Chưa Đặt Tên - Chương 14

Tác giả: Nguyen Thi Thuy

"Chí Khiêm..."
"Anh làm sao vậy, không lẽ anh..."
Uyên Khanh tủi hờn, gục mặt xuống, giận dỗi điệu bộ ngập ngừng nói không lên lời, Chí Khiêm nghe xong lúng túng chẳng biết phải giải thích thế nào?
Bản thân cũng chả hiểu vừa rồi tại sao lại nổi giận nữa, Chí Khiêm im lặng, vội vàng đứng dậy bỏ vào thư phòng sách? Hành động của anh khiến cho cô ta bất ngờ, Uyên Khanh ngước mặt ngơ ngác nhìn, đã không dỗ dành người ta, đằng này còn bỏ đi...
Uyên Khanh đẩy ghế đi theo.
Mộc Hân Hân nuốt miếng súp trong miệng, chậm rãi thoáng liếc mắt nhìn, nhưng bản thân chả mảy may bận tâm lắm, lẩm bẩm chửi nhỏ
"Đồ điên"
Tư Kiệt cúi xuống cười cười trong lòng phấn khích vô cùng, ây da cuối cùng cũng dọn dẹp được hai con kì đà, Tư Kiệt quay sang, tay vẫn gắp thức ăn cho Hân Hân.
"Đây, món này ngon lắm, em ăn tiếp đi"
Hân Hân gật gù gương mặt sảng khoái vui vẻ tiếp tục thưởng thức, phải nói từ khi cô tình nhân nhỏ của Chí Khiêm chuyển vào nhà thì Hân Hân không còn ăn những món này, nguyên nhân đơn giản do Chí Khiêm không cho Sen nấu
Hân Hân cũng chả buồn giằng co nên nhẫn nhịn, mặc kệ
"Lát nữa tiện đường, anh sẽ đưa em tới công ty"
"Được"
(...)
"Chí Khiêm, anh làm sao vậy, anh còn thương vợ sao"
"Anh ghen à? Anh đã nói không yêu chị ta cơ mà, Chí Khiêm..."
Uyên Khanh vùng vằng ôm bụng lẽo đẽo theo sau giọng lằng nhằng hỏi, Chí Khiêm cau mày ngồi xuống ghế sofa bất lực
"Không phải, em đừng hiểu lầm"
"Không phải? Vậy anh li dị đi, anh phải cho em và con một danh phận chứ"
"Giờ chị ta cũng mang đàn ông về nhà ở, anh có lí do rồi, em không muốn cứ mang tiếng mãi là tình nhân chen ngang"
Uyên Khanh hạ giọng nũng nịu, bước lại nắm lấy cánh tay Chí Khiêm lay lay, anh thở sâu suy ngẫm một hồi.
Tình hình bây giờ không giống như trước, hiện tại công ty Mộc Hân Hân rất vững, nếu li hôn e rằng công ty Chí Khiêm sẽ phải chịu đã kích, mất đi một số nhà đầu tư vì họ theo phe Hân Hân, thậm chí dẫn đến phá sản.
Chí Khiêm không muốn mất đi địa vị hiện tại, gần đây anh đang căng thẳng vì lần lượt các đối tác đều không muốn kí kết làm ăn với anh.
Ngược lại họ đã hợp tác với phía công ty Hân Hân càng làm nổi lo lắng trong lòng Chí Khiêm một lúc một lớn.
Chí Khiêm xoa xoa hai thái dương, lắc đầu bác bỏ lạnh lùng
"Không phải lúc này"
"Không phải lúc này? Vậy anh định đợi đến lúc nào"
Chí Khiêm không nói thêm gì đứng dậy cầm áo bỏ đi đến công ty, Uyên Khanh càng uất ức gọi lớn
"Chí Khiêm..."
"Em ăn uống nghỉ ngơi đi, anh còn công việc phải giải quyết"
Anh sải dài bước chân, cánh cửa dần dần khép lại, Uyên Khanh siết chặt bàn tay nghiến răng, ánh mắt tức giận, căm phẫn hiện rõ, tưởng đâu bản thân sẽ được làm phu nhân nhà họ Hà, ai ngờ còn phải chờ đợi.
Uyên Khanh cầm lấy chiếc gối ném xuống sàn nhà một cách ***, cô ta thật sự muốn hét lên nhưng lại không thể, đột nhiên chiếc điện reo. Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình sắc mặt Uyên Khanh liền tái mét, cô ta chậm rãi nhấc máy
Giọng nói khàn khàn, của một người đàn ông vang lên, cảm giác thật ghê rợn
"Uyên Khanh, chuyện tốt của cô đã thế nào rồi"
"Tôi...tôi vẫn đang thực hiện, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ mang tiền và công ty của Chí Khiêm đến cho ông"
"Đợi? Cho tôi con số cụ thể"
"Tôi..."
Uyên Khanh cắn môi, đôi tay run rẩy nói không ra hơi, đầu dây bên kia gằng giọng
"Tôi cho cô hạn là một tháng, phải lấy hết cho tôi, bằng không đứa bé và cha cô đều phải ૮ɦếƭ, những clip nóng cô ngủ với những người đàn ông kia tôi sẽ phát tán chúng"
"Đừng...đừng mà..."
Uyên Khanh còn chưa nói hết câu người đàn ông đã đột ngột dập máy, cô ta run bần bật sợ hãi làm nơi cả điện thoại
Mẹ kiếp.
Ngỡ phần đời về sau sống trong giàu sang khi đã bắt được con cá lớn là Chí Khiêm, bây giờ còn bị cản trở bởi Mộc Hân Hân.
Uyên Khanh không cam tâm, cô ta đã chạm được đến đây càng không thể mất, Uyên Khanh thay đổi cuộc đời, muốn vứt bỏ những vết nhơ kia, nếu Chí Khiêm không có ý định li hôn? Cô ta sẽ thay anh làm.
Chí Khiêm, anh đừng trách em vì sao lại quá nhẫn tâm, vị trí này nhất định phải thuộc về em.
Suy nghĩ xong, Uyên Khanh hầm hầm đứng dậy về phòng, khoác áo, cầm túi xách rời khỏi nhà.
"Cô định đi đâu sao"
"Tôi đi đâu cũng phải báo cho đám người hầu hạ đẳng, thấp kém như mấy người? Cút ra"
"Dơ bẩn"
Uyên Khanh trừng mắt lớn tiếng mắng nhiếc rồi đi ra cổng gọi xe riêng, cô ta lần theo địa chỉ ở điện thoại đến một nơi
(...)
Xe dừng lại một căn nhà cũ, vô cùng hẻo lánh, nghèo nàn, nhưng vì kế hoạch Uyên Khanh ngậm ngùi cắn răng bước vào bên trong, bỗng dưng một giọng nói vang lên làm Uyên Khanh giận mình
"Xin chào, cô tìm gì"
"Bà già, tôi muốn tìm người này, bà biết không"
"Cô tìm tôi có việc gì"
Uyên Khanh đảo một vòng ánh mắt quan sát xung quanh, có một chút hoài nghi, sau cùng cũng nói ra ý định
"Là thuốc ***, tôi cần mua nó"
"Cô gái, bầu đã lớn như thế, cô vẫn muốn phá"
"Đúng"
"Từ đầu nó được tạo ra bởi kế hoạch của tôi, giờ tôi có giết nó cũng vì muốn tốt cho tất cả"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc