Chưa Đặt Tên - Chương 28

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Cô...cô là ai? Sao lại dễ dàng chịu giúp tôi"
"Tôi? Bà chủ"
"Sao chứ? Bà...bà chủ, tức là cô là..."
"Anh an tâm, tôi đã hứa thì nhất định sẽ giúp anh"
Hân Hân mỉm cười, nhẹ nhàng đáp, gương mặt ưu tú chứa đựng nhiều dụng ý khôn lường, đã đến thời điểm chín muồi để Chí Khiêm nhìn rõ bộ dạng xấu xa của Uyên Khanh, Hân Hân cũng nên nhanh chóng kết thúc chuyện này và li hôn
Hân Hân không muốn cứ mãi tiếp tục dây dưa với Chí Khiêm.
Gã đàn ông quan sát Hân Hân chăm chăm, có đôi chút bắt đầu, sợ sệt, lưỡng lự?
Trước khi đến đây tìm Uyên Khanh anh ta có nghe được, Uyên Khanh chính là tiểu tam, dụ dỗ, ςướק chồng người khác.
Hóa ra cô gái này là vợ của người đàn ông bị Uyên Khanh giật chồng, thoạt nhìn rất sang trọng, xinh đẹp, thông minh, nhưng có điều biết rõ chồng Ng*ai t*nh, còn dẫn về nhà mà bộ dạng vẫn rất thanh thản, ung dung, chắc hẳn cũng không phải dạng vừa gì? Gã đàn ông gây ra, ngẫm ngợi.
"Vào đi"
Gã đàn ông giật mình khi nghe giọng nói, vội vàng gật đầu, tay chống nạng, khập khiễng đi theo Hân Hân vào nhà? Chú Chính ngồi trong xe, nheo mắt nhìn, không rõ phu nhân đang làm gì, chú thở sâu khởi động máy, lái xe vô cổng.
"Anh ngồi ở phòng khách chờ một lát, tôi vào gọi người mang cho anh cốc nước"
Gã đàn ông gật gật, nghe lời rồi bước lại ghế, Hân Hân cười cười bí hiểm, sải chân vào bếp bảo Sen chuẩn bị nước mang ra ngoài kia còn bản thân lên phòng
Gã đàn ông ngồi một lúc không lâu, thì đột nhiên Uyên Khanh từ phòng ngủ đi ra, vô tình chạm mặt, tay chân cô ta liền bủn rủn, gương mặt nhợt nhạt kém sắc, miệng lắp bắp.
"Lý...Lý Hiển sao anh lại ở đây, ai...ai cho anh vào"
Lý Hiển gặp được Uyên Khanh, anh ta nở nụ cười đểu giả, ***, Biến th', Lý Hiển đứng dậy, chầm chậm tiến về phía cô ta, Uyên Khanh bị dọa trán toát hết mồ hôi, người áp sát vào tường cố né tránh.
"Cút ra, đừng lại gần tôi"
"Đã lâu không gặp, cô vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ, xem kìa, xem kìa..."
Uyên Khanh cắn môi, khó chịu, hất tay Lý Hiển ra khi anh ta đang có ý định sàm sỡ mình.
"Ai cho anh vào đây, mau cút ra"
"Cô việc gì phải bận tâm điều đó? Uyên Khanh, cô sống sung sướng nên quên mất bản thân mình đã làm những gì hả"
"Thằng đàn ông mà cô dụ dỗ cũng giàu có quá, nhưng anh ta có biết quá khứ cô là người như thế nào và từng làm những gì không vậy"
"Anh...anh đang uy hiếp tôi sao"
"Mau cút ra khỏi đây, trước khi tôi báo cảnh sát"
"Rất hay, cô báo đi, để xem là tôi thiệt hay cô"
Lý Hiển vênh váo, trợn mắt thách thức Uyên Khanh, cô ta im lặng, nghiến răng nhẫn nhịn, liếc nhìn xung quanh, hạ giọng.
"Rốt cuộc, anh muốn gì"
"Tiền"
"Chỉ cần tôi có tiền, xong tôi sẽ tự động rời khỏi, coi như chưa từng sảy ra chuyện, không quen biết cô"
"Nói đi, anh muốn bao nhiêu"
"10 tỷ"
Uyên Khanh tức giận, thật sự không thể kiềm chế cơn phẫn nộ, anh ta tưởng mình là ai mà nói lấy 10 tỷ sẽ có 10 tỷ chứ?
Uyên Khanh khoanh tay điệu bộ kênh kiệu
"10 tỷ, tôi không có"
"Vậy tôi đành phải ngồi chờ thằng đàn ông của cô về mà thương lượng, biết đâu tôi còn có thể lấy nhiều hơn"
"Uyên Khanh, cô biết đấy, cái quá khứ dơ bẩn, và tâm địa độc ác của cô, rất đáng giá"
Lý Hiển nhếch mép, thong thả đi lại ghế sofa, tay cô ta cuộn chặt. Mẹ kiếp, nếu biết về sau anh vác xác đến đây uy hiếp moi tiền, thì khi ấy tôi đã đâm ૮ɦếƭ anh
Uyên Khanh, thở sâu, lấy bình tĩnh, cô ta không thể để Lý Hiển phá hủy hết mọi kế hoạch của mình đã chuẩn bị, Uyên Khanh hớt hải chạy lại kéo tay anh ta.
"Ra ngoài nói chuyện, anh muốn tiền? Được tôi sẽ cho anh"
"Chịu nghe lời rồi sao"
Lý Hiển phá cười, Uyên Khanh *** lôi tay anh ta, đang ra cửa thì bất ngờ Chí Khiêm đi vào, Uyên Khanh xanh mặt, đứng bất động, ngước nhìn đồng hồ, miệng lẩm nhẩm chửi rủa.
Khốn kiếp, sao hôm nay lại về sớm vậy
Chí Khiêm ngạc nhiên khi thấy Uyên Khanh tối nay sắc mặt có chút khác, bên cạnh người đàn ông kia là ai?
"Khách của em sao"
Uyên Khanh cười trừ, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng nói dối
"Đây là anh họ hàng xa của em, anh ấy biết em ở đây nên đến thăm"
Chí Khiêm hời hợt, bản thân không mấy bận tâm, gật đầu qua loa.
"Vậy em nói chuyện đi, anh vào nhà trước"
Uyên Khanh nở nụ cười tươi, nhẹ nhõm, cuối cùng cũng gạt được, Chí Khiêm lạnh lùng sải chân bước đi, vừa đi qua họ, Lý Hiển cất giọng.
"Sài lại đồ của tôi, cảm giác thế nào, vẫn dùng tốt chứ em trai..."
"Lý Hiển...anh câm miệng cho tôi, không phải anh cần tiền sao"
"Tôi suy nghĩ lại rồi, có nhiều tiền, mẹ tôi cũng chả thế sống lại mà hưởng thụ"
"Hôm nay có ૮ɦếƭ, tôi cũng phải kéo cô theo, loại đàn bà độc ác như cô không xứng đáng có hạnh phúc"
"Lý..."
Uyên Khanh còn chưa kịp bịt miệng Lý Hiển, anh ta dùng sức đẩy ngã Uyên Khanh, hung hãn ném đi cây nạng qua một bên, khập khiễng bước đến.
"Nhìn cũng đẹp trai, sáng láng đấy chứ, nhưng lại để một con đàn bà xỏ mũi dắt đi lòng vòng không hay biết? Ngu thật"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc