Chước Phù Dung - Chương 61

Tác giả: Độc Cô Cầu Yêu

Chương 61: Làm ầm ĩ
Tiểu mỹ nhân bị đẩy ngã trên nhuyễn tháp mềm mại, hai mắt nửa khép hờ mơ màng, hai tay vô lực đặt trên vai nam tử, chỉ cảm thấy toàn thân cực nóng, bộ *** mềm mại truyền tới từng trận tê dại.
Há miệng ngậm lấy đầu v* phấn hồng, Nam Cung Lân cũng không rảnh rỗi trả lời vấn đề của nàng.
Hắn nhớ nàng, nhớ đến sắp phát điên, đại đa số người cười hắn là kẻ ngu si cố chấp, nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì tìm nàng, ba năm qua mỗi một tấc đất ở Đại Cảnh quốc đều đã bị hắn lật tung, chỉ vì một mình nàng.
Bây giờ, hình dáng mất đi bỗng có lại được, làm sao không khiến hắn kích động kia chứ? Làm sao hắn có thể không kích động?
T*nh d*c tăng vọt, môi lưỡi *** khắp hai bên *** phấn nộn, phủ lên mùi long tiên hương nhàn nhạt của hắn, nước bọt trong suốt làm cho *** nàng càng thêm óng ánh mê người.
Hai bàn tay to nắm lấy hai bên ***, một tay khó có thể bao phủ hết một bên, hắn biết bảo bối của hắn lớn lên càng xinh đẹp hơn người, hắn không ngừng vò nắn, ***, trong mũi tràn đầy hương thơm của nàng.
Vốn Liễu Ương Ương còn lẩm bẩm nói chuyện, lúc này chỉ có thể phát ra tiếng ngâm khe khẽ, làm cho Nam Cung Lân không khỏi ngẩng đầu nhìn một bên mặt của nàng.
Chỉ thấy đôi mắt đen tròn đã khép lại, hai bên má như quá táo đỏ ửng hồng.
Rất hiển nhiên, nàng đã ngủ…
Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, giúp nàng mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó ôm lấy nàng vào trong lòng, rồi đi trở về phòng ngủ của mình.
*** bên dưới vẫn còn ngẩng cao đầu, Nam Cung Lân quả thật muốn nàng tại chỗ, nhưng là, hắn cũng hiểu rõ Liễu Ương Ương xem tất cả những thứ này đều là mộng cảnh lúc nàng thanh tỉnh. Liễu Ương Ương sẽ không lớn mật ***ng chạm hắn như vậy.
Nàng băn khoăn vì mình là người đã có gia thất, tuyệt đối sẽ không đồng ý bò lên giường của hắn, thật sự “hồng hạnh xuất tường” để mọi người đàm tiếu.
Huống hồ nếu như ngày mai tỉnh lại, nàng biết hai người phát sinh quan hệ thân mật, tuy không phải lần đầu tien, nhưng trong nhận thức hiện giờ của nàng chính là lần đầu, như vậy vô cùng có khả năng, nàng sẽ vì tự trách bản thân mà đau khổ dằn vặt.
Đối với nàng, Nam Cung Lân trước giờ vẫn luôn thấu hiểu tất cả.
Muốn đoạt về nàng, chỉ có thể dùng thủ đoạn danh chính ngôn thuận, chỉ có thể làm cho trượng phu của nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ nàng mới được.
Đi tới trước cửa phòng, Nam Cung Lân phân phó Kim Phúc vẫn luôn đứng canh ở chỗ này: “Đi tới đại trạch nói với Lâm đại nương một tiếng rằng Ương Ương mệt mỏi, ở lại Luật Ánh biệt uyển nghỉ ngơi.”
Khiếp sợ quét mắt nhìn nữ tử trong lòng chủ nhân, Kim Phúc nhận lệnh, chờ sau khi chủ nhân bước chân vào phòng, con ngươi hắn dần dần nhuộm đỏ.
Đi theo bên người chủ nhân, ba năm qua, hắn đã nhìn thấy rất nhiều ý cười hờ hững lạnh nhạt của người, thường gặp nhất là cười lạnh, mà đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt chủ nhân nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Bởi vì Nghê Ngạo Lam, hoặc nên gọi nàng là Liễu Ương Ương.
>>>>>>>>>>
Nam Cung Lân tự mình giúp bảo bối thay y phục tắm rửa, cũng tắm rửa bản thân đến nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó lên giường, chuẩn bị ôm nàng nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng vào lúc này lại bị nàng quấy rối.
“A… nóng quá… nóng…” Liễu Ương Ương khẽ cau mày, ríu rít bất mãn mà hô lên, tay nhỏ lôi kéo áo đơn mặc trên người.
“Ương Ương ngoan, đừng cởi có được hay không?”
“Không muốn… nóng quá a… chán ghét…” Nàng nói xong liền muốn bộc phát tính tình mà khóc lên.
Bảo bối trong lòng khó chịu như vậy, đế vương trẻ tuổi của Đại Cảnh quốc làm sao nỡ nhìn nàng khó chịu, vội vàng dụ dỗ “Cố gắng, ta giúp nàng cởi.” Nói xong tay chân gọn gàng giúp nàng *** cho đến toàn thân bóng loáng.
Lần này đổi thành Nam Cung Lân khó chịu.
Thân thể mềm mại trắng nõn nằm ở trước mặt, nếu như đổi lại là những nữ nhân khác, hắn từ đáy lòng sẽ không có cảm giác, nhưng nữ nhân này là người yêu của hắn, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, thêm vào đó *** lúc ở trong đình nghỉ mát vẫn chưa tiêu trừ, lúc này đồng loạt xông tới.
Hắn muốn cố gắng duy trì khoảng cách với nàng, ai biết nàng lại càng như mềm mại không xương mà sáp tới gần hắn, cặp ௱ô** tròn đầy cứ như thế dán lên tiết khố của hắn.
“A…” Nam Cung Lân bật ra *** khẽ, không nhịn được mà ôm chặt lấy nàng vào lòng, vội vàng gặm lấy vành tai hồng nhạt của nàng, nói “Tiểu hư hỏng đáng ghét, ngủ đến bất tỉnh nhân sự còn muốn câu dẫn ta, nàng nói ta nên làm sao mới tốt đây? Thật muốn trực tiếp cắm vào tiểu huyệt của nàng, làm nàng mệt đến ૮ɦếƭ!”
Phảng phất như là đáp lại lời nói phóng đãng của nam nhân, Liễu Ương Ương uốn éo phần ௱ô**, để *** của hắn ma sát ௱ô** ***, hành động này càng khiến cho lửa dục của hắn phực cháy mạnh mẽ.
Bàn tay lớn kéo xuống tiết khố màu trắng, trực tiếp nhét *** vào *** của nàng, kề sát nơi riêng tư mềm mại, hắn gằn giọng nói “Không thể làm nàng, vậy thì tạm như thế đi.”
Hắn nằm nghiêng, hai tay kiềm lại vòng eo nhỏ nhắn, đưa phần ௱ô** của nàng kề sát vùng xương chậu của mình, một cái chân thon dài cường tráng để lên trên chân nhỏ của nàng, làm cho nàng có thể khép lại hai chân.
Hắn bắt đầu đong đưa hông, *** qua lại ma sát với phần bên trong bắp đù* và bên ngoài tiểu huyệt của nàng, hai mảnh thịt không ngừng bị ***ng chạm mà tách ra, d*m thủy từ trong huyệt nhỏ róc rách chảy rách chảy ra.
Động tác ma sát làm cho Liễu Ương Ương thoải mái mà phát ra tiếng ngâm yêu kiều “Ưm…”
Tiểu huyệt phun ra dịch mật ngày càng nhiều, làm bên trong bắp đù* thấm ướt một mảng, càng khiến cho hắn xỏ xuyên qua thêm thông thuận, động tác cũng càng lúc càng mạnh dần lên.
Một bàn tay lớn khác tiến tới phía trước, đầu Ng'n t đè lên hoa hạch nhảy cảm, K**h th**h kia làm cho Liễu Ương Ương không tự chủ càng thêm khép chặt hai chân, ý đồ trốn tránh nơi truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ kia.
“Hừ… bảo bối…” Nam Cung Lân thở gấp, động tác di chuyển *** ngày càng nhanh, túi ngọc đánh vào ௱ô** ***, phát ra tiếng vang ám muội, d*m thủy *** bắn ra càng nhiều.
Ở một cú đâm vào thật mạnh, *** thô to không cẩn thận mà tiến vào trong tiểu huyệt một chút, làm cho sống lưng hắn tăng thêm ***, phun ra bạch dịch, một lượng nhỏ bắn vào bên trong tiểu huyệt, phần lớn thì tràn ra bên ngoài, làm cho bắp đù* nàng dính đầy dâm dịch tanh nồng.
Hành động này tựa như đánh dấu địa bàn, để cho nơi đó nhiễm phải mùi vị bản thân, lưu lại dấu tích của mình, đối với Nam Cung Lân mà nói chỉ cần như thế, đã đủ để hắn vui sướng cười khẽ.
Hơn nữa tựa hồ cảm thấy không đủ, hắn đem bàn tay lớn hướng về *** nàng tìm kiếm, đồng thời lại nghe thấy nàng mềm giọng nói “Muốn…”, xem ra chính mình cũng khơi lên khát vọng trong cơ thể nàng.
Ng'n t thon dài dính chút mật dịch, chậm rãi cắm vào tiểu huyệt của nàng, bên tai lập tức truyền đến tiếng ngâm khẽ thoải mái của nàng, hắn biết nàng rất yêu thích.
Nếu không thể thật sự chạm vào nàng, hay là dùng tay giúp nàng dập lửa.
Thế là, Nam Cung Lân lấy ra Ng'n t, lần thứ hai dính đầy dịch thủy, đâm vào tiểu huyệt, như thế tới tới lui lui mấy lần, cho tới khi trong cơ thể nàng đều là *** của hắn, hắn mới dùng sức mà đùa bỡn nàng.
Phía dưới Ng'n t nhanh chóng xuyên qua dâm huyệt mềm mịn, Ng'n t phía trên cũng luồn vào miệng nhỏ của nàng, trêu chọc đầu lưỡi phấn hồng của nàng, để Liễu Ương Ương theo bản năng mà *** láp đáp lại, vòng eo mảnh mai từ từ lay động phối hợp với tiết tấu của hắn.
Lại thêm vào một Ng'n t, hai Ng'n t đã nhét đầy tiểu huyệt đã lâu không có người đến thăm, nàng vô cùng sảng khoái nuốt lấy vật xâm nhập, không bao lâu liền đạt tới cao trào, “Ưm a…”
Qua cao trào, tiểu mỹ nhân tựa hồ thật sự mệt mỏi, nàng đã ngủ say, còn Nam Cung Lân thì xuống giường cầm lấy khăn lông mềm mại, tỉ mỉ cẩn thận lau chùi thân thể nàng thật sạch sẽ, sau đó mới hài lòng mà ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai, hắn sẽ cố gắng nói cho nàng, nàng là ai, nói cho nàng lòng hắn tràn đầy yêu thương cùng vui mừng, nói cho nàng, nàng chỉ có thể có một tướng công, chính là Nam Cung Lân hắn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc