mình dạy cô lái phi cơ, dù sao anh cũng sẽ lái, về sau anh lái phi cơ đưa cô ra ngoài là được, ngày thường căn bản sẽ không để cô lái phi cơ ra ngoài một mình.
Thượng Quan Ngưng ngồi một hồi lâu, mới bình tĩnh lại.
Cô đi chậm lại phía sau lưng Cảnh Dật Thần, hung hăng chụp một chút: “Anh là muốn hù ૮ɦếƭ em sao?! Anh có biết em rất sợ hãi hay không!? Vận nhất nếu phi cơ rơi xuống thì làm sao bây giờ?! Từ nay về sau không được vậy!”
Cảnh Dật Thần biết là cô thật sự tức giận, vội đem phi cơ giao cho cơ trưởng lái, mang theo Thượng Quan Ngưng trở về khoang hành khách bố trí thập phần xa hoa.
Thượng Quan Ngưng vẫn còn nghĩ đến việc vừa rồi cho nên vừa sợ vừa tức giận, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng ngữ khí lại không mạnh miệng như vừa rồi nữa.
“Người khác yêu đương đều là ngắm hoa ngắm trăng, xem phi điện ảnh và ăn bữa tối dưới ánh nến, ngắm phong cảnh lãng mạn, còn hai chúng ta lại lái phi cơ liều mạng như vậy! Quá dọa người, từ nay về sau có,khi em sẽ sợ không thể ngồi máy bay nữa!”
Cảnh Dật Thần ôm cô ngồi trên đù* chính mình, duỗi tay nhẹ nhàng nắm cằm của cô, ngữ khí nghiêm túc xin lỗi cô: “Bảo bối, thực xin lỗi, vừa rồi là anh không đúng, dọa em rồi. Chỉ là, phi cơ thật sự vẫn còn ở trong phạm vi có thể khống chế, em không cần sợ hãi như vậy, làm sao anh có thể để em xảy ra chuyện?mạng của em còn quan trọng hơn mạng của anh, anh không thể để em phải chịu tổn thương được! Về sau không cần phải học lái phi cơ, anh sẽ lái, em không phải lái.”
Cảnh Dật Thần yêu cô bao nhiêu, luôn luôn bảo vệ cô, Thượng Quan Ngưng rõ hơn so với ai khác.
Sắc mặt tâi nhợt của cô dần khôi phục lại bình thường, nhớ tới một màn vừa rồi, không chỉ có Cảnh Dật Thần ngồi an ổn, mà ngay cả cơ trưởng cùng hai gã phụ lãi cũng đều rất bình tĩnh, không ai phát ra tiếng nhi.
Cô giống như…… quả thật là đã phản ứng quá kích.
Nhưng dưới tình huống như vậy, ai cũng sẽ bị dọa cho trái tim nhảy dựng lên! Khi anh tiếp nhận lái là lúc phi cơ nhanh chóng bị cô làm mất cân bằng.
Bất quá, Thượng Quan Ngưng trước nay đều không lùi bước, cô vẫn luôn là người dũng cảm đối mặt với khó khăn, nếu không trước kia cô cũng sẽ không ngừng nỗ lực vươn lên chính mình, không cho chính mình bị Thượng Quan Nhu Tuyết đè bẹp.
Cô trì hoãn trong chốc lát rồi ôm cổ Cảnh Dật Thần, kiên định nói: “Không, em muốn học lái phi cơ, em nhất định phải học xong mới được!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc