Chưa Đặt Tên - Chương 44

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Khốn kiếp, tụi mày dám chen vào chuyện tao, mày đã đưa Hân Hân đi đâu"
"Đi đâu? Còn lâu mới nói"
"Mày..."
"Hà Chí Khiêm anh chơi hèn như vậy? Không đáng mặt đàn ông, anh cũng không xứng với chị dâu của tôi"
"Chị...chị dâu? Nực cười thật, mày nghĩ tao lại dễ dàng để Mộc Hân Hân đến với Tư Kiệt? Hửm"
Chí Khiêm bước tới, hành động khiếm nhã túm lấy cổ áo Khai Sâm nghiến răng trừng mắt nói, Khai Sâm cười cười, bộ dạng hết sức điềm nhiên, khuôn mặt dửng dưng, nhởn nhơ chọc tức Chí Khiêm.
"Nếu không, anh định làm gì nào? Chí Khiêm anh nghĩ sau đêm nay, anh còn cửa hả"
"..."
Khai Sâm bật cười lớn, dáng vẻ vô cùng thích thú, hất tay Chí Khiêm ra, cầm lấy túi xách, điện thoại của Hân Hân quay người tung tăng bỏ đi.
Chí Khiêm hướng mắt sắc bén nhìn theo, anh cứng họng, nghiến răng chẳng thể phản bác
Mẹ nó, đúng thật đen đủi.
Chí Khiêm buột miệng chửi bậy, tay đấm mạnh xuống bàn, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, khắp cơ mặt C*ng c*ng, đôi mắt đỏ lừ chứa đựng sự phẫn nộ.
Sau một hồi Chí Khiêm lấy lại bình tĩnh, anh móc điện thoại từ trong túi áo ra, gọi ngay cho trợ lý, chất giọng đùng đùng sát khí.
"Dạ, em nghe thưa anh"
"Cậu mau điều tra mọi thông tin có liên quan đến Tư Kiệt rồi gửi mail cho tôi"
Không thèm nghe trợ lý đáp Chí Khiêm vội cúp máy, anh thở sâu, đưa tay chỉnh lại trang phục rồi rời khỏi nhà hàng, trên đường đi, Chí Khiêm gọi cho đám giang hồ, bỏ một số tiền khá lớn bảo bọn chúng lục tung các nhà nghỉ tìm kiếm Hân Hân, anh muốn giành lại cô.
Anh không cam tâm, để Tư Kiệt làm chuyện đó với Hân Hân, Chí Khiêm lái xe chạy đến nhà mẹ ruột của cô, dò xét thử liệu Tư Kiệt có đưa Hân Hân về nhà?
Chí Khiêm đứng trước cổng nhà Hân Hân, lấp *** ngó nghiêng, anh nhấn chuông cửa, một lúc sau Mận ục ịch gấp gáp chạy ra, Mận ngạc nhiên nhìn chăm chăm anh cất giọng hỏi.
"Cậu Chí Khiêm? Muộn thế này cậu đến có việc gì thế ạ? Bà đã đi nghỉ ngơi"
"Không, tôi đến là tìm Hân Hân"
"Tiểu thư bảo tối nay có hẹn với khách hàng, vẫn chưa về ạ"
"Có thật không, Hân Hân chưa về sao"
Nét mặt Chí Khiêm bồn chồn hỏi, Mận gãi đầu khó hiểu, mím môi gật gật khẽ giọng dạ, Chí Khiêm ừ ờ rồi quay lưng bước lại xe hơi, Mận đơ người, ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo, nhíu mày, nửa đêm nửa hôm chạy đến nhấn chuông inh ỏi chỉ hỏi tiểu thư?
Không phải cậu và tiểu thư đã ly hôn rồi? Chả nhẽ là nhớ tiểu thư nhà mình? Mận nhẹ nhàng khóa cửa, miệng lẩm bẩm.
(...)
Chí Khiêm ngồi vào xe, thì nhận được cuộc gọi từ đám giang hồ, anh vội vã nhấc máy.
"Alo anh Khiêm"
"Chúng tôi đã tìm tất cả khách sạn ở khu vực nhà hàng như anh yêu cầu nhưng không có đôi nam nữ anh muốn..."
"Anh có chắc chắn hai người kia vào khách hàng, hay nhà nghỉ không"
"Tôi biết thì sai mấy người đi tìm làm gì? Lục tung mọi nơi, phải tìm bằng được cho tôi, tiền trả gấp hai"
"Dạ, dạ không thành vấn đề"
Gã ríu rít cười hà hà khi nghe số tiền sẽ được tăng gấp hai, Chí Khiêm cúp máy, ném chiếc điện thoại sang ghế bên, anh tức giận đấm mạnh vào vô lăng xe, miệng anh ngấu nghiến.
Chuyện tốt của tao, sao cứ bị một thằng nhãi như mày phá hoại.
(...)
Tại căn hộ đắt đỏ xa hoa sang trọng 400 triệu USD của Tư Kiệt, anh nhẹ nhàng bế Hân Hân vào, cơn nóng trong người như hàng ngàn mũi kim châm chích, tàn phá cơ thể cô, tay chân Hân Hân quằn quại
"Chào cậu chủ"
"Không còn sớm, các cô mau nghỉ ngơi đi"
Dứt lời, Tư Kiệt liền sải bước đi vào phòng ngủ, ba bốn người làm cúi đầu dạ rồi ngơ ngác nhìn cô gái yêu kiều xinh xắn nằm trong vòng tay cậu chủ, cô ấy rất giống người trong bức ảnh được treo ở đằng kia nhỉ
(...)
Tư Kiệt để Hân Hân nằm xuống giường, miệng cô thều thào, nút áo trên *** xộc xệch, hớ hênh nửa lộ nửa kính.
"Để anh đi chuẩn bị nước cho em"
Nóng, nóng, Hân Hân vòng tay ôm chặt cổ Tư Kiệt khiến anh không có cách nào đứng dậy, ***g *** rắn chắc của Tư Kiệt cũng vì thế mà chạm vào hai bánh trắng trẻo mịn màng.
Hân Hân mơ màng hôn nhẹ lên cánh mũi Tư Kiệt, bàn tay hư hỏng mất kiểm soát sờ soạng khắp cơ thể anh.
Hân Hân chầm chậm di chuyển xuống cổ, yết hầu, từng chỗ từng chỗ đều để làm dấu hôn. Tư Kiệt nhắm mắt, anh cũng là đàn ông, cảnh tượng bây giờ làm sao có thể cầm lòng kiềm chế? Thật không dễ dàng làm một quân tử minh bạch? Tư Kiệt giữa chặt hai tay Hân Hân *** đầu, khẽ giọng gọi
"Hân Hân"
Hân Hân mở hé mắt nhìn, đôi môi căng mọng chu lên.
"Tư...Tư Kiệt, sao...anh ở đây, nóng, em nóng quá, khó chịu, giúp em"
"Em có chắc muốn anh giúp không"
Hân Hân ngoan ngoãn gật gật, cơ thể bủn rủn không một chút sức lực, Tư Kiệt buông lỏng hai tay cô, anh cúi đầu xuống, không nhiều lời hôn vào môi Hân Hân.
Cả hai nồng nhiệt cháy bỏng quấn chặt nhau, bàn tay thon dài chậm rãi tháo từng nút áo của cô.
"Hân Hân, anh sẽ nhẹ nhàng"
(...)
Sáng hôm sau.
Hân Hân vươn vai cựa quậy, cơn đau ê ẩm chuyền tới khiến cô tỉnh táo, cô mở mắt nhìn xung quanh, còn chưa biết rốt cuộc đây là đâu thì Tư Kiệt từ ngoài cửa đi vào.
"Em tỉnh rồi sao"
Giọng nói của anh làm Hân Hân ngồi bật dậy, cô trợn mắt thất thần, bất chợt nhìn cổ Tư Kiệt có vài vết tim tím, Hân Hân cắn môi lẩm nhẩm không phải đêm qua là mình làm đấy chứ?
Cô kéo nhẹ tấm chăn ra, mẹ ơi, không...không một ***, mặt cô xanh rờn, cố tỏ ra như chưa có gì.
"Tư...Tư Kiệt, đồ...của em..."
"Đồ em anh mang đi giặt rồi, em thay tạm cái này, anh đã kêu người chuẩn bị bộ khác"
"Mọi thứ anh để trong nhà tắm, em còn cần gì thì gọi anh"
"Cảm...cảm ơn"
"Vậy anh ra ngoài trước"
Nói xong Tư Kiệt mỉm cười quay người đi ra, anh cũng thấy được gương mặt Hân Hân đang ngại ngùng.
Anh vừa đi khuất, Hân Hân vội vàng co chân chạy nhanh vào toilet. Phải 30 phút Hân Hân mới chịu bước ra.
"Chào phu nhân"
"Phu...phu nhân, tôi sao"
"Dạ, cậu chủ đang đợi ở bàn ăn, mời phu nhân đi lối này"
Hân Hân bẽn lẽn ngài ngại đi theo, Hân Hân ngó nghiêng quan sát, căn nhà này rộng quá, bất ngờ cô hơi sựng người khi ngoài phòng khách có treo một bức ảnh lớn mà người trong ảnh không ai khác, chính là cô
"Tư Kiệt, đây là..."
"Nhà anh, ảnh đó là em"
"Hả? Anh...anh có nhà, sao còn muốn ở cùng em"
Tư Kiệt cong môi ma mị mỉm cười liền vòng tay kéo cô lại gần, nhỏ giọng.
"Anh có ý đồ, muốn tiếp cận em, muốn ở cạnh em"
"..."
"Cậu chủ, trang phục của phu nhân theo yêu cầu cậu, đã chuẩn bị xong"
"..."
"Tư Kiệt, đến cả đồ em, anh cũng biết size gì sao? Làm sao anh biết được"
"Dùng tay đo"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc