Chưa Đặt Tên - Chương 17

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Ô hay, anh gắt cái gì"
"Ông ăn chả bà ăn nem, tôi tán thành"
"Mẹ à, sao lúc nào cũng nói đỡ, đứng về phía Mộc Hân Hân vậy? Trong khi Uyên Khanh mẹ lại không chấp nhận"
Chí Khiêm nhíu mày, khó chịu hỏi, bà liếc mắt nhìn Uyên Khanh một cái bĩu môi khinh rẻ. Nói thật loại phụ nữ chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tỏ ra yếu đuối, dựa dẫm đàn ông, bà không xem trọng, lại càng không muốn thứ này làm con dâu
"Tôi đã nói, nhà họ Hà này chỉ chấp nhận mỗi Mộc Hân Hân là con dâu"
"Bất luận thế nào cũng không có ngoại lệ"
Uyên Khanh nghe xong tâm trạng liền hụt hẫng, cô ta ngậm ngùi chẳng thể lên tiếng, lòng dạ cũng bắt đầu căm ghét mẹ Chí Khiêm, Uyên Khanh cắn môi ngẫm ngợi thù hằn.
Bà già khó ưa, sau khi tôi làm chủ căn nhà này thì sớm muộn, tôi cũng đẩy bà đi.
"Mẹ, muộn thế này qua sao không báo cho con"
Hân Hân mỉm cười bước xuống đi lại cạnh bà, nhẹ nhàng hỏi, giúp bầu không khí trong nhà bớt căng thẳng. Bà nắm tay cô vỗ vỗ ân cần.
"Đến thăm con, để xem có ai ức hiếp con không"
Hân Hân cười tươi lắc đầu.
"Không ai ăn *** con, mẹ yên tâm"
Nhìn bà thương yêu Hân Hân mà Uyên Khanh cảm thấy ganh tị, cô ta cũng muốn người đứng ở vị trí đó là bản thân mình, nhưng từ khi Uyên Khanh đặt chân vào ngôi nhà này bà luôn có thành kiến, mỉa mai.
"Hân Hân, đây có phải là người con đã nói với mẹ không"
"Vâng, chính là anh ấy"
"Chào bác"
Tư Kiệt chậm rãi đi lại, thân thiện lịch sự, nhã nhặn cúi đầu chào, bà quan sát, vô thức thốt lên
"Đẹp, đứng cạnh rất xứng đôi, giá như là con trai bác thì tốt"
Chí Khiêm đứng phía sau nghe bà nói thế có chút không hài lòng. Gì chứ? Đây gọi là xứng đôi sao, thật không có mắt nhìn người, bản thân Chí Khiêm chả thấy gì hay ho? Anh lẩm nhẩm nhỏ
"Con còn có việc ra ngoài, mẹ ở lại thong thả"
Uyên Khanh ngẩng lên, khuôn mặt mếu máo ý không muốn Chí Khiêm rời đi, cô ta bí bách chẳng thể bước lại ngăn cản, khi có bà đang ở đây, chỉ biết ngậm ngùi nhìn Chí Khiêm quay người ra cửa lớn, cô ta vấu chặt vành váy nhỏ giọng
"Cháu...cháu cũng xin phép"
Bà chẳng nói gì, Uyên Khanh lẳng lặng bước đi về phòng ngủ, cánh cửa vừa khép lại, cô ta điên cuồng nén tất cả đồ đạc xuống sàn nhà, tức giận
Uyên Khanh cầm điện thoại lên gọi cho Chí Khiêm khóc lóc muốn trách móc nhưng anh lại không nhấc máy càng khiến Uyên Khanh uất ức.
Cô ta thẳng tay ném luôn cả chiếc điện vào gương, tiếng vỡ lớn làm mọi người bên ngoài giật mình, Sen định chạy vào xem thì bà ngăn lại.
"Nó phá gì trong đó cứ để Chí Khiêm về dọn"
"Hơi đâu hầu hạ người dưng"
"Dạ bà chủ"
Sen gật đầu vui vẻ lùi vào bếp, bà quay sang nhìn Hân Hân
"Phải rồi mẹ có chuẩn bị thuốc bổ mang sang cho con uống lại sức, dạo này mẹ thấy con hơi tiều tụy"
Hân Hân sờ tay lên mặt cười trừ, đúng là những ngày gần đây do bận rộn công việc cô cũng bỏ bê bản thân một chút.
(...)
Ngồi chơi một lúc thì tài xế theo lời dặn đến đón bà về bên nhà, Hân Hân muốn giữ mẹ ở lại nhưng bà không chịu.
Hết cách cô chỉ đành để bà về.
(...)
Sau khi nhìn chiếc xe rời khỏi, Hân Hân thở sâu đi vào thấy Sen đang cặm cụi loay hoay hâm lại nồi yến rồi tỉ mỉ múc ra bát.
"Sen, tay cô đang bị thương, để tôi đem vào"
"Sao có thể để phu nhân đích thân làm chứ, phu nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ"
"Không sao"
Hân Hân chậm rãi cầm lấy khay thức ăn, quay người sải chân bước đi
Hân Hân đẩy cửa tiến vào, phòng đồ đạc vứt lung tung, mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi khắp sàn, Uyên Khanh thì ngồi một góc
Hân Hân đặt bát yến lên bàn.
Uyên Khanh nghe tiếng động ngẩng đầu nhếch mép cười cất giọng công kích Hân Hân.
"Chị thừa biết Chí Khiêm không hề yêu chị, vậy mà còn dai dẳng đeo bám, đúng thật là không có liêm sỉ"
"Em gái, ai đeo bám ai em nhìn còn không rõ sao? Chị luôn sẵn sàng ký giấy"
"Chậc...chậc, nhìn em chỉ vì món đồ chị đã vứt mà ra nông nỗi này chị xót lắm"
Cô ta cứng họng, Hân Hân lạnh mặt khoanh tay ra ngoài, Uyên Khanh nham hiểm ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn bát yến, đôi tay thì xoa xoa bụng.
Chỉ còn dùng cách này, mượn Hân Hân làm cái cớ giết đi đứa trẻ Chí Khiêm yêu thương nhất, mới có thể li gián bọn họ?
Nhất định Uyên Khanh phải chiếm tất cả của Hân Hân, cô ta mới hả dạ.
Uyên Khanh đi lại, ăn hết bát yến không một chút do dự chần chừ.
15 phút sau.
Bụng cô ta bắt đầu co thắt, đau quằn quại dữ dội, phía dưới hai chân máu đỏ từ từ chảy ra, khuôn mặt nhợt nhạt, tái ngắt, không ngờ lại đau như vậy, cô ta vịn trường, mở cửa.
Sen nghiêng người nhìn ra, trợn mắt hét lên.
"Trời...trời ơi, máu máu, phu nhân..."
"Chí...Chí Khiêm, gọi anh ấy cho tôi, bụng của tôi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc