Chúng Mình Lấy Nhau Đi - Chương 57

Tác giả: Ức Cẩm

Đột ngột
Sự việc vỡ lở, Xán Xán bị áp tải về nhà đóng cửa tự kiểm điểm.
Về đến nhà, bố mẹ đưa cho Xán Xán một giáo trình chính trị dày sụ, dạy đủ các kiến thức. Đọc vào Xán Xán nhận thấy người như cô là trở ngại cho bước tiến của xã hội, phá hoại hòa bình thế giới, ngoài ra còn làm hư hỏng trẻ em.
Lĩnh hội xong giáo trình này, bà mẹ quy định nội dung của lần đóng cửa tự kiểm này, bao gồm: viết kiểm điểm mười ngàn chữ trở lên, nội dung nhất định phải có tiêu đề, tóm tắt, từ khóa, phần nội dung, có dẫn tài liệu nào thì phải chú thích bên ngoài, nếu không sẽ bị xử lý nặng. Bản kiểm điểm này phải viết tay, nét chữ rõ ràng, thái độ thẳng thắn. Thêm nữa, trong thời gian đóng cửa tự kiểm, chưa được phép thì không được ra ngoài, không được sử dụng bất kỳ công cụ truyền tin nào, nếu bị phát hiện bất cứ hiện tượng vi phạm nào, số trang kiểm điểm sẽ tăng gấp bội và còn phải dịch ra tiếng Anh.
Với phán quyết này, không được trái lời, nếu vi phạm, hậu quả tự chịu.
Khi giấy và Pu't được đưa vào phòng, cửa phòng lập tức bị khóa trái một cách lạnh lùng, cô cảm thây mình đang phải nếm quả đắng do chính mình gieo trồng. Mười ngàn chữ không có gì phải lo,
đáng sợ là không thể dùng máy tính. Cầm cây Pu't, mắt đờ đẫn nhìn trang giấy trắng trước mắt, đầu óc cô trống rỗng.
Bản kiểm điểm cần phải viết thế nào? Chắc là phải mở đầu, thân bài và kết luận? Cô ôm đầu, cố gắng nhớ lại khởi đầu sự việc…
Lóe lên trong óc là tờ giấy màu đỏ. Bỗng nhiên cô nhớ ra, ngày hôm đó hai người đi đến Cục Dân chính làm thủ tục kết hôn, trông Triệu Noãn Noãn rất buồn cười, nhất là khi chụp ảnh, chưa bao giờ thấy anh căng thẳng thế…
Nói đúng lương tâm, nếu anh không GAY, anh có thể làm một ông chồng rất tuyệt. Sai! Phải nói là hàng tuyển trong số tuyển! Thời này mà còn có được ngươi đàn ông như anh, đẹp trai, giỏi kiếm tiền, tinh thần lành mạnh lại không nghiện hút gì, đặc biệt lại nấu ăn quá ngon. Bất cứ lúc nào nhớ đến điều này, Xán Xán đều nuốt nước bọt ừng ực.
Cùng là đàn ông nhưng Cao Vũ quá ác miệng, Lạc Thiếu Tuấn thì quá nham hiểm. Chỉ có Triệu Noãn Noãn, khi anh cáu giận cô chỉ cần nũng nịu một tý là được, không sợ bị anh ghét bỏ. Nhưng lần này, nếu bị anh ghét thì sao? Nghĩ đến đây, tự nhiên cô thấy tim đau nghẹt.
Lúc đầu nếu không phải là cô ép anh làm giấy kết hôn thì bây giờ đâu có xảy ra cơ sự, mẹ anh cũng đâu phải đau lòng đến vậy? Nhớ lại ánh mắt thất vọng của mẹ anh và những nắm đấm bà đâm lên người con trai bà, thực ra có khác gì bà tự đánh vào tim mình? Tất cả đều là lỗi của cô.
Từ nhỏ đến lớn, Xán Xán chưa từng biết tự trách mình như hôm nay, nếu bố mẹ không khóa cửa giam cô, cô cũng chẳng có mặt mũi nào gặp lại Triệu Noãn Noãn. Càng viết kiểm kiểm, càng cảm thấy lỗi của mình quá nghiêm trọng, cuối cùng, Xán Xán không thiết đến ăn uống nữa.
* * *
Một ngày sau.
- Ông à, lần này vợ chồng mình liệu có quá nghiêm khắc với nó không nhỉ? – Dù sao cũng là con gái mình, dù lỗi của nó to thế nào cũng không nhẫn tâm nhìn nó bỏ ăn được.
- Với nó không nghiêm khắc một chút, sau này làm sao nó nghiêm túc lại được?
- Nhưng mà… Đã mấy ngày nay nó chẳng ăn bữa cơm nào ra hồn, người gầy hẳn đi rồi…
- Cái này… - Ông bố họ Tô cũng băn khoăn – Cứ như bà nói, thì biết tính sao đây?
- Cứ thế này không được! – Bà mẹ họ Tô kiên quyết – Việc đến mức này cũng là do hai vợ chồng mình quá lơ là. Họ hàng thân thích hầu như đã biết nhà ta sắp tổ chức lễ cưới, giờ thì hay rồi, ông với tôi còn mặt mũi nào nữa đây? Nói gì thì nói cũng không thể để con bé ngốc nghếch nhà mình cứ như thế này được!
Bà mẹ nói rồi, ông bố cũng trở nên trầm ngâm, suy tư rất lâu. Ông thấy cũng không cam lòng, ngẩng lên nói:
- Bà nó à, bà bảo Xán Xán nhà mình với Noãn Noãn… liệu có thật chưa làm gì nhau? Nói sao thì chúng nó cũng trai trẻ gái đương thì sống cạnh nhau cả hơn nửa năm trời, dù Noãn Noãn nó không động tĩnh gì thì Xán Xán liệu có một lần nào quá đà không?
- Tôi biết sao được? Chuyện bọn trẻ thời nay tôi càng không hiểu, ông bảo Xán Xán nhà ta sắc vóc có thế ấy, Ng*ai t*nh đâu đến lượt nó? Thêm nữa tôi thấy cái anh chàng kia cũng chẳng kém gì Noãn Noãn, dễ gì nó chấm Xán Xán nhà ta?
Ông bố tỏ ý đồng tình sâu sắc:
- Nếu mà Ng*ai t*nh, đúng ra là Noãn Noãn mới phải!
Đúng lúc hai ông bà đang hào hứng bàn bạc thì chuông cửa chợt reo vang.
- Ông à, ông bảo liệu có phải Noãn Noãn nghĩ thông rồi, trở lại tìm Xán Xán nhà mình không?
- Có thể lắm! – Ông bố gật đẩu – Bà nó, con gái nhà mình ngoại hình dù không được bằng ai, nhưng tôi nghe nói đàn ông con trai bây giờ cũng thích đứa con gái ngờ nghệch một chút, cho dễ dạy bảo!
- Thật hả? – Bà mẹ vui hẳn lên, đi như bay ra cửa.
Cửa mở ra, hy vọng tiêu tan. Bà mẹ nghi ngờ nhìn người đứng ngoài cửa:
- Xin hỏi là…
- Chào bác, cháu xin hỏi Tô Xán Xán có nhà không?
- Xán Xán? – Bà mẹ trấn tĩnh lại trong cơn ngạc nhiên – Thưa quý khách, Xán Xán mà anh chính xác muốn tìm là Tô Xán Xán, chữ Tô trong địa danh Tô châu, chữ Xán trong tính từ Xán lạn phải không?
- Phải ạ. – Người khách cười mỉm rất lễ phép – Xin hỏi cô ấy có nhà không?
- Anh đợi một chút!
- Ông à, ông vừa nói gì nhỉ? Đàn ông thời nay thực sự thích đứa con gái ngờ nghệch một chút phải không?
- Phải đấy! – Ông bố gật gù – Thế sao?
- Ngoài kia hình như lại có một anh thích loại ngờ nghệch…
Khi Xán Xán bị mẹ lôi từ trong phòng ra, cô phát hiện ánh mắt mẹ rất kỳ lạ. Nhưng vì không ăn nên cô chỉ yếu ớt se sẽ hỏi:
- Mẹ, sao vậy?
Bà mẹ hạ giọng:
- Xán Xán, con nói thực cho mẹ biết, rốt cuộc đã cắm sừng Noãn Noãn bao nhiêu lần rồi?
Xán Xán ngơ ngác:
- Mẹ nói gì vậy?
- Con đừng cuống lên, mẹ biết con với Noãn Noãn không phải là thật, mẹ có trách con nữa cũng bằng không. Mà sự tình giờ đã đến thế này, con với nó… sớm muộn cũng phải ly hôn…
Vừa nghe đến hai chữ này, Xán Xán thấy tim bị P0'p nghẹt:
- Mẹ, rốt cuộc mẹ muôn nói gì?
- Mẹ nói là quá khứ coi như bỏ qua đi. Nếu con có người khác, mẹ cũng không phản đối…
Nói rồi bà đưa mắt nhìn ra phòng khách đầy ý vị.
Xán Xán cũng ý thức được điều gì đó, vội quay đầu nhìn theo, thoắt cái sững sờ. Chỉ thấy một vóc dáng quen thuộc ngồi trên sô- pha, trong khoảnh khắc ánh mắt cô nhìn tới, người đó ngoảnh mặt lại phía cô cười khẽ
- Xán Xán, lâu rồi không gặp.
Lạc Thiêu Tuấn!!! Anh ta tới đây làm gì? Vì sao anh ta tới? Anh ta định làm gì? Vô số câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu Xán Xán, đầu óc vốn đã rối bời giờ càng rối hơn.
- Anh đến làm gì? Ui da! – Một tiếng kêu đau đớn, cô xoa lưng, ngoảnh lại nhìn mẹ. – Mẹ! Sao mẹ cấu con? – Eo lưng cô bây giờ chẳng còn mấy mỡ, bị cấu sẽ rất đau.
Bà mẹ trừng mắt lườm cô, sau đó nhanh nhất có thể nở nụ cười:
- Anh Lạc, Xán Xán mấy hôm nay ốm, đầu óc có hơi chao đảo, anh đừng trách em nó.
- Ốm sao? – Lạc Thiêu Tuân lo lắng đứng dậy – Xán Xán, sao em gầy thế này?
Lắm lời! Không ăn thì anh có béo được không? Xán Xán bực mình lườm anh. Sau khi Lạc Thiêu Tuấn bôi nhọ cô ở công ty, hình ảnh của anh trở nên rất khốn nạn trong mắt cô. Kẻ tâm địa xấu xa vĩnh viễn không thê tốt được!
- Không phải vì ốm, mà vì không ăn được. – Bà mẹ đứng bên cạnh giải thích.
- Xán Xán, em không ăn à?
Không phải không ăn, chỉ là ăn ít hơn bình thường một chút, có gì phải kinh ngạc vậy? Thêm nữa, món ăn mẹ nấu chắc chắn kém xa những bữa cơm Triệu Noãn Noãn làm…
- Thế này không được! – Lạc Thiếu Tuấn tóm lấy tay cô – Đi! Anh đưa em đi ăn!
Chưa kịp đợi Xán Xán hiểu ra, bà mẹ đã ra sức gật đầu:
- Anh Lạc, Xán Xán nhà chúng tôi lần này làm phiền anh để mắt đấy.
- Bác yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Xán Xán.
- Xán Xán chỉ có thể đứng đó, im lặng, im lặng và im lặng.
* * *
Tuy bị Lạc Thiêu Tuấn *** ra ngoài nhưng không còn bị đóng cửa tự vấn lương tâm thì cũng có phần được an ủi. Ánh nắng lâu ngày không gặp tỏa chiếu trên mình, gió mơn man trên mặt những làn hơi ấm áp, luồn qua tóc, thổi bay bay, đúng là tiết trời đào hồng liễu biếc. Cô cứ cắm cúi bước, không để tâm đến người theo sau.
- Xán Xán! – Lạc Thiếu Tuấn rảo chân mấy bước gọi cô.
Xán Xán quay lại, cảnh giác nhìn:
- Làm gì vậy?
- Chuyện hôm đó, anh xin lỗi… – Tất nhiên là anh muốn nói cái hôm anh cố ý bôi nhọ cô trước mặt Triệu Noãn Noãn, khiến cô phẫn nộ một đi không trở lại.
- Chẳng có gì phải xin lỗi. – Xán Xán lãnh đạm đáp – Với lại… chẳng quan trọng nữa. – Triệu Noãn Noãn bây giờ nhất định ghét cô lắm. Đến gặp cũng không muốn gặp cô nữa mà…
Cô trả lời vậy làm Lạc Thiêu Tuấn vui hẳn lên:
- Em tha thứ cho anh rồi?
- Ừ.
- Vậy chúng mình bắt đầu lại nhé? – Anh vội vàng nói ra điều chôn tận đáy lòng, không âm mưu, không quỷ kế, chỉ tràn đầy chân thành.
Xán Xán chau mày:
- Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Lạc Thiêu Tuân cuống lên, kéo cô:
- Xán Xán, anh thích em! Như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Bộc bạch giữa đường phố; cớ sao trong lòng cô chẳng có một chút gì vui?
- Xin lỗi…
- Xán Xán! Đừng từ chối anh được không? – Ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn ánh lên vẻ khẩn cầu.
Cô chẳng nói gì, lẳng lặng nhìn anh, lâu sau mới chậm rãi nói ra một câu:
- Anh có biết thế nào mới thực sự là thích một ai đó không?
Lạc Thiếu Tuấn bị hỏi thành ớ người ra. Thích một ai đó? Anh chỉ biết những năm vừa rồi anh chưa bao giờ quên cô, không chỉ nhớ nét mặt kiên định của cô khi lớn tiếng trách anh, nhớ mãi không quên, mà còn nhớ nụ cười xán lạn như ánh mặt trời trong cái buổi trưa hôm ấy ở phòng học. Luôn luôn nhớ, chưa từng quên. Lẽ nào như thế không phai là thích?
- Tôi chỉ biết yêu một người thì nên thực lòng hết thảy với ngươi ấy. – Xán Xán nhìn Lạc Thiêu Tuấn, khi anh chọn cách lừa cô, tất cả đã kết thúc.
- Vì vậy, xin lỗi.- Cô nói rồi quay mình đi.
- Đợi đã! – Lạc Thiếu Tuấn gọi lại – Em thích Triệu Noãn Noãn, đúng không?
Bước chân đã đi đột nhiên dừng lại.
- Như em nói, nếu em không chịu thừa nhận chứng tỏ thực ra em không thích anh ta, đúng không? – Ánh mắt anh chan chứa hy vọng, hy vọng cô quay lại, nhìn mình.
Nhưng cô không hề quay lại.
- Đúng, tôi thích anh ấy.
Xán Xán lẳng lặng bỏ đi. Cô lẫn vào đường phố người đông như mắc cửi, rất nhanh chóng biến mất.
Chí còn lại Lạc Thiếu Tuấn chơ vơ đứng trên đường, bên cạnh người qua lại vẫn hối hả, chẳng ai để ý tới ánh mắt tuyệt vọng cúa anh. Anh nhắm mắt, mọi thứ chuyển động bất tận trước mặt anh đều hóa thành nụ cười rạng rỡ của Xán Xán.
Tất cả đều không bắt đầu lại, mọi thứ chưa bao giờ bắt đầu…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc