Chương 227 - Phù rễ và phù dâu

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh nói xong, liền nhìn Cảnh Dật Thần liều mạng nháy mắt.
Cảnh Dật Thần vừa mới đồng ý giúp Mộc Thanh theo đuổi Triều An An, vào lúc này thật sự không thể phá vỡ bệ đài của cậu ta, chưa nói đến, vốn dĩ anh cũng muốn để Mộc Thanh làm phù rể cho anh.
Anh nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, ngày mai Mộc Thanh cũng sẽ đi thử lễ phục.”
Triệu An An không mấy tin vào người bạn tốt Thượng Quan Ngưng này, nhưng lại tin tưởng anh họ mình, nghe xong có chút không tình nguyện “Hừ” một tiếng.
Trên thực tế, cô muốn tách ra khỏi Mộc Thanh, bao giờ cũng ở cạnh cậu ta là không được.
Lẽ nào cô còn có thể cùng cậu ta kết hôn sao?
Sau khi kết hôn sẽ ra sao? Lỡ như cô ૮ɦếƭ thì sao?
Một người như cô, sống hay ૮ɦếƭ không quan trọng, nếu cô ૮ɦếƭ, mẹ Triệu Chiêu của cô sẽ đau khổ, cô không thể, ai sẽ làm bạn với mẹ, căn bản không có cách nào để mình xa khỏi mẹ!
Nhưng cô có thể khỏi xa Mộc Thanh, có thể không vì sống ૮ɦếƭ của cô mà đau khổ.
Cô nói để Thượng Quan Ngưng giúp Mộc Thanh tìm đối tượng, không phái nói đùa, cũng không phải lời nói trong lúc tức giận.
Hạnh phúc những ngày này, vậy là đủ rồi!
Mộc Thanh đối xử với cô tốt, cô hiểu rất rõ, nhưng càng như vậy, cô càng không thể để cậu ta thống khổ cả đời!
Nếu, cô khỏe mạnh, thật tốt biết bao!
Hiện tại, cô không thể hứa hẹn một đời với Mộc Thanh!
Mặc kệ trái tim Triệu An An có bao nhiêu xoắn xuýt, ngày hôm sau cô vẫn phải cùng Mộc Thanh đi thử lễ phục.
Ngoài Mộc Thanh và Triệu An An, cùng đi, còn có Trịnh Kinh và em gái cậu ta Trịnh Luân.
Trịnh Kinh thân hình cao lớn, xuất thân từ Học Viện Quân Sự dáng người thẳng đứng, nhất tay nhấc chân đều toát ra một cỗ anh khí(*), thêm vào đó là đôi mắt sáng như sao dưới cặp lông mày kiếm cùng *** màu đồng, trông qua có vẻ là một người đàn ông hướng ngoại trầm ổn.
(*) Khí khái anh hùng.
Mà em gái cậu ta Trịnh Luân, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, dáng người xinh xắn lanh lợi, khí chất dịu dàng trang nhã, mái tóc dài đen mượt, nhìn qua là một người hiền thục, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu, vừa thấy là biết tính cách cô ấy thiên về hướng nội, cô như con én nhỏ đứng sát bên cạnh anh trai mình, cùng với Trịnh Kinh tạo nên một cảnh tượng đối lập.
Triệu An An đã từng gặp qua bọn họ, nhưng Thượng Quan Ngưng thì chưa từng, tuy nhiên Cảnh Dật Thần đã nói với cô, hôn lễ của bọn họ, có hai cặp phù dâu phù rễ, ngoài Triệu An An và Mộc Thanh, chính là hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân.
Mấy người họ chào hỏi lẫn nhau, Trịnh Kinh còn mười phần nghiêm túc hướng Thượng Quan Ngưng chào theo nghi thức nhà lính, âm thanh rõ ràng nói “Chị dâu”, em gái cậu ta cũng men theo nhẹ nhàng nói “Chị dâu.”
Đợi Cảnh Dật Thần đưa Mộc Thanh và Trịnh Kinh đi sang phòng kế bên thử áo quần, Thượng Quan Ngưng mới kéo tay Trịnh Luân, cười nói: “Cảm ơn cậu đến làm phù dâu cho tôi, cậu vừa đến, giá trị nhan sắc của đoàn phù dâu chúng ta tăng lên rất nhiều!”
Ngũ quan Trịnh Luân tinh xảo, nếu trang điểm lên, khuôn mặt trắng nõn này sẽ không cần nhiều phấn, môi hồng răng trắng, đúng thật là rất xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với phong cách của Trịnh Kinh, hai anh em bọn họ lớn lên một chút cũng không giống.
Triệu An An không đồng ý, ầm ĩ nói: “Thượng Quan Ngưng, cậu là có ý gì, ghét bỏ bà đây xấu xí? Có cậu mới lớn lên không có chỗ nào đẹp đẽ á! Luân Luân, cậu không được bị người này lừa, cô ấy rất xấu xa, ngoảnh đầu là sẽ đem cậu đi bán! Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, lại đơn thuần, nên ngàn vạn lần cách xa cô ấy ra!”
Hai má trắng nõn của Trịnh Luân nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, cô không có thói quen nói chuyện với người lạ, cô và Triệu An An mới chỉ gặp nhau có hai lần, còn Thượng Quan Ngưng là lần đầu tiên nhìn thấy, giờ phút này bị hai người trêu ghẹo, bỗng nhiên có chút quẫn bách.
“Không... không có, hai người rất là xinh đẹp, tôi cũng chư từng thấy ai xinh đẹp như hai cậu.” Cô nói xong, tựa như cảm thấy lời nói mình hơi khô khan, sợ hai người không tin, có chút lo lắng giải thích: “Lời tôi nói là sự thật, là sự thật!”
Đúng là Trịnh Luân cảm thấy hai cô gái trước mắt là hai người đẹp nhất mà cô từng gặp, đặc biệt là cô dâu Thượng Quan Ngưng, gương mặt xinh đẹp trong suốt thoát tục, khí chất thanh nhã(*) hào phóng, là phong cách mà trước giờ cô muốn hướng đến.
(*) Thanh lịch tao nhã.
Cô biết tính cách cách mình hơi nhút nhát, cùng người lạ nói chỉ hai câu là mặt sẽ liền đỏ, nhiều hơn một người sẽ hoảng loạn luống cuống. Sở dĩ cô đồng ý làm phù dâu cho Thượng Quan Ngưng, hoàn toàn là bị anh trai Trịnh Kinh ép buộc – anh trai muốn cô tiếp xúc với nhiều người hơn, kết nhiều bạn hơn.
Thượng Quan Ngưng không hề biết tính cách Trịnh Luân nhút nhát đến vậy, sợ cô không được tự nhiên, mỉm cười nói: “Ừm, tôi tin những lời cậu nói là sự thật, vừa thấy cậu đã biết cậu không giống như những người nói dối. Không sao, cậu đừng nhút nhát, chúng ta cùng đi thử lễ phục.”
Triệu An An biết Trịnh Luân hướng nội, lúc này cũng không dám trêu đùa quá mức, bởi vì lúc trước có lần cô nói giỡn chọc con người ta phát khóc! Kết quả Trinh Kinh thiếu chút nữa muốn nổi khùng, Triệu An An sợ đến mức không dám nói chuyện với Trịnh Luân!
Có điều, lần này nhìn thấy Trịnh Luân, đã tốt hơn so với lúc trước.
Ba người phụ nữ trong một bộ phim, tất cả những bộ lễ phục xa hoa trong cửa hàng này đều do Cảnh Dật Thần dùng đường hàng không chuyển từ Anh quốc và nước Pháp về đây, chất liệu sang trọng cao cấp, thủ công tinh tế, mặc lên người, phát họa nổi bật dáng người cùng khí chất, vì vậy Thượng Quan Ngưng thử mấy bộ liền cũng rất vui vẻ! Đến cả người có tính cách hướng nội như Trịnh Luân cũng hưng phấn đầy mặt, trong ánh mắt chớp động ngập tràn ánh sáng lấp lánh.
Trời sinh phụ nữ đã không có sức chống cự với quần áo và giày đẹp, đối diện với những bộ lễ phục và áo cưới đầy màu sắc, càng không có sức chống cự!
Trịnh Kinh nhanh chóng làm thân với Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, trò chuyện không hề gập ghềnh trắc trở, mà trở nên thoải mái, sau đó ba cô gái liền ríu rít trò chuyện.
Thượng Quan Ngưng cầm một chiếc váy dài trắng tinh lên, ngữ khí hạnh phúc hưng phấn nói: “Các cậu nhìn xem, áo cưới này có làn váy thật nhiều rất đẹp! Mặc vào trông có giống công chúa không?”
“A Ngưng, tôi thấy chiếc váy này cũng rất đẹp! Cậu nhìn, sợi thắt lưng ôm vào tốt như vậy, hơn nữa đường viền cổ áo còn đính đầy đá quý, rất xinh đẹp và sang trọng!" Giọng nói Trịnh Luân nhẹ nhàng, vô cùng dễ nghe, Thượng Quan Ngưng nghe cô gọi mình là chị dâu hơi có chút không vui, hỏi tuổi cô ấy, thì biết được cô ấy chỉ kém bọn họ có một tuổi, mới bảo cô sửa lại cách gọi xưng hô bằng tên.
Triệu An An chọn tới chọn lui cả một đống áo cưới, vẫn không tìm được chiếc váy khiến cô hài lòng, cô cảm thấy đây không phải là việc dễ dàng!
“A Ngưng, ở đây không có quần cưới ư?”
Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân sửng sốt, sau đó ôm bụng ngặt nghẽo cười.
Bọn họ chưa từng nghe nói, kết hôn còn có thể mặc quần cưới! Cô ấy thậm chí còn phát minh ra một cụm từ mới: Quần cưới!
Thượng Quan Ngưng vừa cười vừa nói: “Triệu đại tiểu thư, thật sự không có cái này, tôi sợ cậu cần phải đích thân thiết kế mất!”
Trịnh Luân cũng cười nói: “An An, kết hôn đều mặc váy, chúng ta là phụ dâu cũng phải mặc váy, làm sao có thể mặc quần chứ!”
Triệu An An sờ sờ mái tóc ngắn của mình, có chút bối rối nói: “Nhưng tôi không thích mặc váy ah! Tôi thích mặc quần, thoải mái đi bộ, tôi sẽ không mặc váy đi bộ ah!”
Thượng Quan Ngưng trừng lớn mắt, ngữ khí đe dọa nói: “Cậu dám mặc quần làm phù dâu tôi xem nào!”
Ba cô gái cười một trận, lại bắt đầu ríu rít so sánh.
Chờ đến lúc mấy người chọn xong quần áo, lúc đi đến bên các cô, liền nhìn thấy ba người đang hưng phấn thảo luận.
Cảnh Dật Thần đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, nhìn quần áo trên người các cô vẫn còn nguyên, không khỏi hỏi: “Đã chọn xong rồi sao?”
Ba người đồng thời ngẩng đầu, Thượng Quan Ngưng trừng lớn đôi mắt nói: “Bọn em còn chưa bắt đầu chọn đâu!”
Ba người đàn ông vì vậy suýt ngất!
Đã qua hơn một tiếng, thế nhưng còn chưa bắt đầu chọn! Vừa nãy giờ họ làm gì a?!
Cảnh Dật Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cũng được, anh đưa nhà thiết kế Anh quốc đến đây, một chút nữa cô ấy tới, để cô ấy đo kích cỡ cho em, trực tiếp thiết kế một cái! A Ngưng, em thích cái gì liền nói cho nhà thiết kế biết, để cô ấy thêm vào, khả năng sẽ phải sửa rất nhiều lần, không vội.”
Thượng Quan Ngưng cười gật gật đầu, lôi kéo hai phù dâu đi thử quần áo.
Cô thử nhiều mấy chiếc, mới có thể mình thích hợp với cái nào, mới có thể cùng nhà thiết kế đưa ra ý kiến cùng ý tưởng của mình. Phù dâu ngày đó cũng có lễ phục riêng, cho nên các cô cũng muốn thử một chút.
Ba người rất nhanh dưới sự trợ giúp của nhân viên cửa hàng thay quần áo, sau đó từ phòng thử đồ đi ra.
Ba người đàn ông chờ bên ngoài, trước mắt tất cả đều sáng ngời!
Chẳng qua, ánh mắt mỗi người đều chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ cửa mình, đều cảm thấy người phụ nữ của mình là xinh đẹp nhất!
Vai chính là Thượng Quan Ngưng, cô mới là cô dâu, cho nên Triệu An An cùng Trịnh Luân cũng không thử nhiều, thay đổi quần áo xong, liền giúp đỡ Thượng Quan Ngưng sửa sang lại váy cưới.
Thượng Quan Ngưng đã bị quá nhiều kiểu dáng váy cưới làm hoa cả mắt, chính mình cũng không biết nên chọn kiểu nào —— cô ngày thường mặc quần áo đều tương đối tùy ý, đều mặc những thứ thoải mái, sẽ không quá bắt bẻ.
Cũng may nhà thiết kế từ Anh quốc rất nhanh liền đến đây, cô đem Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần nói chuyện riêng, cũng không đo kích cỡ cho hai người, mà trực tiếp dùng tiếng Anh hỏi sở thích của bọn họ.
Cảnh Dật Thần không nói gì, hắn phí nhiều tâm tư vào quần áo, hắn chỉ muốn Thượng Quan Ngưng lựa chọn áo cưới mình thích nhất.
Cả đời chỉ một lần hôn lễ như vậy, tất cả đều phải hoàn mỹ nhất!
Thượng Quan Ngưng nghiêm túc nghĩ, đem ý nghĩ của chính mình nói cho nhà thiết kế, lại cùng nhà thiết kế trao đổi một hồi lâu, mới bước đầu định ra kiểu dáng.
Nhà thiết kế đi đo kích cỡ cho phù dâu cùng phù rể, hơn nữa sẽ theo sở thích của bọn họ thiết kế lễ phục.
Cảnh Dật Thần mời nhà thiết kế đứng đầu trong giời thiết kế áo cưới, cô chỉ thiết kế áo cưới có cô dâu và lễ phục cho phù dâu còn lại đều do trợ lý hoàn thành.
Hơn hai giờ chiều mới quyết định xong lễ phục, sáu người đều không có ăn cơm trưa, Cảnh Dật Thần liền mời bọn họ về biệt thự ở ngoại thành dùng cơm.
Biệt thự của Cảnh Dật Thần ở vùng ngoại thành, phong cảnh xinh đẹp, không khí tươi mát, Triệu An An cùng Mộc Thanh đều đã tới nơi này, tự giác trở thành hướng dẫn viên du lịch cho hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân, giới thiệu cảnh đẹp cùng kiến trúc bên trong.
Bốn vị khách đi ở phía trước, hai vị chủ nhà ngược lại đi ở phía sau.
Biệt thự này Thượng Quan Ngưng đã từng đến ở một lần.
Lại lần nữa đi vào nơi này, trong lòng cô hơi có chút xúc động.
Lúc trước khi cô ở lại nơi này, như thế nào cũng không nghĩ tới, cô sẽ gả cho chủ của biệt thự này! Cô còn tưởng rằng, Cảnh Dật Thần chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của cô, nhưng mà hiện tại, hắn đã hoàn toàn hòa vào sinh mệnh của mình, bọn họ rất nhanh sẽ tổ chức đám cưới!
Cảnh Dật Thần nắm tay Thượng Quan Ngưng, mang cô chậm rãi đi qua vườn hoa trăm hoa khoe sắc, hắn vẻ mặt dịu dàng nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Thích nơi này sao?”
Thượng Quan Ngưng cùng hắn đan mười ngón tay, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn chung quanh một vòng nói: “Rất thích, nơi này thật xinh đẹp, rất thích hợp ở lại.”
“Thích thì tốt, lần trước tới, cũng không đưa em đi tham quan một chút, lúc này đây có thể đi xem một chút, anh đem biệt thự này chuyển tới danh nghĩa của em, xem như quà tặng tân hôn.”
Khi đó cô đã từng mấy lần làm hắn mất khống chế! Hiện tại, cô rốt cuộc trở thành người phụ nữ của hắn, hắn có thể danh chính ngôn thuận nắm tay cô, đi khắp cả ngôi biệt thự.
Thượng Quan Ngưng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ngay sau đó trên mặt lộ ra ý cười: “Em sao có thể không biết ngại mà nhận lấy! Nhưng mà tất cả bất động sản của nhà chúng ta đều thuộc danh nghĩa của em, anh không sợ em đuổi anh ra đường ngủ sao?”
Cảnh Dật Thần trên mặt lộ ra tươi cười, hắn nắm chặt tay nhỏ của vợ nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không cho em có cơ hội đó! Em ngủ chỗ nào anh liền ngủ chỗ đó, anh không thể để em một mình một phòng.”
“Nha, nhưng khó mà nói, chẳng may ngày nào đó lại xuất hiện thêm một vị hôn thê thì làm sao bây giờ?”
Cảnh Dật Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái nhỏ này vẫn còn ăn dấm của Đường Vận, máu ghen thật lớn.
Hắn hiện tại đối với Đường Vận đều có sự sợ hãi, sợ cùng cô ta lại có một chút tiếp xúc, vợ hắn sẽ không vui, bởi vậy mặc kệ cô ta ở nước Mỹ xảy ra chuyện gì, hắn đều không có quan tâm cô ta, đều là A Hổ bay qua xử lí.
Hắn có chút cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt trơn trượt của cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không ngày nào đó thêm một vị hôn thê, bởi vì anh vốn dĩ không có, anh cả đời này chỉ có một người phụ nữa là em, nhưng chúng ta không trải qua giai đoạn hôn thê hôn phu kia, trực tiếp liền trở thành vợ chồng!”
“Hơn nữa, chẳng sợ thật sự có người nào tới giả bộ làm vị hôn thê của anh, em cũng không nên trúng kế, càng không nên đem anh đuổi đi, mà phải gát gao giữ chặt anh, chỗ nào cũng không cho anh đi mới đúng! Giống như anh này, em không đồng ý cùng anh kết hôn, anh cũng sẽ không để bụng, trực tiếp kéo đến Cục Dân Chính rất đơn giản!”
Hắn nói đúng lý hợp tình, Thượng Quan Ngưng đều bị hắn chọc cười.
“Chính anh ngang ngược, còn muốn người khác cũng ngang ngược, thật là không có thiên lý!”
Hai người một đường nói, rất nhanh liền đi hết vườn hoa, vào trong biệt thự, người hầu lập tức cung kính hướng hai người chào hỏi: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, các ngài đã trở lại! Phòng bếp đã chuẩn bị tốt cơm trưa, muốn hiện tại liền dọn đồ ăn lên sao?”
Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Dọn đồ ăn lên đi!”
Hắn nói xong, liền lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào nhà ăn, Mộc Thanh bốn người đã ngồi ở bên trong nói chuyện đến khí thế ngất trời.
“Cái người không đứng đắn kia, cậu đem em gái bảo vệ tốt như vậy, rốt cuộc là muốn chọn kiểu em rể như thế nào a! Tôi nghe nói, cậu đã dọa chạy mấy chục người, em gái cậu đến bây giờ vẫn không gả ra ngoài, tất cả đều là trách nhiệm của cậu!”
“Những người đó bản thân đều có vấn đề, tôi chỉ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, tùy ý hỏi một chút, kết quả bọn họ sợ tới mức tè ra quần! Những người như thế sao có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ cả đời cho em gái tôi! Ai, tôi vốn muốn gả cho Cảnh thiếu hoặc là cậu, kết quả hiện tại giống như không thể thực hiện được!”
Mộc Thanh bị Trịnh Kinh nói sợ tới mức kém chút nữa lăn từ trên ghế xuống!
Người này vừa mở miệng thì chính là “anh trai như tôi không có gì báo đáp, vậy thì cho em gái tôi lấy thân báo đáp đi”!
Hiện tại hắn ở trước mặt Triệu An An nói hươu nói vượn, nếu bị Triệu An An hiểu lầm thì làm sao bây giờ!
Hắn nhìn qua chỗ Triệu An An liếc mắt một cái, thấy cô hoàn toàn không có phản ứng gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi lại có chút mất mát.
Triệu An An hiện tại phải là hung hăng trừng mắt với anh mới đúng?
Chẳng qua, Mộc Thanh còn không kịp thanh minh thì Trịnh luân vẫn luôn có chút hướng nội không nói chuyện giờ lại càng khó mở miệng, thần sắc nghiêm túc ngữ khí ôn nhu nói cho hắn biết: "Anh, em không gả cho bọ họ, em đã nói rồi, em sẽ không gả cho ai, anh không nên ép em.”
Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đi vào, liền nghe được lời Trịnh Luân nói.
Cảnh Dật Thần cũng không thích, anh thần sắc lãnh đạm trước sau như một, trừ Thượng Quan Ngưng ra, ai cũng không khiến cho biểu tình của anh biến hóa được.
Nhưng Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy lời Trịnh Luân nói có vấn đề.
Sao lại không chịu gả chồng?
Chẳng lẽ, Trịnh Luân cũng có bệnh? Thoạt nhìn không giống a, hơn nữa cũng sẽ không gấp gáp như vậy!
Cô và Cảnh Dật Thần ngồi cùng nhau, đôi mắt lại đem Trịnh Luân nhìn từ đầu đến chân một lần, lại không có phát hiện bất luận vấn đề gì.
Nhưng là, chờ đến khi ăn song một bữa cơm, Thượng Quan Ngưng rốt cuộc phát hiện ra vấn đề.
Trịnh Luân thích anh trai Trịnh Kinh!
Cái vẻ mặt áo mộ và ỷ lại này, rõ ràng là của một đôi tình nhân, chứ không phải là đối với người nhà!
Lúc cô Trịnh Kinh ở bên cạnh nhau, không giống như vậy, cô ấy nói chuyện không chỉ không có chút câu nệ, ngược lại còn có chút hoạt bát, nói rất nhiều, thanh âm cũng càng thêm ôn nhu.
Mà Trịnh Kinh…… Giống như không có,tình cảm gì với cô, chỉ đơn giản coi cô như em gái mà chăm sóc. Hắn thoạt nhìn có chút không câu nệ, nhưng lại chăm sóc cho Trịnh Luân rấtcẩn thận tỉ mỉ, cực kì cẩn thận kiên nhẫn!
Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ, không khỏi thở dài ở trong lòng.
Trách không được Trịnh Luân nói không gả cho ai, chỉ sợ là cô ấy đã thích Trịnh Kinh từ rất sớm, cho nên không chịu kết hôn với người khác, nhưng kết hôn với anh trai lqij càng không có khả năng, xhoo nên cô ấy mới nghĩ không kết hôn.
Vì cái gì mà cả hai phù dâu của cô đều khổ như vậy!
Việc của Triệu An An, cô còn có biện pháp hỗ trợ, thúc đẩy chuyện tốt của cô ấy và Mộc Thanh, nhưng việc của Trịnh Luân căn bản là không có khả năng!
Trịnh Luân hẳn là được người trong nhà bảo vệ quá tốt, cô ấy không có một tia tâm cơ, đơn thuần đến nỗi dọa người.
Thượng Quan Ngưng tiếp xúc với cô, mãi lúc sau mới phát hiện, hỏi cô cái gì cô đều sẽ ăn ngay nói thật, căn bản sẽ không nói dối! Người con gái ôn nhu mà đơn thuần như vậy, cô muốn giúp đỡ cô để miễn cho bị người khác lừa mất.
Trịnh Luân cơ hồ không có bất luận chủ kiến gì, mọi việc đều nghe theo anh trai Trịnh Kinh, chỉ cần anh trai nói được thì cô ấy cũng cảm thấy được, hắn nói chuyện này không thể làm, cô ấy liền tuyệt đối sẽ không làm, chỉ sợ cô ấy thích anh trai của mình, đối với cô ấy đã là một loại dày vò rồi.
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần vẫn luôn cẩn thận lo cho cô ăn cơm, xem anh đem tất cả đồ ăn cô thích đều bị anh gặp tới trước mặt, can bản lqf mặc kệ bốn ánh mắt còn lại, đột nhiên cô cảm thấy, cô thật sự quá hạnh phúc!
Cô cùng anh ở bên nhau, không có bất kỳ cái cái gì cản trở, có thể không hề cố kỵ mà yêu nhau!
Dựa theo thói quen ngày thường, Thượng Quan Ngưng sẽ cự tuyệt số đồ ăn Cảnh Dật Thần gắp đến trước mặt,cô, bởi vì như vậy đối với khách thật sự là quá không lễ phép, nhưng là hôm nay, cô cái gì cũng không nói, mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc ăn đồ ăn mình thích, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Cảnh Dật Thần.
Mộc Thanh là sớm đã nhìn thành thói quen việc tình tứ của Cảnh Dật Thần với Thượng Quan Ngưng, Trịnh Kinh lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dật Thần đối xử như vậy với một người phụ nữ!
Anh có thể ăn được thức ăn mà Thượng Quan Ngưng dùng đũa gắp cho!
Anh không không phải không thể chạm vào ai sao?!
Cảnh Dật Thần bị cái gì, không có người nào rõ ràng hơn Trịnh Kinh, hắn cảm thấy, nếu đổi thành chính mình, những việc này là việc cực kì bi thảm, hắn chưa chắc có thể giống như Cảnh Dật Thần mà ***ng chạm được vào người khác, nếu,động vào hắn sẽ trực tiếp điên mất.
Đúng là bởi vì biết Cảnh Dật Thần trải qua việc gì, cho nên Trịnh Kinh chưa bao giờ chạm vào anh, hắn cũng sẽ không phiền mà dặn dò người xung quanh, không được chạm vào anh, bởi vì hắn đã đến hiện xem qua hiện trường, hắn hoàn toàn có thể hiểu được vì sao anh lại có loại kích ứng này.
Cũng chính là ý chí của Cảnh Dật Thần rất mạng mới có thể sống sót, nếu là người khác,đều sẽ lựa chọn tự sát.
Chuyện quá khứ, Trịnh Kinh không có nhắc tới với bất cứ ai, ngay cả khi bạn tốt Mộc Thanh hỏi, hắn một chữ cũng đều không nói. Hắn căn bản là không biết nên miêu tả mọi việc tàn ác lúc đó như thế nào, thứ hai, những việc này đều là việc riêng tư của Cảnh Dật Thần, việc đời tư cá nhân của anh, hắn không có quyền tiết lộ.
Cảnh Dật Thần mấy năm gần đây, cả người đã dần dần trở nên bình thường hơn rất nhiều, lời nói cũng dần dần tăng lên nhiều, không hề giống một tảng băng di động lạnh nhạt không có một chút nhân khí.
Mà từ khi anh kết hôn, cả người đều thay đổi vô rất lớn, lớn đến nỗi làm người khác giật mình!
Cho nên, Trịnh Kinh cũng rất rất tò mò, người có thể làm Cảnh Dật Thần thay đổi, mở tâm sẽ là người phụ nữ như thế nào.
Nhưng hôm nay đã tiếp xúc với Quan Ngưng, hắn cũng không có phát hiện cô có cái gì đặc thù, trừ bỏ dung mạo quả thật rất xinh đẹp, tính cách rất ôn hòa thì không có gì đặc biệt.
Bất quá, khi ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, cảm giác quả thực thoải mái, cô tựa hồ trời sinh đã rất thân thiện, không Hề xa lạ mà mà kết bạn nói chuyện, em gái cậu rất nhanh liền thích cô, nguyện ý cùng cô nói chuyện phiếm.
Thượng Quan Ngưng cảm giác được Trịnh Kinh đang đánh giá chính mình, cô liền ngẩng đầu, nhìn hắn lộ ra một nụ cười nhẹ, sau đó lại quay lại ôn nhu nói chuyện với Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần nghiêng tai cẩn thận nghe, vừa quay đầu, liền thấy trên khóe môi cô có dính một chút hạt cơm, anh liền vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng lau cho cô, trong giọng nói lộ ra sự sủng nịnh nhàn nhạt: “Như thế nào mà ăn cơm còn giôang như trẻ con, dính cả cơm lên trên mặt.”
Thượng Quan Ngưng không có để ý, bởi vì khi ở nhà ăn, đây là động tác Cảnh Dật Thần thường làm, nàng cũng lười duỗi tay hất đi, trực tiếp hỏi: “Còn sao?”
Cảnh Dật Thần nghiêm túc nhìn thoáng qua, lại xoa xoa, mới nói: “Đã hết rồi.”
Thượng Quan Ngưng nghe vậy, “Nga” một tiếng, lại cúi đầu ăn cơm.
Trịnh Luân đem động tác nhỏ của bọn họ xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy rất ấm áp hạnh phúc.
Cô rất hâm mộ Thượng Quan Ngưng, có thể cùng người mình yêu hạnh phúc sống ở bên nhau, mà cô tựa như vĩnh viễn đều không thể có cơ hội như vậy.
Cô vẫn luôn thật cẩn thận thủ thỉ với tình yêu trong lòng, sợ bị người khác biết, sợ bị anh trai nhìn thấu.
Nhưng cô lại hy vọng anh trai có thể nhìn thấu!
Trịnh Kinh thu hồi ánh mắt trên người Thượng Quan Ngưng, mẫn cảm chú ý tới sự biến hóa cảm xúc của em gái.
Em gái anh, đơn thuần như là một trang giấy trắng, cô cho rằng, tâm sự trong đáy lòng, chỉ cần không nói, là có thể giấu được mà sớm chiều ở chung hắn sao?
Hắn chính là cảnh sát hình sự ưu tú nhất thành phố A, một hình cảnh sát hình sự làm sao lại không rõ một cô bé có nói dối hay không!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc