Chúng Ta Ly Hôn Đi - Chương 10

Tác giả: Khải Ly

Sau kỳ nghỉ cuối tuần ấm áp nhưng lại kỳ diệu, La Vũ Tịnh chia tay chồng trước và con trai, theo lẽ tự nhiên về phòng trọ của mình, từ chối về Tề gia, cũng từ chối đáp ứng tái hôn.
Cho dù cô không muốn xa con, thậm chí cũng không muốn rời xa chồng trước, nhưng như thế này là đúng, phải chăng cũng quá vội vàng? Tiếp đó cô phải làm như thế nào? Kỳ thực cô sớm không có ý kiến rồi.
ồng trời như thể biết nỗi khổ tâm của cô, lúc này bỗng nhiên chuông điện thoại reo, thì ra là điện thoại của Bảo Hủy Hân gọi đến, mới mở miệng đã hỏi: “này! Cuối tuần đi đâu chơi vậy? làm thế nào cũng không tìm thấy cậu?”
“Tớ…” La vũ Tịnh vốn không muốn che dấu, trả lời một cách rõ ràng đầy đủ.
“Wow~~ tiến triển thần tốc nhỉ!” Bảo Hủy Hân huýt sáo, rất ngưỡng mộ. “Không ngờ chồng trước của cậu rất có Tuệ Căn (Hiểu rõ nguyên lý sinh diệt của sự vật – nhận biết sự vật một cách đúng đắn, chính xác~~>khen TKV thông minh) nghĩ ra được mấy thứ hay ho đó, cuối tuần cả nhà ra bờ biển chơi, những điều đó nhất định làm cho cậu động lòng rồi đúng không?”
“Tớ không cự tuyệt nổi… trái tim tớ quá mềm yếu…” La Vũ Tịnh dường như không tìm được lời ngụy biện nào, rốt cuộc cũng thú nhận rồi. “Anh ấy nói anh ấy yêu tớ, cho đến tận bây giờ tớ vẫn không dám tin.”
“Anh ta nói rồi? anh ta thật sự nói rồi?!” Bảo Hủy Hân hét to, lại không ngừng cười lớn, vui như thể trúng sổ xố vậy.
La Vũ Tịnh cũng cười, đợi 10 năm mới nhận được câu nói này, không biết là anh quá đần hay cô quá ngốc, vòng qua một đoạn đường lớn, sau khi ly hôn lại yêu, trật tự bị đảo lộn nhưng cũng có hương vị riêng.
“Nhưng, tớ lại đáp lại với anh ấy là… kẻ lừa đảo, em không tin!”
“Trời ạ!! Cậu thật sự đã trả lời như vậy?” Bảo Hủy Hân cười không ngớt, lau giọt nước mắt ở khóe mắt nói: “Tớ biết, thực ra cậu vẫn yêu anh ta, nhưng lại không muốn tha thứ cho anh ta, đúng không?”
“Vẫn là cậu hiểu tớ.” La Vũ Tịnh không thể không thừa nhận, chính là tâm tư mâu thuẫn này làm cho cô tiến thoái lưỡng nan.
“Muốn tớ giúp cậu nghĩ cách trị hắn không?” cùng là phụ nữ, Bảo Hủy Hân cực kỳ hiểu, làm nhụt tính kiêu ngạo của đàn ông là điều cần thiết, nếu không họ lại cho rằng phụ nữ chỉ biết đợi chờ một cách ngốc nghếch, không hiểu được phụ nữ cũng biết bước đi.
“Ah… là cách rất đáng sợ phải không?” La Vũ Tịnh trợn to mắt, không biết là hoang mang hay là mong đợi.
“sao? Cậu không muốn chỉnh hắn à?”
“Không, tờ hi vọng càng đáng sợ càng tốt, nhất định phải làm cho anh ta sợ hãi.”
“hahaha!” Bảo Hủy Hân cười hả lòng hả dạ, xem ra thỏ trắng cũng có thể biến thành mèo hoang, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể xem nhẹ, ngay cả là ngoan ngoãn, bây giờ cô bắt đầu hơi đồng cảm với Tề Kiếm Vân rồi
Một tuần sau, La Vũ Tịnh đi ra từ thẩm mĩ viện, bắt một chiếc taxi đến nơi cần đến.
Nhờ vào kế hoạch của bạn tốt Bảo Hủy Hân, tối hôm nay đài truyền hình tổ chức đêm từ thiện, địa điểm “khách sạn Kình Vũ”, Tề Kiếm Vân vốn là người quản lý khách sạn, cũng phải làm hình tượng doanh nghiệp, đương nhiên là một trong những khách quý.
Đầu tiên Tề Kiếm Vân mời cô lấy lý do có hẹn với bạn, khước từ anh, bây giờ cô lại trang điểm ăn mặc đẹp, chính là đến khách sạn.
“Vũ Tịnh, cậu đến rồi à?” mắt Bảo Hủy Hân tốt, ngay lập tức phát hiện ra bạn tốt, nhìn lên nhìn xuống cô. “hôm nay hấp dẫn thế, muốn điện giật ૮ɦếƭ ai à?”
“Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kì cơ (để làm tốt một việc, công việc chuẩn bị là rất quan trọng), việc nên làm mà!” La Vũ Tịnh trước nay không trang điểm, từ đầu tới chân thứ có thể lộ ra thì không che đậy, tấm mạng mỏng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, lại thêm đôi giày cao gót màu đỏ, vòng chân màu vàng, cô cũng tự thấy vẻ quyến rũ của mình.
“cậu giỏi lắm!” Bảo Hủy Hân càng ngày càng mong đợi vở kịch hay tối nay. “Đúng rồi, tớ giúp cậu tìm được bạn diễn nam tốt nhất rồi, cậu cũng biết, nhìn xem, tèn ten ten ten…”
Hai tay Bảo Hủy Hân vừa làm động tác bắn, từ sau cột một người mặc âu phục được là phẳng phiu đi ra, la Vũ Tnhj cho rằng bạn tốt sẽ tìm một diễn viên nam, dễ dàng cùng cô diễn vở kịch này, nhưng đó không phải là … Diêu Tư Bác (nv này là Bác chứ k phải Bắc) sao?!
“Giám đốc? anh sao… sao biết?” La Vũ Tịnh chỉ vào anh, không ngừng kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi hóa trang (trang điểm + ăn mặc đẹp) so với bình thường xuất sắc hơn rất nhiều, đến thái độ cũng rất dịu dàng. “sư muội cùng trường nhờ tôi đến làm bạn diễn của em, hi vọng tôi có vinh dự này.”
Bảo Hủy Hân tiếp lời: “tớ với trưởng bối có điều kiện trao đổi, anh ấy giúp cậu diễn vở kịch này, còn tớ thì giới thiệu bạn gái giúp anh ấy, rất có lợi!”
“Thì ra… là như vậy…” La Vũ Tịnh thả lỏng một chút, kể từ khi giám đốc có lòng tìm đối tượng, nên với cô không có ý nghĩa chứ?
Bảo Hủy Hân và Diêu Tư Bác quen biết nhiều năm, rất hiểu rõ tính cách anh ấy, đặc biệt dặn dò vị trưởng bối đầu gỗ này: “Nhớ nhé! Anh không chỉ phải làm bạn diễn của Vũ Tịnh, còn phải phụ trách kích thích cô ấy không quan tâm đến chồng trước, tốt nhất là làm cho anh ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho dù anh ta có lạnh như núi băng, không biết phát cáu trước mặt mọi người, thì cũng làm cho anh ta tức đến nội thương là được rồi.”
“Tớ nghĩ… hay là không cần làm quá lên như vậy?” La vũ Tịnh vốn cũng tán thành kế hoạch này của bạn tốt, bây giờ đột nhiên cảm thấy không quá tuyệt, bowit vì Tề Kiếm Vân đã nhìn thấy Diêu Tư Bác, lúc đó còn đã chọc giận rồi, nếu kích động thêm, e rằng sẽ có núi lửa phun trào.
“Đừng lo, để tôi thử xem.” Diêu Tư Bác tỏ vẻ tương đối đứng đắn, cứ như là không phải đóng kịch vậy.
Đêm từ thiện bắt đầu, Bảo Hủy Hân vốn là nhà sản xuất chương trình, mọi việc to nhỏ đều đến tay, lập tức phải đi chỉ huy toàn cục, sau đó còn lại Diêu Tư Bác và La vũ Tịnh, và một loại không khí kỳ diệu.
“Vũ Tịnh, ở đây nhiều người, chúng ra ra ban công được không?” Diêu Tư Bác hi vọng tìm thấy mộ nơi thích hợp, trước khi diễn tốt vở kịch, trước tiên nói những lời thật lòng có liên quan đến diễn kịch.
“A…” cô đột nhiên rất sợ bị chồng trước nhìn thấy, đây không phải là sự kích thích nhỏ, mà là cú sock rất lớn.
Hai người rời khỏi hội trường, đi đến ban công, có thể hít thở không khí tươi mới, hương hoa ngào ngạt, giống như có thể… tâm sự yêu đương?
Sau thời khắc yên lặng, Diê tư Bác mowr lời. “Vũ Tịnh, thật ra anh… anh rất quan tâm đến em…”
“Em biết, giám đốc, anh rất quan tâm giúp đỡ em, cảm ơn anh.” Tim cô đập càng ngày càng nhanh, dường như có việc gì đó vừa phát sinh thì phải? không phải là điều cô nghĩ đó chứ?
“Có thể em cũng đã phát hiện ra… anh đối với em không phải là cấp trên đối với cấp dưới…”
“Xin đừng nói nữa!” cô liền gián đoạn, không dám tiếp tục nghe tiếp.
Có những việc không phải cô nói dừng là dừng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nụ cười mang vẻ đau khổ. “Tối nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh nói với em, anh thật sự rất thích em.”
“Giám đốc…” cô nghĩ ra rất nhiều việc, ngày đầu tiên đến công ty, bữa tiệc ra mắt công ty, lần đầu tăng ca, lần đầu làm việc chính thức… những điều này đều là hồi ức quý báu của cô, mà anh ở vị trí cao như thế, cô đối với anh biết ơn chân thành.
Nhưng… nhưng anh xuất hiện quá muộn, trong lòng cô đã bị một người đàn ông bá đạo chiếm giữ rồi, cứ cho là anh ta không hiểu cô, không hiểu tình yêu, lại làm cô không thể quên cho đến tận hôm nay, muốn bay cũng không bay thoát khỏi lãnh cung của anh.
Điều Diêu Tư Bác muốn không nhiều, anh rất rõ vai trò của mình, trong tối nay và từ trước tới nay đều không phải là nam chính. “Gọi tên của anh được không? Chỉ tối hôm nay là được rồi, anh biết anh không có tư cách can thiệp, nhưng hãy để cho anh mơ một giấc mơ đi.”
Lời của anh làm cô nghĩ đến bản thân năm đó, nguyện vọng của sinh nhật 18 tuổi, không phải cũng là mong mỏi Tề Kiếm Vân nắm tay cô, cho cô một giấc mơ, một đoạn hồi ức là mãn nguyện lắm rồi.
“Tư Bác, em thật sự rất may mắn, có thể quen biết anh… nếu không pahir là em đã yêu người khác, không chừng em sẽ…”
“Cám ơn em đã nói như vậy.” Đủ rồi, đã có thể thỏa mãn rồi, anh tự nói với chính mình.
ở một hướng khác, đêm hội đã bắt đầu chính thức, khách quý đều tham dự rồi, Tề Kiếm Vân vốn là người quản lý nhà hàng cũng xuất hiện rồi.
Sau giới thiệu của người chủ trì, anh lên bục diễn thuyết mấy câu, không ngờ thời gian trì hoãn quá lâu, kiểu xã giao này đối với anh không có gì là hấp dẫn, anh đơn độc tham gia càng không có ý nghĩa, nếu như Vũ tịnh ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Nhìn quanh một lượt, anh có chút không giữ được micro, thậm chí còn nghi ngờ thị lực bản thân có vấn đề, ngoài ban công có một người đẹp mặc đồ màu đỏ không phải là La Vũ tịnh chứ? Anh nhớ cô nói có hẹn với bạn, cho nên tối nay không thể cùng anh, lẽ nào cô hẹn với bạn đến đây?
Bạn cô là ai? Đó chẳng phải là ông chủ của cô hay sao? Lần trước anh thấy họ cười nói, hôm nay thực cùng nhau tham dự đêm hội?
“Hoan nghênh các vị đến tham dự, để từ thiện có hiệu quả, xin cảm ơn.” Tề Kiếm Vân không có tâm trạng để nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi bục phát biểu.
Mỗi bước anh đi, đều như lửa đổ thêm dầu, bởi anh nhìn thấy rất rõ, người đàn ông đó cầm tay La vũ Tịnh, không biết nói những lời đầy tình cảm gì, thái độ đó như muốn nuốt chửng cô vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc