Chưa Đặt Tên - Chương 36

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"2 năm trước, mẹ chị lên cơn đau tim hôn mê, phải thay tim mới có thể duy trì sự sống, là anh Kiệt đã giúp chị tìm kiếm..."
"Sao chứ"
Hân Hân nghe xong đột nhiên nước mắt rưng rưng, tuôn trào, cô không thể ngờ đến cả chuyện này Tư Kiệt cũng âm thầm giúp đỡ cô?
Khi đó cô rất khó khăn trong chuyện tìm người hiến tim cho mẹ, dù rằng Mộc Hân Hân đã bỏ số tiền lớn vẫn không hồi đáp! Nói thật hai năm trước như một cơn ác mộng của Hân Hân, cô sợ sẽ mất mẹ
Nhưng chỉ vài ngày sau đó, Hân Hân may mắn có người tìm đến, tình nguyện hiến tim, nghe đâu con trai của nhà họ là người thực vật hơn 6 năm.
Cô rất vui mừng, vô cùng mang ơn, khi ấy còn suy nghĩ là ông trời thương, nhìn thấu lời khẩn cầu của cô? Ai ngờ...
Sau khi đã hiến tim, gia đình ân nhân không nhận bất kỳ tiền hay sự tài trợ từ cô. Mộc Hân Hân thắc mắc, hỏi nhưng lại không nhận được câu trả lời...
Hân Hân ngước mặt, đang định cất giọng thì đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô vội vàng lau đi những giọt nước mắt đứng lên chạy lại.
"Bác sĩ, tình trạng anh ấy sao rồi ạ"
"Ca phẫu thuật thành công, người nhà yên tâm"
"Cũng may vết đâm không trúng lục phủ ngũ tạng, không thì vô phương cứu chữa"
"Bệnh nhân sau khi tỉnh, mất nhiều thời gian để bình phục, vì vết thương khá sâu, chính vì vậy cần phải tĩnh dưỡng, bồi bổ, hại chế vận động mạnh..."
"Dạ"
"Lát nữa các y tá sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà có thể vào thăm."
"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều"
Khai Sâm cúi đầu miệng liên tục cảm ơn, bây giờ hai người mới có thể mỉm cười thở phào nhẹ nhõm
(...)
Khách sạn, nơi Uyên Khanh ở, biết gã đàn ông kia đâm nhầm người, Hân Hân vẫn còn sống, Uyên Khanh liền trở nên lo lắng, thấp thỏm không nguôi
Cô ta cắn môi, đi qua đi lại đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo khiến cô ta giật nảy người, Uyên Khanh run run liếc mắt nhìn sang, thấy tên hiển thị trên màn hình mới làm cô ta bình tĩnh lại đôi chút, Uyên Khanh hít thở sâu bắt máy.
"Alo"
"Uyên Khanh, cô đúng là loại ngu dốt, bây giờ cô tự mà cứu lấy mình, đừng kéo theo tôi"
"Ông nói vậy là có ý gì chứ"
"Cô biết người bị thằng Hai Sẹo đâm là ai không? Bây giờ Hai Sẹo đang bị cảnh sát, đàn em của tên bị đâm truy nã, sớm muộn gì cũng tóm được"
"Tôi không muốn dính líu đến chuyện của cô"
"Ông nói vậy là đang muốn bỏ tôi? Uyên Khanh tôi liều mạng đưa tất cả thông tin về công ty Chí Khiêm cho ông? Giờ lại đá tôi ra"
"Tôi nói cho ông biết nếu tôi bị bắt, ông nghĩ tôi sẽ để ông sống sao? ૮ɦếƭ, tôi cũng lôi ông theo"
"Mày tưởng tao dễ dàng để mày kéo theo"
"Haha, mày suy nghĩ nông cạn quá, thứ tao muốn đã có, bây giờ mày hết giá trị"
Uyên Khanh nghe xong liền nổi đóa tức điên, cô ta trợn mắt, nghiến răng bàn tay cuộn chặt, người đàn ông cười khanh khách, man rợn, giọng điệu đểu giả cảnh cáo.
"Nhưng để an toàn, tao không nên giữ lại mày"
"Ông..."
Chưa kịp nói xong, người đàn ông kia đã cúp máy, Uyên Khanh gào thét, ném chiếc điện thoại xuống sàn, vò đầu. Cô ta bấn loạn, mơ hồ, ông ta sẽ *** diệt khẩu sao? Giết mình sao?
Uyên Khanh xanh mặt, tay chân bủn rủn, ánh mắt trợn trừng, lảo đảo, đến người chống lưng còn muốn ta tay.
Không thể ૮ɦếƭ như vậy được, tôi không thể ૮ɦếƭ, mấy người dựa vào đâu giết tôi, dựa vào đâu mấy người có cuộc sống sung sướng, hạnh phúc? Tôi lại không?
Nếu đã ૮ɦếƭ tôi nhất định không ૮ɦếƭ một mình.
Uyên Khanh điên dại cười cười lẩm bẩm, cô ta quay đầu, vội vàng thu gom đồ đạc chuẩn bị lẩn trốn.
(...)
"Khiêm Tổng, nghe nói phu nhân suýt nữa bị người ta ám sát tại trung tâm thương mại"
"Sao? Hân Hân bây giờ đang ở đâu"
Chí Khiêm đang kí hợp đồng nghe thấy liền hốt hoảng, dừng Pu't, ngẩng đầu, đứng bật dậy, trông dáng vẻ lo lắng của Chí Khiêm dành cho phu nhân làm cậu trợ lý đôi chút bất ngờ.
"Hiện tại phu nhân đang ở trong bệnh viện, người bị đâm...là Tư Kiệt"
"Chuẩn bị xe, tôi muốn đến đó"
Chí Khiêm cầm áo không suy nghĩ nhiều sải bước rời khỏi phòng làm việc, cậu trợ lý gật đầu, vội vã theo sau.
(...)
Tại bệnh viện.
"Là phòng 502 đây ạ"
Chí Khiêm đặt tay lên cửa đẩy nhẹ, anh nghiêng đầu nhìn vào vô tình thấy Hân Hân đang ân cần ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay Tư Kiệt áp lên mặt mình! Hình như đang Hân Hân khóc, anh thở sâu.
"Khiêm Tổng, anh không vào sao"
"Cậu về công ty thay tôi giải quyết công việc, tôi ở đây một lúc, sẽ về sau"
Cậu trợ lý nghiêm nghị dạ, khom lưng chào rồi chậm rãi quay lưng rời khởi, sau khi trợ lý đi khuất Chí Khiêm nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, đứng bên ngoài sâu lắng, ngẫm ngợi.
30 phút, Hân Hân bước ra, vừa mới mở cửa trông thấy Chí Khiêm làm cô hơi giật mình.
"Anh...anh sao lại ở đây"
"Em không sao chứ"
Hân Hân lắc đầu, không đáp. Hôm nay anh ta bị làm sao vậy? Tự nhiên lại chạy đến đây, quan tâm cô? Nghĩ cũng lạ thật đấy. Chí Khiêm im lặng một hồi, níu tay Hân Hân khẽ giọng.
"Hân Hân, nếu trong đó, người nằm trên giường là tôi? Liệu em có lo lắng như vậy không"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc