Chưa Đặt Tên - Chương 29

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Nhìn cũng đẹp trai, sáng láng đấy chứ, nhưng lại để một con đàn bà xỏ mũi dắt đi lòng vòng không hay biết? Ngu thật"
"Là ý gì"
Uyên Khanh hớt hải, lo lắng, lao lại ôm chặt cánh tay Chí Khiêm, miệng không ngừng giải thích, Chí Khiêm chẳng màng quan tâm, cái anh đang muốn nghe nhất là người đàn ông kia nói
"Chí Khiêm, anh đừng tin lời anh ta, anh ta đầu óc không được bình thường"
Lý Hiển, phá cười ghê rợn, khuôn mặt biến thái hung tợn, nghiến răng đáp.
"Đầu óc không được bình thường? Phải, tôi không bình thường nên mới dính vào cô"
"Nhớ không, cái chân què này của tôi, cũng là do cô hại, tôi hận không thể tự tay Gi*t ૮ɦếƭ cô"
"Anh im đi"
Uyên Khanh điên cuồng gào lên, muốn chặn giọng Lý Hiển nhưng hình như đã quá muộn, anh ta chưa có ý định dừng lại? Sắc mặt Uyên Khanh tái ngắt, toát lên mồ hôi.
"Chí Khiêm, anh phải tin em, chuyện này cứ để em giải quyết? Em sẽ giải thích cho anh sau"
"Ba mặt một lời đi, nếu em không làm gì khuất tất sao phải sợ"
Chí Khiêm lạnh lùng, quay sang nhìn Uyên Khanh gằng giọng, anh vừa bị Lý Hiển chửi, trong lòng có chút khó chịu, anh muốn biết rốt cuộc chuyện là như thế nào? Uyên Khanh nuốt nước bọt lắc đầu sờ sợ.
"Tốt lắm, nếu mày đã muốn biết thì tao cũng chả giấu giếm"
"Lý Hiển anh câm..."
"Nói mau"
Chí Khiêm lớn giọng quát, khiến Uyên Khanh đứng cạnh giật nảy mình im bẳn đi, Lý Hiển nhếch mép cười đểu cáng, ánh mắt láo liên.
"Mày có biết quá khứ của con đàn bà này như thế nào? Từng làm những gì không"
"Uyên Khanh mới mất mẹ, cô ấy làm y tá"
"Mất mẹ, cô ta làm gì có mẹ nào mà mất? Uyên Khanh cô thay đổi danh phận của mình rất hay"
"Con đàn bà này do chính tay tôi cưu mang, cô ta làm gái đấy, đã phục vụ rất nhiều đàn ông"
"Mày không chỉ sài lại đồ của tao, mà mày còn sài lại đồ của tất cả những thằng đàn ông khác, buồn cười không? Bất ngờ không"
"Con đàn bà này rất bẩn, không sạch sẽ như mày đã từng nghĩ"
"Chí...Chí Khiêm, không phải vậy..."
"Những chuyện này rốt cuộc là sao"
Gương mặt Chí Khiêm cứng đơ, sựng lại, vô hồn hỏi, anh quá bất ngờ, bất ngờ đến mức còn nhầm tưởng mình đang mơ?
Anh không thể tin bản thân bị lừa dối bởi một người phụ nữ? Thời gian qua Chí Khiêm đã bị lừa thê thảm? Anh đã đem lòng yêu, đưa về nhà, quan tâm hết mực.
Bây giờ thì sao? Anh như một thằng ngu, nghĩ lại những chuyện anh vừa mới nghe, thật sự rất kinh tởm
Uyên Khanh ngậm đắng vịn chặt tay áo anh, nước mắt rơi lã chã, miệng nói không thành lời. Ánh mắt Chí Khiêm đỏ lừ, nổi điên đẩy Uyên Khanh ra.
"Sao không nói"
"Chí Khiêm, không phải vậy, thật sự em không có, là anh ta đã vu khống cho em"
"Vu khống, bây giờ cô còn chối? Vậy hãy để những clip cô âи áι với tôi và cả những thằng đàn ông kia cho cậu ta xem"
"Sẽ rõ ai là kẻ vu khống"
"Lý Hiển, anh mau câm miệng lại? Tại sao khi đó anh không ૮ɦếƭ quắt đi? Tôi hận anh"
Lý Hiển mất kiểm soát, bước tới Ϧóþ chặt cổ Uyên Khanh.
"Con đàn bà lăng loàn, độc ác như cô, chính là cô đã hại ૮ɦếƭ mẹ tôi hại tôi trở thành người vô dụng, tất cả cũng tại cô"
"Hộc...là do bà ta tự mình chuốc lấy"
"Tôi sẽ Gi*t cô..."
Lý Hiển trợn mắt, hung hãn Ϧóþ, được một lúc thì anh buông tay, xô ngã Uyên Khanh xuống sàn, cô ta ôm cổ ho sặc sụa.
"Cô đâu thể dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy được, tôi phải cho cô nếm trải cái mùi đâu khổ tột cùng, sống mà không bằng ૮ɦếƭ"
"Nếu mày đã thích sài mấy thứ rác rưởi, bẩn thỉu như vậy thì cứ giữ lấy"
Lý Hiển khinh bỉ nói, dứt lời anh ta khom lưng lụm lại cây nạng quay người rời đi. Khóe miệng Chí Khiêm mấp máy, bàn tay cuộn chặt, anh đứng bất động thẫn thờ, bản thân không thể tha thứ chuyện bị lừa dối suốt thời gian qua
Uyên Khanh bò lại, ôm chân Chí Khiêm, van xin
"Chí Khiêm..."
Chí Khiêm không thương tiếc mạnh bạo đá Uyên Khanh ra, lớn tiếng gọi người
"Mau đuổi cô ra khỏi đây"
"Chí Khiêm, đừng mà, anh hãy nghĩ lại, hãy đến chuyện em đã mang thai con..."
Chí Khiêm nghe đến đây càng nổi điên, cảm giác bẩn thỉu rùng rợn, anh ngồi xuống, trừng mắt Ϧóþ cằm Uyên Khanh nâng lên, bộ dạng bây giờ của anh không khác gì mấy thằng tra nam.
"Con? Cô có chắc nó là con tôi không? Khi mà cái nghề của cô làm tôi ghê tởm"
"Cũng may mắn nó không còn, mắc công tôi nuôi con của những thằng cô đã ℓàм тìин"
"Anh..."
Chí Khiêm móc trong túi ra một chiếc thẻ ném cho Uyên Khanh, buông lời phỉ báng.
"Cầm rồi cút khỏi đây"
Ngắt lời, Chí Khiêm đứng dậy quay người bỏ đi về thư phòng làm việc, Uyên Khanh khóc lóc nhìn theo, ngay lập tức cô bị người làm kéo ra khỏi nhà
(...)
Lý Hiển khập khiễng, chống nạng bước đi, đột nhiên một chiếc xe màu đen sang trọng chạy đến.
"Lên xe đi, đại ca tôi đang đợi"
Lý Hiển nghiêng đầu nhìn, gật gật rồi bước vào xe
"Tiền công của cậu, và tiền tôi mua lại những clip của Uyên Khanh"
Giọng nói trầm khàn vang lên, Lý Hiển quay sang chậm rãi nhận lấy chiếc thẻ, anh ta cũng không quên quan sát người ngồi cạnh, giờ mới có thể nhìn cận cảnh
Rất đẹp trai, thanh tú, khôi ngô? Đang còn mải mê chiêm ngưỡng thì bị giọng nói ấy làm cho giật mình.
"Tuần sau sẽ có hộ chiếu, lúc đó hãy ra nước ngoài định cư, cái chân của cậu, tôi sẽ cho bác sĩ giỏi nhất để chữa trị"
"Được"
"Nhưng...tôi có chuyện này thắc mắc muốn hỏi"
Người ngồi cạnh không đáp lặng thinh ngụ ý đang nghe câu hỏi
"Anh cho tôi biết tung tích của Uyên Khanh, muốn tôi vạch trần bộ mặt cô ta? Còn không ngại bỏ ra số tiền lớn"
"Có phải? Là vì cô chủ nhân căn nhà đó? Cô gái ấy có quan hệ gì với anh sao"
"Là...người phụ nữ của tôi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc