Chưa Đặt Tên - Chương 16

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Chồng tôi, tôi còn đánh được, thử hỏi ả tình nhân như cô là cái thá gì chứ"
"Chị...chị được lắm"
Uyên Khanh ôm mặt, trừng mắt nhìn Hân Hân vẻ căm thù, bộ dạng uất ức không thể làm gì, đúng ngay lúc Chí Khiêm đi vào nhà trông thấy liền vội vàng bước lại đỡ Uyên Khanh.
"Mộc Hân Hân, cô làm gì Uyên Khanh vậy hả"
"Cô nên nhớ cô ấy đang mang thai đấy"
"Chí Khiêm, chị ta đánh em, anh xem, mặt của em này..."
Uyên Khanh khóc lóc, co ro cơ thể được cơ hội la liếm, ăn vạ, Chí Khiêm chậm rãi sờ lên khuôn mặt ửng đỏ của cô ta mà lòng xót xa
Hân Hân khoanh tay trước иgự¢, thở sau, bình thản dửng dưng nhìn Uyên Khanh diễn kịch. Eo ôi nhìn thật buồn nôn.
Hân Hân nhường như cảm giác ngứa mắt, không thể nhìn nổi liên khúc tình cảm sến sẩm liền muốn rời đi, thì bị Chí Khiêm kéo tay giữ lại, anh hung hăng siết chặt cánh tay nhỏ của Hân Hân nghiến răng trách mắng.
"Cô đúng là loại đàn bà có tâm địa độc, cô biết rõ Uyên Khanh mang còn đánh cô ấy ra nông nỗi này"
"Tâm địa độc ác? Anh Khiêm, anh đang chửi tình nhân của mình đấy à"
"Tôi thấy câu này cũng phù hợp lắm"
Dứt lời Hân Hân xô người Chí Khiêm ra, lườm một cái rồi bước đi, Chí Khiêm không chịu được lớn giọng quát.
"Tôi muốn li hôn, ngay bây giờ, tôi không muốn sống với người như cô"
"Mắt ba mẹ tôi mù nên mới chọn cô làm con dâu, họ còn ca tụng cô hiếu thảo ngoan hiền, nhưng đâu biết sau cô là con ác quỷ"
Uyên Khanh thay đổi nét mặt khi nghe xong câu nói của Chí Khiêm, cô ta sáng mắt bất ngờ ngước lên nhìn, đôi môi mấp máy mỉm cười nhẹ nhàng mãn nguyện.
Mộc Hân Hân điềm nhiên đáp trả, dường như cô chả thèm níu kéo
"Viết giấy, tôi ký"
Chí Khiêm sượng mặt, đờ đẫn ánh mắt thẫn thờ nhìn Mộc Hân Hân quay người rời đi? Hôm nay cô làm sao vậy chứ, không một lời phản kháng, nguyện ý chấp nhận ký giấy?
Uyên Khanh nhanh nhẹn đứng dậy bước lại ôm tay Chí Khiêm, giả vờ nũng nịu, Chí Khiêm dìu Uyên Khanh về phòng nghỉ ngơi, bản thân gấp rút viết đơn li hôn.
Uyên Khanh nằm trên giường, mắt lấm lét liếc nhìn quan sát, bàn tay xoa xoa bụng, đứa con không cần nhẫn tâm vứt bỏ rồi, ngôi nhà này, vị trí phu nhân sớm muộn gì cũng thuộc về tay cô ta.
Uyên Khanh cười thầm trong bụng.
Sau khi hoàn tất Chí Khiêm đứng dậy đem theo tờ giấy.
"Anh đi đưa đơn cho cô ta"
"Dạ"
Chí Khiêm đẩy cửa đi ra, sải bước chầm chậm tiến lên phòng cô, đứng bên ngoài vô tình nghe Tư Kiệt và Hân Hân đang nói chuyện, có vẻ rất vui.
"Em li hôn thật sao"
"Đúng vậy, sau khi rời khỏi đây em sẽ nói với hai bên gia đình và truyền thông, em cũng rút hợp tác với Hà Thị"
Chí Khiêm nghe không lọt lỗ tai liền nhẹ nhàng mở he hé cửa nhìn trộm, trông thấy Tư Kiệt đang nắm chặt tay Hân Hân, lòng có đôi chút bứt rứt.
Rốt cuộc, hai người họ thân thiết đến mức nào rồi
Chí Khiêm suy nghĩ đến việc sau khi li hôn công ty anh phải chịu tổn thất lớn, bản thân lại không cam tâm.
Chí Khiêm nghiến răng, nhìn xuống tờ giấy liền vò nát nhét vào túi quần, thô thiển đạp cửa đi vào phá đám.
Hân Hân, Tư Kiệt giật mình quay đầu nhìn qua, cô chìa tay cất giọng
"Giấy đâu"
Chí Khiêm nhếch mép cười đểu
"Sẽ không có cuộc li hôn nào, Chí Khiêm tôi không bao giờ cho cô toại nguyện đâu Mộc Hân Hân"
"Anh lại phát điên gì nữa vậy"
Anh đã bước vào tận đây, mà tay hai người vẫn còn dính vào nhau. Tư Kiệt trông thấy ánh mắt khác thường của Chí Khiêm, thản nhiên nắm càng chặt hơn chọc tức.
Chí Khiêm vờ vịt phất lờ, gằng giọng nói lớn.
"Tôi sẽ không li hôn"
Ngắt lời anh rời khỏi phòng, mang theo tâm trạng bộ mặt lạnh ngắt, bực bội xuống lầu. Uyên Khanh đứng ở dưới chờ sẵn, mỉm cười đợi tin vui nào ngờ
"Chí Khiêm..."
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh có việc phải ra ngoài, chắc sẽ về muộn, đừng chờ anh"
"Chí...Chí Khiêm, nhưng..."
Còn chưa kịp nói hết câu, anh đã đi nhanh ra cửa lớn, Uyên Khanh ngơ ngác, vậy còn chuyện li hôn thì sao chứ?
Tên đàn ông vô dụng, bấy nhiêu cũng không làm xong.
Uyên Khanh vùng vằng, bấu chặt vành váy miệng lẩm bẩm chửi rủa
(...)
"Ây da, giấy cậu chủ vẫn khônh đưa cho phu nhân kí, cô đừng ảo tưởng nữa"
"Muốn làm bà chủ của ngôi nhà này, nằm mơ đi"
"Mày..."
"Hình như bát yến nóng tao hất lên người mày vẫn không thấm..."
Đang nói nửa chừng thì bỗng dưng Chí Khiêm vào lại trong nhà, bên cạnh còn có một người, nhìn kỹ thì là mẹ anh.
"Bà chủ..."
Uyên Khanh ngậm miệng, thụt lùi cúi đầu
"Hân Hân đâu rồi"
"Dạ, phu nhân đang trên phòng ạ, để con lên gọi"
Uyên Khanh tủm tỉm cười, hình tượng chị ta luôn xây dựng trước mặt mẹ chồng, nàng dâu ngoan hiền, trong sạch, giờ để xem, trong phòng xuất hiện đàn ông xem bà già kia nghĩ gì? Uyên Khanh vui vẻ chờ đợi.
Hân Hân bước xuống cùng Tư Kiệt, bà thoáng nhìn hỏi.
"Đây là..."
"Nhân tình cô ta"
"Mẹ đã nhìn rõ con người thật của Hân Hân chưa, cô ta không tốt đẹp như mẹ nghĩ"
Chí Khiêm khoanh tay trước иgự¢ thẳng thắn tiếp lời, bà nghe lạnh nhạt liếc.
"Ô hay, anh gắt cái gì"
"Ông ăn chả bà ăn nem, tôi tán thành"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc