Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Chương 187

Tác giả: Đương Thả

Chương 187: PN3 - Tiêu Trình x Lâu Việt
"Nếu đã về rồi sao không ở nhà với ba mẹ, chạy tới chỗ anh làm gì? Lâu Vệ Hành nhìn Lâu Việt làm tổ ở trên sofa nhà anh.
Lâu Việt nói: "Anh, em còn chưa ăn được mấy bữa mà anh đã định đuổi em đi đấy à?"
Lâu Vệ Hành thở dài, ngồi xuống cạnh cậu: "Nói đi, lần này đột nhiên về nước là vì sao?"
Lâu Việt ôm cái gối vào trong lòng, ánh mắt không dám nhìn Lâu Vệ Hành: "Nào có vì cái gì, nhớ nhà chứ sao."
"Tháng trước ba mẹ vừa qua đó thăm em, anh bảo em ở bên đó học hành cho tử tế, em không nói một tiếng đã chạy về. Về rồi nhà cũng không ở, lại còn chạy tới đây, bất thường không?"
Lâu Vệ Hành lấy di động của anh ra cho Lâu Việt xem: "Có phải vì Tiêu Trình không?"
Lâu Việt cúi đầu nhìn, thấy di động của Lâu Vệ Hành có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Tiêu Trình. Lâu Việt gác cằm lên gối ôm, ngẩn người nhìn nhật ký cuộc gọi.
Lâu Vệ Hành thu điện thoại lại, tức giận mà không có chỗ xả: "Anh biết ngay là Tiêu Trình mà, 5 năm rồi em vẫn chưa quên được nó à? Hiện giờ em về là muốn làm gì? Củi khô lửa bốc?"
"Anh." Lâu Việt rầu rĩ, "Anh không thấy em cũng không muốn gặp Tiêu Trình sao."
"Tốt nhất là em nói thật, ở thêm mấy ngày rồi về lại bên kia cho anh, không có sự cho phép của anh thì không được tự tiện về nước nữa."
Đúng lúc này thì điện thoại của Lâu Vệ Hành lại vang lên, Lâu Việt lập tức ngồi thẳng dậy. Lâu Vệ Hành tức mình nhìn nhìn cậu, Lâu Việt lại ngả người xuống.
Lâu Vệ Hành bực bội nghe máy: "Chuyện gì?"
"Anh, anh cho em nhìn thấy em ấy đi, em không tìm thấy em ấy."
"Nó không ở đây, đừng tìm nữa, nó không gặp mày đâu." Nói xong Lâu Vệ Hành dập máy, sau đó trừng mắt nhìn Lâu Việt: "Mai anh đưa em sang bên đấy luôn."
Lâu Việt năn nỉ nói: "Anh, em vừa mới về mà, chưa được mấy ngày."
"Còn tiếp tục ở lại đây, anh xem em hình như không muốn đi nữa thì phải." Nói tới đây, Lâu Vệ Hành lại nhớ tới chuyện Lâu Việt lén trở về, lại còn đến nhà họ Tiêu ăn cơm, càng nghĩ càng giận. Nhưng nhìn thấy Lâu Việt ngồi co ro trên sofa thì không nỡ mắng cậu.
Mấy năm qua Lâu Việt gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn rồi, cảm giác trẻ con non nớt hồi trước đã hoàn toàn biến mất. Lâu Việt dựa vào sofa ôm gối ôm, Lâu Vệ Hành nhìn mà thấy đau lòng.
Anh biết Lâu Việt ra nước ngoài rất khổ. Từ lúc Lâu Việt còn nhỏ, nhà anh không yêu cầu gì cao xa với cậu, các loại thành tích của Lâu Việt chỉ ở tầm trung. Cậu có thể thi vào Nhạc Vinh, mọi người luôn nghĩ đó là do may mắn. Bỗng nhiên đưa cậu ra nước ngoài, khó khăn đầu tiên với Lâu Việt chính là rào cản ngôn ngữ.
Nhưng trong suốt 5 năm qua, Lâu Việt chưa bao giờ kêu ca phàn nàn với người nhà, lần nào gọi điện về cũng cười hì hì.
Nếu không phải vì Tiêu Trình, cớ gì Lâu Việt phải chạy ra nước ngoài chịu khổ!
Nghĩ tới đây, Lâu Vệ Hành chặn luôn số di động mà Tiêu Trình vừa gọi tới.
Ngày hôm sau, Lâu Vệ Hành rốt cuộc vẫn không bắt Lâu Việt đi ngay, để Lâu Việt ở lại chơi thêm ít ngày.
Lúc tan làm, anh gọi điện cho Lâu Việt hỏi cậu muốn ăn gì để anh mua về.
Lâu Việt uể oải nói chẳng muốn ăn gì cả, Lâu Vệ Hành đành mua theo sở thích trước kia của Lâu Việt. Lúc chạy xe về tới nhà, anh bỗng dưng phát hiện sau xe mình có một chiếc xe khác.
Anh thử nhìn kính chiếu hậu thì thấy đó là biển số xe của Tiêu Trình.
Anh ngừng xe, xe phía sau cũng dừng lại. Tiêu Trình bước từ trên xe xuống đi đến bên cạnh xe của Lâu Vệ Hành, lại nhìn biệt thự phía trước. Hắn cất bước đi vào.
Lâu Vệ Hành thấy thế thì vội xuống xe, "Tiêu Trình, mày tới đây làm gì?"
Tiêu Trình rảo bước đi nhanh về phía biệt thự, không để ý đến anh. Hắn đến trước cửa, đưa tay gõ cửa.
Lâu Vệ Hành theo sát hắn, gạt tay hắn ra: "Tiêu Trình, anh đã bảo Việt Việt không ở đây, cho dù có ở đây thì anh cũng không cho mày nhìn thấy nó đâu."
"Em biết em ấy ở đây, em ấy ở trong này." Tiêu Trình nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, định gõ cửa tiếp nhưng Lâu Vệ Hành lại ngăn cản: "Tiêu Trình, mày có còn coi anh là đại ca của mày không?"
"Anh." Trong mắt Tiêu Trình đầy ắp một thứ cảm xúc phức tạp, sắc mặt hắn tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy, hắn quỳ rạp xuống: "Anh, em cầu xin anh, để cho em nhìn thấy Lâu Việt đi ạ."
Lâu Vệ Hành nổi giận: "Được lắm, mày cũng học được trò này từ Việt Việt rồi đấy hả, đứa nào cũng quỳ xuống để ép anh mày."
"Em không ép anh, em..." Tiêu Trình khom lưng xuống, cúi đầu nói: "Em đang cầu xin anh."
"Anh, anh về rồi à." Cửa mở ra, Tiêu Trình lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đang mở cửa.
"Anh, anh đang..." làm gì vậy...
"Việt Việt." Tiêu Trình kích động nhích đầu gối lên hai bước.
Lâu Việt nhìn Tiêu Trình quỳ trên đất, cậu khi*p sợ mở to mắt. Lâu Vệ Hành nhướn mày nói: "Vào nhà, đừng có đi ra."
"Không... anh, anh ấy sao lại..."
"Vào nhà!" Lâu Vệ Hành đẩy cậu vào trong, sau đó anh cũng đi vào nhà rồi khóa cửa lại.
"Việt Việt, em về rồi, Việt Việt, em ra đây đi mà..." Tiêu Trình đứng lên gõ cửa rầm rầm, "Việt Việt, em ra đây đi, chúng ta nói chuyện cho tử tế được không? Em nghe anh nói mấy câu thôi, được không?"
"Anh muốn giải thích với em, anh là thằng khốn nạn, là anh không biết quý trọng, là anh... Em muốn đánh muốn chửi anh thế nào cũng được, em ra đây đi, Việt Việt..." Tiêu Trình tựa đầu vào cửa, nghẹn ngào nói.
Hắn và Lâu Việt cách nhau một cánh cửa. Lâu Việt ở ngay bên kia, nhưng dù hắn làm thế nào thì cũng không gọi được Lâu Việt.
Hắn cầu xin Lâu Việt đi ra nhìn hắn một cái.
"Anh..." Lâu Việt đỏ mắt trừng Lâu Vệ Hành, "Sao anh lại có thể để anh ấy quỳ?"
Tiêu Trình là người kiêu ngạo như vậy, hắn không nên quỳ xuống trước bất kỳ ai. Lâu Việt gào lên với Lâu Vệ Hành: "Anh có ghét anh ấy thì cứ đánh cứ chửi anh ấy đi, nhưng không được để anh ấy phải quỳ, Tiêu Trình sao có thể quỳ xuống chứ."
"Em có thể quỳ còn nó thì không?" Lâu Vệ Hành tăng xông.
"Không giống, em quỳ thì không sao cả, nhưng Tiêu Trình, anh ấy..." Tiêu Trình vẫn luôn luôn kiêu ngạo bễ nghễ, từ nhỏ tới lớn Lâu Việt chưa từng thấy Tiêu Trình phải khuất phục trước người khác.
"Lâu Việt, anh nghĩ em mù quáng đến điên rồi. Tiêu Trình, Tiêu Trình, trong lòng em chỉ có nó hay sao? Nó chịu một chút uất ức cỏn con mà em đã đau lòng như vậy, vậy những uất ức mà em phải chịu, nó có thấy đau lòng hay không?!"
Lâu Việt cắn môi, trừng mắt nhìn Lâu Vệ Hành không nói.
"Em ngốc lắm, Lâu Việt. Sao em lại phải quay về..." Lâu Vệ Hành thấy Lâu Việt đi ra cửa, lập tức nổi cơn tam bành.
Nhưng Lâu Việt đi tới cửa rồi thì ngừng lại, cậu đối mặt với cánh cửa, thật lâu không mở ra.
Ngón tay Lâu Việt khẽ động đậy, cánh cửa này như một bức tường cao ngất, cậu và Tiêu Trình ở hai nơi cách biệt. Rõ ràng chỉ cần đẩy cửa ra thôi là có thể nhìn thấy Tiêu Trình, nhưng cậu vẫn do dự.
Cho dù cậu đi ra ngoài, cậu và Tiêu Trình thật sự còn cơ hội hay sao? Nếu đã không còn khả năng, vậy thì tốt nhất là không nên gặp nhau nữa, Sau khi về đây cậu mới hiểu được, nếu không gặp lại nhau, cậu cũng sẽ không khó khăn đến độ này.
Bây giờ cậu mang đống cảm xúc này về Anh, phải cần bao nhiêu cái 5 năm nữa mới đè nén được.
Tiêu Trình, vì sao anh lại tới tìm em?
Giờ khắc này, Lâu Việt cảm thấy lỗi đều do Tiêu Trình, nếu Tiêu Trình không tìm cậu, cậu chẳng còn lý do gì mà ở lại.
Nhưng Tiêu Trình lại thật sự tìm cậu, Tiêu Trình dù có phải quỳ xuống trước đại ca cũng muốn được gặp cậu.
Lâu Việt bỗng dưng nhen nhóm một tia hy vọng, tia hy vọng này thật xa vời, cậu sợ cậu hy vọng để rồi lại thất vọng.
"Việt Việt, em ra đây đi, anh sẽ nói cho em biết nụ hôn đầu của anh là với ai." Tiếng của Tiêu Trình ở ngoài cửa vọng vào, Lâu Việt ngẩn người ra, nhớ về chuyện lúc trước.
5 năm trước cậu vẫn thường quấn lấy Tiêu Trình gặng hỏi nụ hôn đầu của anh là dành cho ai, khi đó Tiêu Trình sống ૮ɦếƭ không chịu nói cho cậu, dù cậu có làm gì thì Tiêu Trình cũng không chịu nói. Cậu nhớ lúc còn học cấp 2, Lý Dương - một cậu bạn chơi chung với bọn họ từng nói, Tiêu Trình đã không còn nụ hôn đầu nữa rồi.
"Việt Việt, em ra đây đi mà, anh sẽ nói cho em biết đó là ai, em cũng quen người đó đấy."
Lâu Việt đặt tay lên tay nắm cửa, Lâu Vệ Hành ở phía sau nói: "Nó nói vậy là để lừa em ra ngoài đấy, em tin nó à?"
"Anh ấy không lừa em đâu, hơn nữa anh ấy đã cho em một cái cớ rồi." Lâu Việt nói xong thì mở cửa ra.
Tiêu Trình ngồi ở cạnh cửa, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.
Hăn nở nụ cười, chống tay vào cửa đứng lên, "Việt Việt, em muốn biết không?"
"Ừm, em muốn biết." Lâu Việt nhìn hắn, gật đầu.
"Buổi cắm trại dã ngoại ở Phu Sơn."
Lâu Việt mở to mắt, sao lại có thể chứ... Lúc đó cậu lén hôn Tiêu Trình, chẳng lẽ Tiêu Trình biết? Không đúng, Lý Dương đã nói với cậu là nụ hôn đầu của Tiêu Trình sớm không còn rồi mà.
"Lúc em hôn anh, anh còn chưa ngủ hẳn."
"Vậy mà anh còn..." Lâu Việt thẹn quá hóa giận, "Anh lừa em?"
"Sao có thể lừa em được đây?" Khi đó rõ ràng biết là em đang hôn anh, nhưng anh vẫn giả ngu giả dại bao nhiêu năm, quay đầu lại mới nhận ra, được Lâu Việt hôn có bao nhiêu trân quý.
Tất cả những cảm xúc rung động thời niên thiếu, đều đặt ở nụ hôn năm ấy.
"Cái hôn mà Lý Dương nói là giả đấy, năm ấy anh đâu có hôn cô gái kia, không tính."
Tiêu Trình lại gần, nâng mặt Lâu Việt lên nhìn vào mắt cậu, thấp giọng cầu xin: "Việt Việt, để anh trả lại em một lần được không?"
Lâu Việt ngốc ngếch hỏi: "Anh trả lại em cái gì?"
"Trả lại em một tình yêu thành kính."
Lâu Việt thất thần, cậu hiểu ý Tiêu Trình, lại giống như không hiểu gì cả. Tới lúc cậu kịp phản ứng lại thì Tiêu Trình đã hôn lên môi cậu một cái.
Hắn nói: "Bây giờ đổi lại thành anh thích em được không? Em không cần làm gì cả, chỉ cần chờ anh theo đuổi em. Em không cần phải đồng ý ngay lập tức, em cũng có thể không cần đồng ý, đợi tới lúc em chân chính cảm nhận được tình yêu của anh rồi đồng ý cũng không muộn, nhé?"
Lâu Việt hít hít mũi, "Em sẽ không đồng ý ngay đâu."
"Không cần đồng ý, để cho anh theo đuổi em cả đời đi, được không?"
Tiêu Trình vẫn đang nâng mặt cậu, Lâu Việt có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn, lòng bàn tay Tiêu Trình nóng rực, tầm mắt cũng thật là nóng.
Nếu Tiêu Trình cứ tỏ ra thâm tình như thế mà theo đuổi cậu, vậy thì cậu sẽ thực sự vứt tiền đồ ra sau đầu mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc