Chưa Đặt Tên - Chương 35

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Tư...Tư Kiệt"
"Làm ơn? Gọi xe cấp cứu"
Hân Hân hoảng sợ vội tháo khăn choàng cổ chặm vào vết thương cầm máu cho Tư Kiệt, sắc mặt anh dần dần nhợt nhạt, xanh xao, Tư Kiệt miên man, vô thức ngất đi, máu vẫn không ngừng chảy, chốc lát đã thấm ướt chiếc khăn của cô.
"Tư Kiệt, Tư Kiệt, mở mắt ra nhìn em đi, anh không được ngủ"
Hân Hân ôm chặt anh, nước mắt rơi lã chã. Những người xung quanh tím tái mặt mày, chẳng thể giúp đỡ gì ngoài việc gọi xe cấp cứu.
Mẹ Hân Hân đi lại ngồi xuống xoa lưng cô con gái, nói thật tình huống vừa rồi khiến bà vô cùng điếng người bàng hoàng, hoang mang, bà chưa rõ thực hư, tại sao lại có kẻ sát nhân bám đuôi.
Người đó đến ý định giết con gái bà ư? Hàng loạt câu hỏi hiện hữu trong đầu bà, mà muốn hỏi cô nay nhưng liền kìm nén lại, bây giờ không phải lúc.
"Xe cấp cứu sẽ nhanh đến, Hân Hân con phải thật bình tĩnh"
Mộc Hân Hân nghe xong hít thở sâu, gật đầu, tay cô vẫn yên vị trí chỗ vết thương, cô không dám làm gì hết vì sợ ảnh hưởng đến tính mạng của Tư Kiệt.
Rất nhanh đội cứu thương đi đến, họ xem xét tình trạng, đeo bình oxy, đặt Tư Kiệt lên cáng cứu thương di chuyển xuống lầu. Hân Hân vội vã chạy theo.
(...)
Tại phòng cấp cứu.
Hân Hân bồn chồn lo lắng nhìn cánh cửa khép kín, thấy con gái sốt sắng bà nhức nhối tim gan, bà đi lại nắm tay cô an ủi.
"Con ngồi xuống đây trước, mẹ tin, cậu trai trẻ kia sẽ qua khỏi"
"Thật không mẹ, anh ấy sẽ không sao chứ, con sợ lắm, con sợ anh ấy vì con mà ૮ɦếƭ"
Hân Hân nấc lên như đứa trẻ yếu đuối xà vào lòng mẹ, Hân Hân thật sự sợ, sợ Tư Kiệt vì cứu mình mà không qua khỏi.
20 phút sau.
Hoắc Khai Sâm trợ lý thân cận của Tư Kiệt hớt hải chạy đến, bên cạnh còn có hai người đàn ông cao to theo cùng, vừa thấy Hân Hân và mẹ, Khai Sâm vô cùng tinh tế nhã nhặn cúi chào.
"Anh Kiệt sao rồi chị"
Ánh mắt cô vô hồn bất lực lắc đầu, Khai Sâm lẳng lặng không nói gì thêm, chậm rãi ngồi xuống, Hân Hân thở ra tiếng quay sang cất giọng nhờ
"Phiền cậu giúp tôi đưa mẹ tôi về nha, ở đây tôi lo được"
"Hân Hân à..."
Bà không an lòng để cô một mình trong bệnh viện, bà cự tuyệt, quyết không về, Hân Hân mỉm cười, giọng nhẹ vang lên.
"Mẹ về nghỉ ngơi trước, chuyện này con sẽ nói sau với mẹ"
Gương mặt mẹ cô có chút do dự, nhưng sau cùng cũng đồng ý, bà không muốn làm khó cho cô, bà vỗ tay Hân Hân, gật gật hừm thành tiếng rồi chầm chậm đứng dậy rời khỏi khu cấp cứu. Khai Sâm liền nhanh chóng theo bước dẫn mẹ Hân Hân ra xe
Chưa được 5 phút đã thấy Khai Sâm quay lại, làm Hân Hân có chút ngạc nhiên. Khai Sâm bước đến ngồi xuống.
"Em đã kêu vệ sĩ đưa mẹ chị về, chị yên tâm, vệ sĩ của em sẽ bảo vệ bác cẩn thận"
Dứt lời, Khai Sâm kéo tay Hân Hân, nhẹ nhàng lau đi vài vệt máu còn dính lại. Hân Hân có chút sững người cô vội vàng rụt tay lại, Khai Sâm cười gượng có chút xấu hổ.
"Cảm...cảm ơn cậu"
"Chị không cần khách sáo, chị à, anh Kiệt nhà em mạng lớn lắm, nhất định sẽ qua khỏi"
Hân Hân quay sang nhìn, cô lặng thinh không nói gì, Hân Hân biết không chỉ cô đang lo lắng cho Tư Kiệt mà Khai Sâm cũng như vậy, nét mặt của cậu hiện rõ điều đó, tuy ngoài miệng nói những lời trấn an Hân Hân, trong lòng lại khác.
Hân Hân cúi đầu, mím chặt môi một lúc khẽ giọng
"Khai Sâm? Có phải cậu và Tư Kiệt có chuyện dấu tôi đúng chứ"
Hân Hân thật sự rất muốn biết tại sao Tư Kiệt lại xuất hiện đúng ngay lúc có kẻ định ra tay với mình
Bản thân cô biết hỏi bây giờ là không phải khi mà Tư Kiệt vẫn còn đang nằm bên trong chưa rõ sống ૮ɦếƭ...
Khai Sâm nghe xong có chút chần chờ, lưỡng lự, cậu biết Hân Hân sẽ hỏi gì? Khai Sâm im lặng một hồi cũng quyết định nói hết sực thật, sớm muộn gì cô cũng li dị với Chí Khiêm đây là thời điểm tốt để Hân Hân công nhận Lộ Tư Kiệt.
"Chị nhớ Lý Hiển không? Anh ta vừa bị giết, người đứng sau là Uyên Khanh"
"Cô ta định cho người giết luôn chị, anh Kiệt biết liền chạy đến..."
Khai Sâm bẽn lẽn nói tiếp.
"Thật ra anh Kiệt cho người điều tra Uyên Khanh, biết cô ta có quan hệ với Lý Hiển, nên đã gọi anh ta đến vạch trần Uyên Khanh"
"Lại không ngờ cô ta vì chuyện thù hằn này mà ra tay độc ác như vậy"
Hân Hân nghe xong hơi sững sờ, hóa ra những thứ cô làm điều được Tư Kiệt ở phía sau giúp đỡ.
"Còn chuyện này, em không biết có nên cho chị..."
"Là gì"
Khai Sâm ngập ngừng, bộ dạng bối rối hai tay đan vào nhau, thôi đã lỡ cho Hân Hân biết thì hà cớ gì phải giấu nữa chứ?
"2 năm trước, mẹ chị lên cơn đau tim hôn mê, phải thay tim mới có thể duy trì sự sống, là anh Kiệt đã giúp chị tìm kiếm"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc