Chức Nghiệp Thế Thân - Chương 46

Tác giả: Thuỷ Thiên Thừa

Chu Tường được gặp cháu gái ở nhà Thái Uy, cô bé đã biết chạy nhảy, nhanh nhẹn và rất đáng yêu, hơn nữa còn đặc biệt thích hắn, vừa nhìn thấy hắn đã quấn lấy không rời.
Thái Uy cười nói, “Quái nhỉ, con bé nhà anh chẳng thân với ai hết, chưa bao giờ bám người lạ như thế, cậu là người đầu tiên đấy.”
Chu Tường ôm bé trong lòng, cảm động dâng trào. Lúc bé còn ở trong bụng mẹ, hắn cũng từng sờ thử, hắn thậm chí vẫn còn nhớ rõ rung động nhẹ nhàng khi ấy, vậy mà giờ bé đã lớn thế này. Hắn là kẻ vừa ૮ɦếƭ đi sống lại, còn đứa bé này là một sinh mệnh mới hoàn toàn, hắn nhất thời bùi ngùi khôn kể.
Bữa cơm tối, Chu Tường cực kỳ cẩn thận. Dù sao Thái Uy và vợ anh cũng đã từng rất quen thuộc với hắn, ban ngày hắn vừa nhỡ miệng, nên bây giờ hắn càng thêm kín kẽ. Nhìn bộ dáng hắn câu nệ kiểu cách, chị dâu không ngừng cười hắn bẽn lẽn, Chu Tường có khổ mà không nói nên lời.
Cơm nước xong xuôi, Chu Tường từ chối khéo Thái Uy đưa hắn về, hắn muốn tự đi xe bus.
Hắn về đến nhà lúc hơn mười giờ, Trần Anh vẫn đang chờ hắn, bà múc cho hắn một bát canh gà hầm đương quy.
Chu Tường nghĩ, bây giờ không có lúc nào hắn không cảm nhận được tình thương của mẹ, đây là điều đáng giá nhất, quý báu nhất của hắn từ sau khi sống lại.
Ngày hôm sau, trợ lý Tiểu Khương của Yến Minh Tu liên hệ với Thái Uy. Hai người có biết nhau, tuy không quen thân, nhưng Tiểu Khương nghĩ Thái Uy nhất định sẽ đáp ứng, dù sao đối với một người mới, được đóng quảng cáo cùng Yến Minh Tu, chẳng khác nào đi dọc đường bắt được miếng bánh ngon từ trên trời rớt xuống.
Không ngờ Thái Uy thẳng thừng cự tuyệt.
Tiểu Khương kinh ngạc không thôi, nghĩ thầm Thái Uy bị cái gì thế, chẳng phải làm vậy là hại Chu Tường sao, cơ hội ngàn năm một thuở, chẳng lẽ trên đời còn có lần thứ hai?
Tiểu Khương liền hỏi Thái Uy nguyên nhân, Thái Uy tất nhiên sẽ không nói toạc ra rằng mình ghét Yến Minh Tu, nhưng đối với chuyện Yến Minh Tu đặc biệt tìm Chu Tường, trong lòng anh hết sức kinh ngạc. Anh ngẫm nghĩ một lát, trả lời, “Công việc của cậu ấy tôi đã sắp xếp cả rồi, không có thời gian trống nữa, hơn nữa thân thể cậu ấy không tốt, không được gắng sức quá.”
Những lời này rõ ràng qua quýt, Tiểu Khương tất nhiên rất ngờ vực, nhưng lại không tiện vạch trần. Thái Uy đã nói thế, gã cũng không dám miễn cưỡng, chỉ đành cúp máy, định trao đổi lại với Yến Minh Tu rồi tính sau.
Cuộc điện thoại của Khương trợ lý làm Thái Uy càng thêm cảnh giác. Lúc nghe được chuyện lần trước Yến Minh Tu túm lấy Chu Tường ngay trước cửa thang máy, anh đã cảm thấy rất bất thường, nhưng rồi lại không rõ bất thường ở đâu, lần này Yến Minh Tu còn chỉ mặt gọi tên Chu Tường cùng đóng quảng cáo, hai người này không liên quan gì tới nhau, tại sao Yến Minh Tu lại chú ý tới Chu Tường?
Thái Uy không muốn để Chu Tường đi, bởi vì anh cực kỳ căm ghét Yến Minh Tu. Yến Minh Tu đã gián tiếp hại ૮ɦếƭ một Chu Tường, anh sẽ không đưa Chu Tường này tới bên y nữa. Anh có cảm giác điều này giống như một điềm gở.
Vậy nên anh cũng không nói lại chuyện đó với Chu Tường, sợ Chu Tường động lòng vì tiền, nên anh thay mặt hắn từ chối luôn.
Cuối cùng Trần Anh cũng đã tìm được một công ty môi giới chính quy, bắt đầu tham gia lớp đào tạo hộ lý. Bà có việc để làm, tinh thần phấn chấn lên không ít, Chu Tường thấy vậy cũng vui vẻ vô cùng.
Hơn một tháng nay, ngoại trừ tiền lương, Chu Tường còn có thù lao đóng quảng cáo và phim ngắn, kiếm được hơn một vạn. Chu Tường rất hài lòng với khởi đầu này, nếu có thể bảo trì thu nhập như vậy, cho dù hơi mệt, nhưng trả hết nợ nần cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Thời gian rảnh rỗi, Chu Tường dùng để rèn luyện thân thể. Ngày nào cũng được Trần Anh hầm canh gà cho ăn, hắn đã béo lên không ít, nhưng nằm liệt hai năm trên giường, xương cốt gân mạch đều cứng ngắc, hắn không cách nào nhẹ nhàng dẻo dai như xưa được nữa. Lần trước quay video game hắn cũng đã nhận thấy rồi, tuy rất nhiều động tác hắn cảm giác mình có thể làm, nhưng thân thể lại không nghe theo hắn. Nếu sau này còn cơ hội như thế, hắn hy vọng có thể biểu diễn trình độ ngày trước của mình.
Nếu có khả năng, hắn vẫn mong được quay về làm nghề cũ. Mặc dù vào showbiz sẽ phải mạo hiểm ***ng mặt Yến Minh Tu và Uông Vũ Đông, nhưng băn khoăn lớn nhất của hắn lúc này vẫn là cơm áo gạo tiền. Cascadeur là chức nghiệp của hắn, là công việc hắn quen thuộc nhất, thuận buồm xuôi gió nhất. Hắn kiếm sống bằng nghề cascadeur bảy – tám năm rồi, bây giờ đổi sang những thứ khác, hắn chẳng biết mình phải làm gì.
Nếu không tình cờ gặp lại Thái Uy, nếu Thái Uy không cho hắn công việc này, thì ngay cả kiếm kế sinh nhai bình thường hắn cũng không thể làm được, nếu vậy thì lúc này hắn đã ra sao? Không bằng cấp, không tay nghề, thậm chí không quen biết ai cả, có lẽ hắn chỉ có thể làm bảo vệ, làm nhân viên tiếp thị linh tinh… Khổ sở hơn lúc này rất nhiều.
Hiện giờ hắn đã thay đổi thân thể, thành một thanh niên trẻ tuổi và khá đẹp trai, hắn hy vọng thông qua sự trợ giúp của Thái Uy, từng bước tiến vào showbiz, dù cả đời chỉ được đóng vai phụ, thì hắn vẫn có thể nuôi sống mình và Trần Anh.
Hắn xác định nghề nghiệp của mình sẽ là cascadeur chuyên đóng thế các cảnh võ thuật, đó là sở trường lớn nhất của hắn. Vì mục tiêu này, hắn phải rèn luyện thân thể cho thật tốt, để từng bước tiến tới mục tiêu.
Thứ Bảy được nghỉ, Thái Uy gọi cho Chu Tường, bảo hắn đến công ty một chuyến.
Chu Tường hỏi có chuyện gì thế.
Thái Uy vui vẻ nói, “Lão sếp bọn mình đi nước ngoài mới về, ổng muốn gặp cậu.”
Vương tổng?
Chu Tường không biến sắc hỏi, “Sao đột nhiên Vương tổng lại hứng thú với em vậy?”
“Lúc nãy anh vừa nói chuyện với ổng, cậu cứ đến đây đi, lát thể hiện trước mặt sếp một tí. À đúng rồi, Vương tổng còn đi cùng một người nữa, người này chắc chắn cậu cũng biết.”
“Ai vậy?”
“Ngôi sao sáng giá nhất của công ty chúng ta, Lan Khê Nhung.”
Trái tim Chu Tường căng thẳng.
Hắn cúp máy, vội vàng rời nhà. Lên xe khách, hắn nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa kính, lẩm bẩm tự thôi miên, bây giờ mày đã không còn là Chu Tường kia nữa, nói năng hành xử phải cẩn thận, phải rất rất cẩn thận.
Không ai có thể tin một người ૮ɦếƭ rồi lại đang sống trong thân thể một người khác, ngàn vạn lần đừng để lộ chính mình.
Tới công ty, Chu Tường quen chân đi thẳng đến phòng giám đốc. Hắn bước vào, quả nhiên ba người nọ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Hắn cố ý giả vờ căng thẳng, lễ phép chào Vương tổng, nhưng ánh mắt lại không thể kìm nén, khe khẽ liếc sang Lan Khê Nhung.
Lan Khê Nhung không thay đổi gì nhiều so với hai năm trước, vẫn là khuôn mặt Pu'p bê, nhìn lúc nào cũng như đang tủm tỉm, nếu cười lên thì đáng yêu vô cùng. Năm tháng tựa như không ảnh hưởng đến y, chỉ trừ đôi mắt giờ đã sâu không thấy đáy.
Lan Khê Nhung thản nhiên liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày.
Y đã nghe Thái Uy nói Chu Tường này và anh Tường có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng y vẫn không tin. Chu Tường là một cái tên khá phổ biến, nhưng anh Tường của y không giống với bất luận kẻ nào.
Chỉ có điều, ngay tại giây phút nhìn thấy người này, trái tim y lại thoáng run rẩy.
Khuôn mặt không giống, nhưng dáng người quả thật rất tương tự, nhất là phong thái này, thản nhiên, thanh mát, tuy tuổi không lớn, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác rất vững vàng.
Thời điểm hai người đối mặt với nhau, trong mắt Chu Tường có một thứ quen thuộc rất khó hình dung, khiến cho y không thể nào giữ bình tĩnh được.
Thái Uy nói đúng, người này thật sự rất giống anh Tường.
Đôi mắt Lan Khê Nhung lập tức u ám, ***g *** đau buốt không ngừng, anh Tường…
Vương tổng xem xét Chu Tường hồi lâu, sau đó thở dài thườn thượt, “Duyên phận mà, đều là duyên phận.”
Thái Uy chỉ vào Chu Tường, bảo, “Vương tổng, đứa nhỏ này không dễ sống, để chữa bệnh cho cậu ta, mẹ cậu ta nợ nần không ít tiền. Nếu có cơ hội nào phù hợp, ngài ưu tiên cậu ta đi.”
“Tôi biết rồi. Khê Nhung, MV mới của cậu đang thiếu nam phụ đúng không? Cậu thấy cậu ta thế nào?”
Lan Khê Nhung nhìn Chu Tường thật sâu, “Được.”
Vương tổng cười cười, “Tôi cũng thấy được. Chỉ cần ngoại hình không vượt qua cậu là được.”
Chu Tường thừa cơ lấy lòng, “Người bình thường sao có thể đẹp trai hơn cậu ấy.”
Ai cũng thích nghe lời hay, nhất là Vương tổng của bọn họ. Chu Tường trước kia cũng dựa vào cái miệng, cười cười chọc Vương tổng vui vẻ, nên được lòng ông hơn các nhân viên khác nhiều, bằng không thì hắn chỉ là một cascadeur nho nhỏ, sao có thể tâm sự chuyện trò với Vương tổng được.
Vương tổng thích kiểu người như hắn, bèn cười nói, “Thế để Chu Tường diễn đi, nhưng mà tôi nói trước, cậu phải diễn cho tốt vào. MV này không giống mấy quảng cáo với video quảng bá game lần trước cậu làm đâu nhé, đây là một trong số MV chủ chốt của Lan Khê Nhung. Album lần này của Lan Khê Nhung đã tiêu thụ hơn một triệu bản, bao nhiêu người tranh ςướק nhau để vào vai nam phụ, tôi nể mặt Thái Uy, nể mặt cựu nhân viên Chu Tường, nên mới cho cậu cơ hội đó. Nếu cậu diễn không tốt thì phải nhường lại cho người khác ngay.”
Chu Tường sung sướng suýt nhảy cẫng lên.
Được góp mặt trong MV mới của Lan Khê Nhung còn có lời hơn diễn một trăm quảng cáo!
Vương tổng ngắm nghía khuôn mặt hắn hồi lâu, “Bộ dạng cũng được đấy, hay là cậu đi cắt mí đi, độn thêm cằm vào, tôi đài thọ cho.”
Quai hàm Chu Tường suýt thì rớt xuống đất, hắn không muốn phẫu thuật thẩm mỹ, hắn cảm thấy khuôn mặt đứa nhỏ này đã rất đẹp rồi.
Thái Uy cười nói, “Vương tổng đùa cậu đấy mà.”
Lan Khê Nhung từ đầu tới cuối vẫn im lặng, lúc này đột nhiên mở miệng, “Thế này là được rồi.” Y thản nhiên liếc Chu Tường, “Anh cố diễn cho tốt, đừng làm xấu mặt cái tên này.”
Nói xong, y thở dài một tiếng rất khẽ, đứng dậy bỏ ra ngoài.
Vương tổng cau mày bảo, “Thằng nhóc này hôm nay sao thế, tính tình quái gở.”
Thái Uy cũng khổ sở trong lòng, “Trước kia Khê Nhung với Chu Tường rất thân thiết, hai người xưng anh gọi em, lúc Chu Tường gặp chuyện không may… Ngài cũng thấy rồi còn gì, Khê Nhung thiếu điều sụp đổ.”
Vương tổng gật đầu, “Chuyện cũng hai năm rồi, thằng nhỏ đúng là nặng tìn*** nghĩa.”
Chu Tường cúi đầu, chỉ còn biết thở dài.
Vương tổng và Thái Uy muốn nói chuyện riêng, Chu Tường ra ngoài, tình cờ gặp Lan Khê Nhung ở hành lang.
Lan Khê Nhung nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa thăm dò.
Chu Tường cười cười, “Anh Lan, tôi rất hân hạnh được góp mặt vào MV mới của anh, cám ơn anh đã tạo điều kiện.”
Lan Khê Nhung ảm đạm cười cười, “Cứ gọi tên tôi là được rồi, anh lớn tuổi hơn tôi phải không?”
“Ừ, tôi sắp hai mươi bảy, lớn hơn cậu một chút.”
Lan Khê Nhung rút điện thoại ra, “Lưu số đi, tôi sẽ dặn trợ lý thông báo lịch trình cho anh.”
“Tốt quá.”
Hai người trao đổi số điện thoại, Lan Khê Nhung lại nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười châm chọc, “Anh may lắm đấy.”
Chu Tường ngẩn người.
“Nếu không phải anh cũng có cái tên này, nếu không phải anh giống với anh ấy, sẽ chẳng có ai giúp đỡ anh như vậy. Anh phải cảm ơn Chu Tường kia đi.”
Chu Tường hạ mắt, miễn cưỡng cười cười, “Cậu nói đúng.”
Sắc mặt Lan Khê Nhung đột nhiên tái nhợt, y run rẩy cất điện thoại, nói với hắn, “Thôi, anh để tôi một mình một lát.”
Chu Tường nhìn vẻ thương tâm của y, trong lòng hắn cực kỳ khổ sở. Hắn cố nén xúc động an ủi y, quay bước rời khỏi đó.
Đối với mọi người, hắn đã “૮ɦếƭ”, thôi thì cứ để hắn “૮ɦếƭ” luôn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc