Chưa Đặt Tên - Chương 31

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Đây là gì"
"Đơn ly hôn"
"Tôi đã ký sẵn, giờ chỉ chờ anh"
Hân Hân lạnh giọng, nói xong liền ném cây Pu't về phía Chí Khiêm, anh lặng thinh ngơ ngẩn nhìn đơn ly hôn trước mắt mà lòng có chút tham lam, không cam tâm đồng ý?
Nếu là trước đây? Chắc có lẽ Chí Khiêm sẽ rất vui, anh ta thậm chí không màng suy nghĩ nhiều, ngay lập tức ký giấy, nhưng hiện giờ đã khác?
Vừa bị nhân tình lừa gạt, vợ lại chủ động đề nghị li hôn đột ngột, Chí Khiêm không đỡ nổi, anh thật sự muốn vớt vát lại sai lầm của bản thân? Chí Khiêm thở dài, hai tay đan chặt vào nhau, bộ dạng hối lỗi hiện rõ, anh ngước mắt nhìn Hân Hân, nhẹ giọng
"Có thể không li hôn được không"
"Anh đừng phí thời gian nữa, mau ký đi"
"Mộc Hân Hân? Nếu hai chúng ta li hôn, mẹ tôi sẽ không thể chịu nổi cú sốc này, bà ấy rất thương em"
"Hơn nữa em cũng thấy tôi vừa mới sảy ra chuyện tinh thần không được tỉnh táo, tôi chưa muốn ký"
Hân Hân hời hợt khoanh tay nhếch môi cười khinh bỉ, xem thường, Mộc Hân Hân tôi có phải vừa mới nghe nhầm không? Chí Khiêm biết nghĩ cho mẹ khi nào vậy?
Trước đây chẳng phải anh ta luôn lạnh nhạt, tỏ ra căm ghét Hân Hân, nữa câu thốt ra cũng nhắc đến việc li hôn với cô, mẹ anh hết lòng khuyên nhủ nhưng Chí Khiêm đều bỏ ngoài tai.
Giờ bị phụ nữ lừa xong liền quay sang diễn trò nạn nhân đáng thương?
"Phần của mẹ? Tôi sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa anh khởi cần phải lo"
"Còn chuyện giữa anh và nhân tình không liên can đến tôi, dĩ nhiên tôi không có bổn phận phải thông cảm cho hai người? Việc duy nhất anh mau ký vào đơn ly hôn"
Hân Hân cứng rắn, nét mặt vô cảm, có mỗi cái ký tên mà anh ta lề mề thế không biết? Hân Hân đôi co thật sự rất mệt.
Chí Khiêm gật gật, thản nhiên thốt ra hai chữ làm Hân Hân sựng người.
"Không ký"
"Được, trước khi vào đây, tôi cũng đã tính toán, nghĩ đến chuyện anh không ký? Nhưng mà không sao, tôi sẽ gọi luật sư"
"Theo tôi thấy với hoàn cảnh như vậy, tòa chắc chắn sẽ xử cho tôi li hôn"
"Lúc đó chỉ thiệt hại cho phía anh, báo chí mà biết vợ đâm đơn li hôn lên tòa vì chồng Ng*ai t*nh? Tiếng tăm, uy tín chắc ảnh hưởng không nhẹ"
"Mộc Hân Hân? Dù em có làm gì tôi cũng không ký giấy cho em, không bao giờ tôi cho em rời khỏi căn nhà này"
"Muốn được li hôn để nhanh chóng đến với Tư Kiệt sao? Sẽ không bao giờ có chuyện đó"
"Chí Khiêm, anh điên đủ chưa, sao lại kéo Tư Kiệt vào của tôi và anh chứ"
Chí Khiêm vồ lấy tờ giấy trên bàn hung hãn vò nát, bất ngờ đứng dậy tiến tới chỗ Hân Hân, trông thấy sắc mặt của Chí Khiêm không được ổn, sợ anh ta liều mình làm bậy, Hân Hân liền lùi lại phía sau, Chí Khiêm nhanh tay giữ chặt lấy người cô.
"Mộc Hân Hân, em đang bảo vệ hắn"
"Thế thì đã sao chứ, Tư Kiệt là bạn tôi, dĩ nhiên tôi phải bảo vệ anh ấy"
"Bạn? Có chắc giữa hai người là tình bạn? Dù mù cũng biết là hai người có tình ý? Em tính lừa người sao Hân Hân"
Chí Khiêm siết tay Hân Hân, hung dữ lớn giọng, cô bị đau mặt khó chịu nhăn nhó vùng vẫy, anh ta lấy tư cách gì trách móc cô chứ?
"Phải, tôi có tình ý với Tư Kiệt đấy thì làm sao, nếu không phải vì kết hôn với anh, Mộc Hân Hân tôi đã có thể ở bên anh ấy"
"Hai năm qua tôi đã hoàn thiện tốt danh phận làm dâu làm vợ anh"
"Tôi không muốn chôn vùi thanh xuân ở cạnh một người như anh, anh không làm tốt nghĩa vụ của người chồng thì đừng lớn tiếng trách tôi"
Nghe đến đây, bỗng dưng Chí Khiêm thẫn thờ, cổ họng nghẹn cứng? Đầu óc trở nên trống rỗng, anh không còn lời nào phản biện.
Là anh khốn nạn, anh không tốt, anh không xứng đáng, anh không biết coi trọng, đến lúc mất mới hối hận?
Nhưng sai lầm chắc chắn sửa chữa được, chỉ cần anh lì lợm không chịu ký giấy, Hân Hân sao có thể đến với Tư Kiệt? Chí Khiêm thầm ngẫm ngợi.
Hân Hân cắn vào tay Chí Khiêm, mạnh mẽ đẩy ra
"Nếu anh không chịu ký thì cứ gặp nhau trên tòa"
"Hân..."
Dứt lời cô sải bước mở cửa rởi khỏi, vừa đi ra, bắt gặp Tư Kiệt đang vào nhà, Hân Hân không suy nghĩ gì vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh, khiến Tư Kiệt bất ngờ.
Chí Khiêm nhìn thấy đôi chân liền dừng bước đứng sau cánh cửa quan sát.
"Hân Hân, em làm sao vậy"
Cô lắc lắc đầu không nói, tay vẫn ôm chặt, chẳng hiểu sao, Hân Hân rất muốn ở cùng Tư Kiệt, anh luôn cho cô cảm giác an toàn, dễ chịu, rất thoải mái
Tư Kiệt xoa xoa lưng Hân Hân, anh mỉm cười, bế cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành.
"Anh đưa em lên phòng"
Tư Kiệt chậm rãi bế cô lên cầu thang, ánh mắt sắc bén sau cánh cửa vẫn luôn chăm chăm nhìn. Chí Khiêm nghiến răng tức giận đi lại ghế sofa ngồi.
(...)
Khoảng 5 phút sau Tư Kiệt từ phòng cô bước ra, anh xuống lầu vào bếp pha cho Hân Hân cốc sữa. Chí Khiêm liếc mắt, chột dạ theo vào
"Tâm nguyện của cậu còn lâu mới thành hiện thực, ở đó mà ảo tưởng đi"
Tư Kiệt ngước lên, anh đặt cái cốc xuống bàn, điềm tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, đang sốt sắng lo lắng sợ sẽ đánh mất Hân Hân mà không nhìn được cái cười khinh.
"Tâm nguyện? Anh hiểu tôi sao"
"Tôi không đồng ý li hôn, thì không có chuyện Hân Hân đến với cậu"
"Ích kỷ, tham lam"
"Lúc trước tôi nghe Hân Hân nói, tôi không tin bây giờ thì đã được kiểm chứng"
"Nhưng không sao, anh không đồng ý li hôn cũng được"
"Nếu Chí Khiêm anh chịu được cảnh vợ mình sống cùng nhân tình, hằng ngày ân ân, ái ái thân thiết, trước mắt thì tôi cũng không ngại"
"Đê tiện"
"Gì mà khó nghe vậy, tôi học từ anh"
"Cậu...đúng là đồ mặt dày"
"Khoản này tôi xin nhận, mặt tôi rất dày, đặc biệt khi ở cạnh Hân Hân, sợ rằng sẽ chọc mù mắt anh đấy"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc