Chưa Đặt Tên - Chương 15

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Từ đầu nó được tạo ra bởi kế hoạch của tôi, giờ tôi có Gi*t nó cũng vì muốn tốt cho tất cả"
"Đó có phải là con cô không? Sao lại ác như vậy"
"Ác? Tôi còn có thể ác hơn thế, chỉ cần đoạt được mục đích của tôi, thứ gì tôi cũng dám làm"
Uyên Khanh nhếch nhác, trợn mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhẫn tâm, khoanh tay trước иgự¢ giọng hóng hách nói lớn, khiến bà ta nghe xong rợn người, không ngờ lại có loại phụ nữ độc ác như này, bụng đã to còn kiên quyết phá bỏ.
"Bà già đừng nhiều lời, mau bán thuốc cho tôi"
"Không bán"
"Thuốc của tôi không thể tùy tiện muốn bán là bán, xin mời về cho"
Bà ta cự tuyệt hất tay đuổi Uyên Khanh về, Uyên Khanh nghe xong tức giận nghiến răng, đã cất công đến đây nhất định phải mua được gói thuốc này, Uyên Khanh mỉm cười gian xảo chậm rãi móc điện thoại ra đe dọa.
"Được thôi, nếu bà cố chấp không bán, tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo bà buôn bán trái phép"
"Loại thuốc này tôi được biết là bà tự đặc chế, cũng coi như thuốc độc hại người..."
"Lúc đó, cảnh sát mà đến bà chỉ có thể sống trong ngục"
Bị dọa, bà ta toát hết mồ hôi hột, miệng mấp máy sợ sệt, trước nay bà ta sống nhờ vào cái nghề bán thuốc, lỡ nhở cô gái kia gọi cảnh sát thật bà chỉ có ૮ɦếƭ. Bà run run hạ giọng
"Đừng gọi, tôi bán...tôi bán"
"Cô muốn mua loại nào? Phá luôn hay..."
"Phá luôn"
Không cần nghe bà ta nói hết Uyên Khanh hùng hổ lớn tiếng nhấn mạnh, bà thở dài ngao ngán lắc đầu, chầm chậm kéo ngăn tủ lấy cho Uyên Khanh gói thuốc căn dặn kĩ càng
"Bỏ chúng vào thức ăn, nước uống, một lúc thuốc phát tác dụng, đứa bé sẽ ngừng thở"
Uyên Khanh sáng mắt, bước lại cầm lấy gói thuốc tiện thể ném cục tiền dày cui xuống bàn rồi quay người bỏ đi.
Bà nhìn theo bóng lưng Uyên Khanh lẩm nhẩm
"Đổi lại thiên chức làm mẹ cả đời này của cô sẽ bị mất đi, vĩnh viễn"
(...)
Về đến biệt thự
Uyên Khanh vênh váo sai bảo Sen, kêu cô đi chưng yến cho mình tẩm bổ.
Sen vâng dạ rồi vào bến nhanh nhẹn chuẩn bị, Uyên Khanh lén lút lựa lúc Sen không để ý liền bỏ cả gói thuốc vào nồi rồi xem như không có chuyện gì, thong thả lấy nước đi về phòng.
Sen loay hoay vẫn chả hay biết gì?
Hơn ai hết Uyên Khanh hiểu rõ Chí Khiêm rất yêu đứa con đang trong bụng cô ta, Chí Khiêm thương nó như sinh mạng của mình, bây giờ Uyên Khanh lai lợi dụng chính con ruột đuổi cổ Hân Hân và cả đám người hầu kia ra khỏi đây?
Uyên Khanh về phòng tay xoa xoa bụng, lẩm bẩm nhỏ
"Xin lỗi con, mẹ phải thực hiện kế hoạch, kiếp sau mẹ sẽ bù đắp"
(...)
Hôm nay kết thúc cuộc họp sớm, Hân Hân liền trở về nhà, rì rầm thấy Mộc Hân Hân đi tới cửa, Uyên Khanh chống nạnh bộ dạng chua ngua liền giở trò diễn kịch
"Tôi bảo cô chưng yến, 1 tiếng đồng hồ cô còn chưa xong"
"Có phải cô muốn hai mẹ con tôi ૮ɦếƭ đói phải không"
"Tôi nấu xong rồi, đây ạ"
"Không ăn, thật lề mề"
Uyên Khanh lớn giọng quát tháo, còn cố tình hất luôn cả bát yến còn nóng hổi lên người Sen, khiến Sen bị bỏng khóc lóc la lên, Hân Hân nhìn thấy vội vàng chạy vào
"Sen..."
"Uyên Khanh, cô bị điên sao hả"
"Phu...Phu nhân"
"Tôi đang dạy dỗ đám người hầu không biết điều này thôi, sao hả"
"Cô..."
"Sen, xuống nhà dưới xử lý bến bỏng, trên đây cứ để tôi lo"
"Nhưng mà..."
"Không sao, yên tâm"
Hân Hân dìu Sen đứng dậy, xoa xoa vai Sen an ủi, Sen thút thít gật đầu dạ rồi lui xuống, Uyên Khanh bĩu môi liếc mắt khinh thường.
Sau khi Sen rời khỏi, Hân Hân thẳng tay tát thẳng vào mặt Uyên Khanh 2 bạt tai, khiến cô ta say sẩm mặt mũi ngã xuống sàn nhà.
Hoảng loạn ôm mặt, ngước nhìn Hân Hân ú ớ
"Hân Hân...Chị? Chị dám đánh tôi"
"Chồng tôi, tôi còn đánh được, thử hỏi ả tình nhân như cô là cái thá gì chứ"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc