Chưa Đặt Tên - Chương 21

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Thâm độc, tôi rất thích, không uổng công tôi thu nhận đào tạo cô"
"Uyên Khanh, tôi đợi tin vui từ cô, lần này cô đừng làm cho tôi thất vọng"
"Được"
Uyên Khanh đắc ý nhếch mép cười đểu giả, xong liền cúp máy, cô ta thong thả ngồi trên giường, tay cầm con dao gọt hoa quả ngắm nghía, chuẩn bị diễn kịch.
Uyên Khanh rón rén, rình rập ở phía cửa, trông thấy Chí Khiêm đang đi vào, cô ta vội vàng giả vờ đau khổ khi mất đi đứa con.
Uyên Khanh phá tung mọi thứ trong phòng bệnh, rũ rượi ngồi bệt xuống sàn đặt lưỡi dao nhọn hoắt lên cổ tay, Chí Khiêm bước vào, bắt gặp trợn mắt, nhanh chóng chạy lại ngăn cản.
"Uyên Khanh, em bình tĩnh lại, đừng làm vậy"
"Em không muốn sống nữa, em muốn đi theo con chúng ta"
"Chí Khiêm, em không muốn sống, con của chúng ta mất rồi, em là mẹ lại không thể bảo vệ..."
"Đừng cản em"
"Uyên Khanh, em đừng nghĩ quẩn, em còn có anh, anh không thể để mất luôn cả em"
Chí Khiêm giật lấy con dao ném sang một góc, ôm chặt Uyên Khanh an ủi, cô ta vờ vịt gào lên, khóc lóc nức nở trong lòng anh, ánh mắt hài lòng, nham hiểm hiện rõ.
"Anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, hứa với anh, không được suy nghĩ linh tinh nữa"
"Chí...Chí Khiêm, anh nói thật chứ"
"Thật"
"Bất luận đó là ai, anh sẽ khiến họ trả giá"
Dứt lời Chí Khiêm bế Uyên Khanh lên giường, lòng cô ta nghe vậy vô cùng vui vẻ, cứ tưởng tượng đến cái cảnh Mộc Hân Hân bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng là cô ta sướng cả người.
Chí Khiêm dọn dẹp lại phòng xong xuôi, chăm sóc, đợi Uyên Khanh thiếp đi mới rời khỏi, anh còn hết sức kĩ lưỡng căn dặn y tá trông coi Uyên Khanh cẩn thận, không được để những vật sắc bén trong phòng, kẻo Uyên Khanh lại nghĩ bậy
Nữ y tá, gật đầu khó hiểu, bệnh nhân phòng 208 có ý định tự vẫn sao? Không thể nào, từ lúc tỉnh dậy cô gái đó không hề có cái cảm giác gọi là đau buồn khi mất con?
Ngược lại còn liên tục nói chuyện điện thoại, bác sĩ vào kiểm tra còn bị chị ấy quát.
Y tá không suy nghĩ nhiều mỉm cười đồng ý, lặng thinh chả nói gì thêm.
(...)
Tại biệt thự.
Chí Khiêm về nhà, ngồi đợi Hân Hân sẵn ở phòng khách, cô đi vào, liếc mắt trông thấy nhưng chẳng thèm bận tâm, cứ thế bỏ đi, Chí Khiêm cau mày, bực tức ném tờ báo xuống đùng đùng bước lại kéo lấy tay Hân Hân.
"Mạng của con tôi, cô định trả như thế nào đây"
"Đồ điên"
"Điên? Phải tôi bị điên cũng là do cô ép, Mộc Hân Hân, cô biết rõ tôi mong đứa bé này, thế nên đã nghĩ cách hại nó"
"Bây giờ thì xem cho kỹ đi, đến ông trời còn không tha thứ cho cô? Chức Đổng Sự Trưởng của cô sớm muộn gì cũng không giữ được"
"Tin tức cũng lan nhanh quá nhỉ, coi bộ anh Khiêm rất vui"
Hân Hân cười nhẹ, chăm chăm nhìn Chí Khiêm cất giọng hỏi? Anh hời hợt, lạnh nhạt thẳng thừng gật đầu.
"Cô và Tư Kiệt, mau dọn đồ ra khỏi nhà tôi, đơn li hôn tôi sẽ chuyển đến sau"
Hân Hân ôm bụng bật cười lớn, cô chậc chậc lưỡi đưa tay vỗ vỗ lên vai Chí Khiêm, kiêu hãnh, khiêu khích, sang chảnh, điềm nhiên đáp lại.
"Anh ảo tưởng sao? Nếu có ra khỏi đây thì anh và cô tình Uyên Khanh mới đúng, tại sao tôi phải đi"
"Cô..."
"Mạnh miệng lắm Hân Hân, tôi sẽ khiến cô không còn thứ gì trong tay, cút xéo ra khỏi đây"
"Được, tôi chờ"
Dứt lời, Hân Hân cười cợt hất tóc đi thẳng lên lầu, Chí Khiêm nghiến răng, gân xanh dày đặc hiện rõ trên vầng trán, anh hướng mắt nhìn theo tức muốn hộc máu.
Sau khi Hân Hân đi khuất, Chí Khiêm móc điện thoại ra gọi cho cậu trợ lý thúc giục việc thu mua công ty Hân Hân.
(...)
Hân Hân đẩy cửa chầm chậm đi vào phòng, cô thở dài mệt mỏi ngã người nằm lên chiếc giường êm ái
Bỗng dưng một tiếng tin nhắn văng lên, Hân Hân còn chưa kịp mở ra xem, chuông điện thoại đã reo
Hân Hân kéo túi xách cầm chiếc smartphone đưa ra xem thì người gọi là Jason.
"Alo"
"Chị Hân, em vừa mới gửi mail tất cả thông tin về cô gái đó cho chị"
"Nhanh vậy à"
Hân Hân nhíu mày khi nghe tiếng thấy Jason tủm tỉm cười cười, không rõ nguyên nhân?
"Có chuyện gì sao"
"Chị à, chồng chị, anh Khiêm xem ra đã có vài cặp sừng dài ngoằng trên đầu mà không biết"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc