Chưa Đặt Tên - Chương 33

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Thằng anh nó ngu dốt không biết quý trọng, chăm sóc vợ thì để em thằng em làm thay, tôi chả mất mát gì, ngược lại còn có thêm đứa con hiếu thuận"
"Sao...sao chứ? Mẹ sẽ nhận Tư Kiệt làm con nuôi"
"Phải, anh có ý kiến gì"
Chí Khiêm giãy nãy, phản ứng kịch liệt, khuôn mặt hiện rõ thái độ không thể chấp nhận? Tại sao phải là Tư Kiệt? Sao phải nhận Tư Kiệt làm con nuôi chứ? Cứ nghĩ tới, Chí Khiêm càng không thể đồng ý
Bà vẫn hết sức bình thản, dửng dưng như không, chẳng thèm đoái hoài gì đến biểu cảm của Chí Khiêm.
"Không được, con không chấp nhận"
"Chuyện tôi làm, không cần anh can thiệp"
"Mẹ"
"Lúc anh Ng*ai t*nh, anh hú hí với nhân tình ở bên ngoài, anh có hỏi ý kiến của tôi cũng như Hân Hân không"
"Bây giờ tôi nhận Tư Kiệt làm con nuôi, cần sự cho phép của anh sao"
Bà tức giận hằm hằm liếc mắt nhìn, giọng điệu rắn chắc, trách mắng Chí Khiêm. Nói thật, bà không thể nào bỏ qua chuyện Chí Khiêm có nhân tình ở ngoài, còn ngang tàn đem về nhà, chèn ép Hân Hân, bà phải mạnh tay trừng trị thói lăng nhăng của anh? Chí Khiêm rụt người, ngậm miệng không nói thành câu, cúi đầu hổ thẹn.
"Chịu không được thì dọn ra ngoài, tôi không cản"
Chí Khiêm ngẩng mặt đang định đáp, đột nhiên ở phía ngoài cổng Hân Hân cùng Tư Kiệt đi vào cửa, Chí Khiêm trông thấy, thở dài lặng thinh cam chịu, giờ rời khỏi nhà, chẳng khác nào tạo điều kiện cho Tư Kiệt với Mộc Hân Hân thành đôi chứ? Chí Khiêm tôi còn sống không có chuyện đó xảy ra
Bà mỉm cười vui vẻ đứng dậy bước tới. Tư Kiệt nhã nhặn cúi chào.
"Hai con về rồi hả? Mau vào rửa tay ăn cơm, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi cả rồi"
"Cảm ơn bác"
"Ây da, bạy, sao lại gọi bác, gọi mẹ, phải gọi mẹ"
Tư Kiệt cười ngượng ngùng gật đầu dạ, Chí Khiêm nhếch mép, cau mày, cay cú, thật sự cảm giác lúc này không mấy dễ chịu, bàn tay Chí Khiêm cuộn chặt, máu điên sôi sục.
Bà niềm nở, nắm tay Tư Kiệt, Mộc Hân Hân vào trong bàn ăn, bỏ mặc Chí Khiêm đang ngoài sofa, kiểu anh giống kẻ tàng hình, vô dụng, là vị khách phiền toái không được chào đón.
"..."
"Cậu chủ, mời cậu vào dùng cơm"
Xem ra trong ngôi nhà này chỉ có Sen là còn để ý đến tôi? Chí Khiêm từ từ thả lỏng cơ mặt, trông dễ coi hơn khi nãy rất nhiều, anh nhấc ௱ôЛƓ, đứng dậy chậm rãi đi lại, nhìn Sen cười một cái thân thiện, chan hòa làm Sen phút chốc giật mình, dựng đứng tóc tai, nổi hết gai ốc.
Sen nghiêng đầu, gãi gãi, miệng lẩm nhẩm, bộ trúng thuốc hả trời?
(...)
Trên bàn ăn, Chí Khiêm thấy mẹ mình không ngừng quan tâm đến Tư Kiệt, tay liên tục gắp thức ăn cho, còn Chí Khiêm, đến cả cọng hành cũng chả được, Chí Khiêm uất ức, liền cầm đĩa sườn non, bà đang chuẩn bị gắp mà thẳng thừng bỏ hết vào chén mình
Ba người ngồi, ngỡ ngàng nhìn Chí Khiêm, mẹ anh quay đầu gọi.
"Sen? Mang thêm sườn ra đây cho bà"
"Dạ"
Sen tức tốc múc ra đĩa mang lại, con chưa kịp đặt xuống, Chí Khiêm vội vàng giật lấy đỗ cả vào bén tiếp, vừa ăn vừa gật gù khen ngợi.
"Đồ ăn cô nấu ngon lắm"
Sen sựng người đơ ra, trố mắt nhìn, miệng lắp bắp nhỏ tiếng dạ, có bao giờ thấy cậu chủ ăn nhiều như vậy đâu? Còn khen Sen nấu ngon? Ôi mẹ ơi, chẳng nhẽ sắp tận thế.
Mộc Hân Hân, ngậm đôi đũa, nuốt nước bọt, bản thân cũng khá kinh ngạc, hôm nay anh ta bị vong nhập à?
Bà lắc đầu ngán ngẩm, định gắp món khác, Chí Khiêm lăng xăng, lại đỗ cả vào chén, miệng nhồm nhoàm ngon lành, đến cả món Tư Kiệt gắp cũng bị Chí Khiêm tranh phần ăn sạch
Bà bức bối, bỏ đũa xuống, giơ tay đánh mạnh vào vai Chí Khiêm.
"Mày ૮ɦếƭ đói hả con"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc