Chưa Đặt Tên - Chương 27

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Chậc chậc xem kìa có người đã bắt đầu chán phở thèm lại cơm nhà rồi"
"Sắp có người phải cuốn gói cút ra khỏi đây"
Uyên Khanh, ấm ức, tức giận khi nghe mấy lời đó, cô ta hung hãn trừng mắt quay người chằm chằm liếc Sen, gằng giọng chỉ tay quát tháo.
"Nếu có cút, thì đó chính là lũ ngu ngốc mấy người và Mộc Hân Hân, hiểu chưa"
Sen bĩu môi, che miệng cười giễu cợt, không thèm đáp lại, quay lưng vào bếp, Uyên Khanh vùng vẫy tức điên, hằm hằm, vội vàng bước ra ngoài.
Uyên Khanh đi đến, mở cửa xe mạnh bạo kéo Hân Hân ra, bộ dạng cứ như đang đi đánh ghen, trong khi bản thân lại là tiểu tam? Trông thấy vậy Chí Khiêm cũng nhanh chóng đẩy cửa đi xuống, bước đến can ngăn
"Uyên Khanh, em đang làm cái gì vậy"
"Em làm gì? Anh còn hỏi, Chí Khiêm anh lạnh nhạt với em, vì muốn nối lại tình cảm cùng vợ? Anh xem Uyên Khanh em là trò chơi hả"
"Em điên rồi sao"
"Còn chị lợi dụng lúc tôi sảy thai, quyến rũ níu kéo Chí Khiêm sao? Nói cho chị biết, dù tôi có mất đi đứa trẻ, chị cũng không thể chia cắt, giành Chí Khiêm từ tay tôi được"
"Loại phụ nữ như chị, không có tư cách"
Uyên Khanh liên tục gào lên, khóc lóc như một kẻ bệnh hoạn, túm chặt tay áo Hân Hân, có phải sau khi chính tay hại ૮ɦếƭ đứa con, nên cô ta hóa điên?
"Uyên Khanh...em mau bình tĩnh lại"
Mộc Hân Hân cau mày chịu đựng không nổi sự cãi cọ giữa hai người bọn họ, cô đẩy Chí Khiêm ra, rồi dùng sức giữ chặt Uyên Khanh, Hân Hân vung tay cho cô ta một bạt tai thật mạnh, cảnh cáo, cú tát làm Uyên Khanh bàng hoàng.
Chát
Uyên Khanh say sẩm mặt mũi, choáng váng ngã xuống đất, cô ta ôm má, ngước nhìn Hân Hân lòng căm phẫn, giọng ngập ngừng, lắp bắp
"Chị...chị dám đánh tôi"
"Chuyện của anh và nhân tình tự đi giải quyết đừng có kéo tôi vào, phiền phức"
"Còn cô, tôi cứ tưởng bản lĩnh thế nào? Hóa ra chỉ có như vậy"
"Chí Khiêm, mắt nhìn phụ nữ của anh là đây sao"
Mộc Hân Hân nhếch mép, phủi tay, gương mặt xinh đẹp hết sức bình tĩnh, chất giọng khí chất tôn nghiêm, lạnh lùng, làm Chí Khiêm nghe phải muối mặt cúi đầu xấu hổ, nói không thành câu.
Không rõ từ bao giờ, tình cảm của anh có chút mờ nhạt nguội lạnh với tình nhân? Miệng luôn nói sẽ không chán Uyên Khanh nhưng lí trí thì làm ngược lại. Phải, anh đang thú nhận là bản thân đã dần dần hết cảm xúc với Uyên Khanh.
Uyên Khanh có nhan sắc, tài ăn nói và sự nghe lời của cô ta khiến Chí Khiêm một phút, lầm lỡ yếu lòng. Như bây giờ...?
"Tôi còn có việc, không rảnh đôi co cùng hai người"
"Chú Chính, chú lái xe đưa cháu đến công ty"
"Dạ, phu nhân. Chào cậu tôi đi"
Dứt lời, Hân Hân bước đến ngồi vào, chiếc xe rất nhanh rời khỏi biệt thự, Uyên Khanh uất ức, hướng mắt nhìn theo không làm được gì, Chí Khiêm lạnh nhạt bước lại, đỡ Uyên Khanh, khi nãy anh không một lời bênh vực cô ta.
Uyên Khanh, hầm hực đẩy anh, nước cô ta mắt rơi lã chã
"Chí Khiêm, anh không muốn bảo vệ em sao? Anh để chị ta đánh em"
"Uyên Khanh? Em đừng khiến anh mệt mỏi"
"Mệt...mệt mỏi? Anh bắt đầu chán ghét em rồi sao Chí Khiêm"
Chí Khiêm đút tay vào túi quần, khuôn mặt hời hợt giọng điệu vô tình.
"Nếu không muốn điều đó sảy ra, tốt nhất cẩn thận cách hành xử của mình"
Nói xong Chí Khiêm cũng quay người bỏ đi lại xe, anh khởi động máy, gấp gáp rời khỏi, Uyên Khanh nghẹn ứ, tay cuộn chặt, gào thét tên anh, nhưng Chí Khiêm vẫn làm ngơ.
Anh nghĩ tôi cất công, dùng mưu vào được ngôi nhà này mà dễ từ bỏ sao? Nếu bị đuổi thì đó chính là Mộc Hân Hân.
Gia nghiệp nhà họ Hà này, tôi nhất định phải lấy cho bằng được
Uyên Khanh cắn môi, ngẫm ngợi, ánh mắt sắc bén vô cùng hung ác.
(...)
"Khiêm Tổng, cổ phiếu công ty phu nhân đã ổn lại, nên việc thu mua hiện tại rất khó"
"Uh, không cần mua nữa, tôi muốn duy trì hợp tác với cô ấy"
"Sao ạ"
Cậu trợ lý ngạc nhiên, thốt thành lời? Không phải chứ mới vài ngày trước còn nằng nặc muốn thu mua, còn nguyền rủa phu nhân, sao bây giờ thay đổi vậy kìa?
Chí Khiêm im lặng anh quay ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu trợ lý biết điều cúi đầu liền cầm hồ sơ rời khỏi phòng làm việc.
(...)
Buổi tối.
Hân Hân về biệt thự, trông thấy trước cổng có một gã đàn ông chống nạng, đang đứng thập thò. Hân Hân nheo mắt hỏi.
"Chú Chính, đó là ai"
"Dạ, tôi cũng không rõ, nhưng người này đứng ở ngoài cổng nhà ta đã được 4 hôm rồi, mỗi khi thấy người là cậu ta lại bỏ chạy"
"Cậu ta không làm hại gì, nên tôi cũng không báo cảnh sát"
"Dừng xe"
Chú Chính nghe vậy, vội vàng đạp thắng, Hân Hân mở cửa, chậm rãi tiến tới, gã đàn ông chột dạ thấy cô, bẽn lẽn chạy đi, nhưng vì chân bị thương nên Hân Hân dễ dàng tóm được.
"Này anh, anh muốn gì, sao lại rình rập ở đây"
Gã đàn ông cứng đầu, im lặng không đáp, chăm chăm quan sát Hân Hân.
"Anh muốn gì? Nói đi, được tôi sẽ giúp"
Gã lưỡng lự lấp lẻm, sau một hồi, gã cũng chịu mở lời, móc ra một tấm ảnh, khi thấy Hân Hân cũng có chút ngạc nhiên? Quen Uyên Khanh sao? Hân Hân mỉm cười thân thiện.
"Tôi muốn tìm người đàn bà này"
"Nghe nói cô ta đang sống trong đó"
"Anh gặp cô gái này làm gì"
"Tiền, con đàn bà đó hại tôi ra nông nổi này, bây giờ lại sống sung sướng, chí ít tôi phải có cái gì đó chứ"
"Được, tôi giúp anh"
"Cô...cô là ai, sao lại dễ dàng chịu giúp tôi"
"Tôi? Bà chủ"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc