Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Chương 167

Tác giả: Đương Thả

Chương 167: Anh muốn đến tìm cậu
Hôm sau, Diệp Gia ăn sáng xong mới đi, Vương Văn Bân nấu ăn rất giỏi, cậu may mắn được thưởng thức một bữa sáng cực kỳ phong phú mà Vương Văn Bân làm.
Tối hôm qua Vương Văn Bân vẫn không động vào cậu, cậu có phần nhẹ lòng, đồng thời lại hơi hụt hẫng. Cứ cho là cậu không tự nguyện vào làm ở quán bar này, nhưng từ lúc vào làm cậu toàn gặp mấy tên đàn ông D*m duc háo sắc, bây giờ đột nhiên gặp được một người như Vương Văn Bân thì hơi cảm thấy bất ngờ.
Vừa đi ra khỏi nhà Vương Văn Bân, cậu liền hiểu ra vì sao Vương Văn Bân lại như vậy.
Cậu gặp một người đàn ông đứng dưới lầu nhà Vương Văn Bân, Diệp Gia nhận ra ngay đó là người đã nhìn bọn họ hôn nhau.
Diệp Gia nhìn sắc mặt tiều tụy của người kia rồi nhìn đống tàn thuốc dưới chân người đó, cậu chợt nhớ ra tối hôm qua cậu tắm xong đi ra thì thấy Vương Văn Bân đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, từ cửa sổ nhìn xuống sẽ thấy được đúng chỗ bồn hoa này.
Người đàn ông kia thấy cậu, anh ta hơi cau mày lại, ánh mắt phức tạp giống như có địch ý với Diệp Gia.
"Cậu là Diệp Gia?" Người đàn ông kia đi tới, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Diệp Gia khó hiểu: "Sao anh biết?"
"Tôi điều tra về cậu." Lục Thất đáp, "Cậu là bồi bàn của quán bar MIU, hay nói đúng hơn là phục vụ." Lục Thất cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Diệp Gia không trả lời, nhìn chằm chằm Lục Thất.
Lục Thất nhìn cậu, Diệp Gia trông rất đẹp, khí chất hơi lạnh lùng, liếc mắt nhìn là biết ngay là công tử nhà phú quý. Lục Thất thử điều tra mới biết Diệp Gia thật sự là công tử dòng dõi thư hương, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện thì cũng không bị người ta ép vào làm ở quán bar chỗ này.
Lục Thất nói: "Tôi biết bây giờ cậu đang thiếu tiền, tôi có thể cho cậu."
Sắc mặt Diệp Gia lạnh xuống: "Anh định dùng tiền để tôi rời khỏi anh Bân sao?"
"Giao dịch sòng phẳng, tôi không có ý định làm tổn hại đến cậu, ai cũng trưởng thành cả rồi, tôi nghĩ như vậy sẽ có lợi cho cả đôi bên." Lục Thất nói.
"Tôi không cần." Diệp Gia đáp.
Nói xong, Diệp Gia bơ Lục Thất mà bước đi, lúc đi cậu còn ngẩng lên nhìn cửa sổ phía trên, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người.
Lục Thất phiền muộn rút một *** ra châm, đối với Diệp Gia, anh không hẳn cảm thấy thù ghét mà là một loại cảm giác rất phức tạp, Lục Thất không sao hình dung nổi. Cơ mà, Vương Văn Bân thế mà lại đi tìm người khác, lại còn tìm một người như thế.
Anh hoàn toàn không đoán được, thậm chí không ngờ được rằng bây giờ Vương Văn Bân đã có người khác ở bên cạnh.
Vậy thì việc anh tới đây cũng là không cần thiết nữa rồi sao?
Vương Văn Bân nói với thiếu gia câu "không cần thiết" kia là hy vọng anh không tiếp tục đến quầy rầy cuộc sống của cậu nữa. Nhưng nếu anh không đến, bọn họ sẽ thật sự trở thành người xa lạ, mà Vương Văn Bân sẽ tiếp tục ở bên cạnh người khác.
Bỗng nhiên, Lục Thất thấy lòng thật đau, *** như bị ai đó đâm một nhát dao nhọn hoắt sắc bén, chỉ cần nghĩ tới cậu thôi là lưỡi dao kia lại càng xoáy nghiền sâu vào trong thân thể, khiến cho tim gan phèo phổi đều nát bấy.
Trước kia không nhận ra, giờ mất đi rồi mới thấy đau khổ.
Anh nhất thời không kịp nghĩ nên đề nghị giao dịch với Diệp Gia, nhưng sâu trong lòng, Lục Thất biết dù Diệp Gia có đồng ý đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Nếu Vương Văn Bân đã thật sự hạ quyết tâm thì anh cũng chẳng thể thay đổi được.
Lục Thất đi ba ngày rồi về, Giang Tử Mặc không hỏi nhiều, thấy Lục Thất càng ngày càng tiều tụy, đa số thời gian đều ngồi thất thần, mùi TL trên người cũng ngày càng nặng hơn.
Hoa Gia và lão Ngũ đều phát hiện Lục Thất có gì đó không bình thường, đi hỏi Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc vẫn không muốn quản, nhưng hắn lo lắng sức khỏe của Lục Thất.
"Lục Thất." Giang Tử Mặc gọi Lục Thất vào văn phòng, "Muốn đi nữa không?"
Lục Thất im lặng.
Từ nhỏ Lục Thất chưa từng chịu khổ, ở nhà thì có cha mẹ bảo bọc, bên ngoài có Giang Tử Mặc che chắn. Từ nhỏ tới lớn thuận buồm xuôi gió, không chịu được khổ. Ngay cả khi muốn tìm nửa còn lại cũng muốn tìm một người đơn giản đỡ rách việc.
"Lục Thất, tôi coi cậu như em trai, cả Văn Bân cũng thế, cho nên tôi hy vọng các cậu có thể hạnh phúc... Tôi cho cậu nghỉ một khoảng thời gian, chờ cậu làm rõ ràng mọi thứ rồi trở về."
Lục Thất nghĩ một lát, gật đầu.
Anh lại đi tìm Vương Văn Bân, vẫn là ở quán bar đó. Ngọn đèn nhấp nháy, xung quanh đều là tiếng gào thét đầy H**g phấn. Lục Thất tìm một vòng, thấy Vương Văn Bân ngồi trong góc, bên cạnh là Diệp Gia.
Diệp Gia rót R*ợ*u cho Vương Văn Bân, cậu ta kéo Diệp Gia qua, hai người hôn nhau dưới ánh đèn mờ ảo.
Lục Thất cắn răng đi qua, anh đứng bên cạnh hồi lâu, hai người hôn đủ rồi mới buông ra.
Vương Văn Bân nhìn thấy anh thì kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh tới tìm cậu." Lục Thất nói.
"Tìm em làm gì?" Vương Văn Bân nhận lấy ly R*ợ*u của Diệp Gia, cười nói, "Em đã bảo với lão đại là không về nữa mà."
"Thiếu gia nói rồi, nhưng anh vẫn muốn đến tìm cậu." Lục Thất ngồi xuống bên cạnh Vương Văn Bân.
"Anh Thất." Vương Văn Bân bất đắc dĩ, "Sao phải thế, em buông tay rồi, em đã hứa không đi tìm anh nữa mà."
Lục Thất lấy chai R*ợ*u trên bàn tự rót cho mình một ly, ánh mắt mê mang nhìn lên sân khấu. Anh biết anh cần phải tới đây, nhưng tới đây rồi làm gì thì không biết.
Anh lại nhìn Vương Văn Bân và Diệp Gia, bọn họ ngồi rất gần nhau, ba người, chỉ có anh là như người thừa.
Lục Thất bỗng nhiên nhớ tới trước kia mỗi khi mình đưa Tiểu Nhã về chơi, Vương Văn Bân sẽ ngồi bí xị ở bên cạnh. Khi đó tâm trạng của Vương Văn Bân chắc hẳn cũng giống anh bây giờ, trong lòng phẫn nộ uất ức muốn đẩy người kia ra, thậm chí muốn dùng lời lẽ chửi bới thậm tệ.
Có lẽ là anh xứng đáng bị như thế, mấy năm nay anh đã phung phí tình cảm của người ta, bây giờ là quả báo.
"Anh Thất, anh về đi, bây giờ em ở đây tốt lắm, anh đừng lo." Bây giờ Vương Văn Bân không kiêng kị gì nữa, gọi Lục Thất là anh Thất.
Lục Thất không nói gì, chỉ nâng ly không ngừng uống R*ợ*u, Vương Văn Bân kéo Diệp Gia lên sàn nhảy, dặn Lục Thất uống ít một chút.
Lục Thất nhìn Vương Văn Bân và Diệp Gia ôm nhau nhảy nhót giữa sàn nhảy, cảm thấy như R*ợ*u trong miệng như trở nên khô đắng, ánh mắt cũng chua xót. Anh siết chặt chén R*ợ*u không cho mình nhìn nữa, nâng ly tiếp tục uống. Hai chai R*ợ*u đã rỗng, anh lại kêu thêm hai chai, cho tới khi hết sạch cũng chưa thấy hai người kia quay lại.
Lục Thất cảm thấy không thở được nữa, anh không thể lờ đi cảm giác đau đớn trong ***g ***, anh đứng dậy lảo đảo một chút rồi đi ra ngoài.
Không khí lành lạnh bên ngoài thổi vào khiến anh tỉnh táo hơn, Lục Thất đứng một lúc rồi quay vào thanh toán bàn R*ợ*u cho Vương Văn Bân, lại gọi thêm mấy chai R*ợ*u giá chục vạn, bảo phục vụ để sẵn trên bàn.
Lục Thất đi ra khỏi quán bar, anh xoa xoa mí mắt, xốc lại áo khoác rồi hòa mình vào bóng đêm tốt mịt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc