Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Chương 166

Tác giả: Đương Thả

Chương 166: Diệp Gia
"Anh Bân?" Diệp Gia* cầm khăn mặt lau tóc, khó hiểu nhìn Vương Văn Bân đang ngẩn người cầm di động.
*Gia (嘉 /jia/): tốt đẹp, may mắn.
Vương Văn Bân đứng lên, "Tôi đi ra hút điếu thuốc." Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Diệp Gia cười một chút, sau đó mặc lại quần áo cho tử tế. Đợi hồi lâu Vương Văn Bân vẫn chưa về, thế là lên giường đắp chăn đi ngủ. Giường khách sạn rất lớn, Diệp Gia nằm lên chiếm không tới một phần ba.
Quả nhiên tới sáng Vương Văn Bân vẫn chưa về. Lúc trả phòng, lễ tân bảo Vương tiên sinh đã trả rồi. Diệp Gia liền hiểu ra, tối hôm qua lúc nghe điện thoại xong, Vương Văn Bân cứ khác khác. Có điều dù sao đây cũng là lần đầu cậu được người ta mang đi thuê phòng, cuối cùng cũng không có làm thật, không biết vụ buôn bán này là lời hay lỗ.
Diệp Gia duỗi thắt lưng, về đến nhà lăn ra ngủ tiếp.
Ngủ đến tận ba bốn giờ chiều, cậu dậy gọi đồ ăn ngoài, mở TV vừa xem phim vừa ăn cơm. Cơm nước xong, hộp đũa chưa dọn, phim cũng chưa chiếu hết, liền ngồi ngây người.
Chuyện xảy ra tối hôm qua cứ như là nằm mơ. Club của bọn họ không phải loại club cao cấp gì, nghiêm khắc mà nói thì chỉ có thể coi như quán bar, khách tới toàn là người trẻ tuổi thu nhập tầm trung, chủ yếu đến tìm vui.
Cậu ngồi ế chỏng chơ gần một tháng rồi, đây là lần đầu tiên có người ra giá cao mang cậu vào khách sạn. Từ lúc vào club là đã chuẩn bị tâm lý bán đứng linh hồn, nhưng tới khi tránh được một kiếp rồi thì vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cậu biết chuyện này sẽ không chỉ xảy ra một lần.
Tối, mười giờ cậu mới tới chỗ làm, thông thường khoảng thời gian từ mười tới mười một giờ vẫn vắng tanh, không có người nào tới tìm "phục vụ". Nhưng hôm nay Diệp Gia vừa tới thì đã bị quản lý gọi vào bàn, vẫn là vị Vương tiên sinh muốn 419 với cậu tối hôm qua.
"Anh Bân." Diệp Gia ngồi xuống bên cạnh Vương Văn Bân.
"Khui hai chai đi, cậu uống với tôi."
Thông thường nếu khách gọi rượu thì sẽ tính tiền cho nhân viên phục vụ, tức là cậu sẽ ở giữa ăn phần trăm. Hôm nay Vương Văn Bân vừa tới đã gọi mấy chục vạn tiền rượu, cuối cùng lại tiêu một mớ tiền đưa cậu ra ngoài.
Đêm nay Vương Văn Bân ngồi ở phòng lớn, chỉ để một mình Diệp Gia ngồi bên cạnh uống cùng. Lúc gọi rượu thì gọi toàn loại đắt nhất. Hai chai rượu vừa khui, một quả pháo mừng liền nổ ra, đám người mẫu bưng hai tấm bảng ghi mười vạn nhảy nhót một vòng.
Diệp Gia nhìn chăm chú toàn bộ quá trình, bởi vì bây giờ Vương Văn Bân là khách của cậu.
Diệp Gia rót rượu cho Vương Văn Bân, đưa rượu tận tay: "Anh Bân, em mời anh một ly."
"Nào." Vương Văn Bân ngửa cổ một hơi uống hết.
Trên sân khấu, ba vũ nữ đi lên nhảy múa, bốn phía hưng phấn gào rú. Vương Văn Bân ôm Diệp Gia vào trong иgự¢, ghé sát vào môi cậu như là muốn hôn.
Tin Diệp Gia trật một nhịp, không biết có phải do cậu nhạy cảm hay không, Vương Văn Bân như đã chạm vào môi cậu, lại như chưa chạm vào, tựa như đang xác nhận cái gì đó, trái tim của Diệp Gia dần bình ổn xuống.
Vương Văn Bân cứ bất động như vậy, Diệp Gia cảm thấy rất mất tự nhiên muốn trốn tránh, nhưng Vương Văn Bân lại lập tức dán môi lên rồi rời đi ngay lập tức. Diệp Gia chưa kịp phản ứng thì Vương Văn Bân đã ngồi trở về, cầm ly rượu lên uống.
Diệp Gia bình tĩnh ngồi uống tiếp, quán bar ồn ào náo nhiệt, không ai biết người kia suy nghĩ gì.
Vương Văn Bân nhớ lại nụ hôn vừa rồi, không biết có tính là hôn hay không. Rất khác nhau, cậu ta nghĩ. Độ ấm áp trên môi, mùi hương và cảm giác khi chạm vào không hề giống nhau.
Nếu là Lục Thất, anh sẽ khẽ nhếch đôi môi vừa mềm lại vừa ấm lên, sau đó đó trợn mắt tức giận trừng cậu rồi đẩy cậu ra.
Nhưng Diệp Gia thì không, Diệp Gia cũng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền thuận theo. Cảm giác khi chạm vào môi cậu ấy cũng khác, nhẹ nhàng, lành lạnh.
Quả nhiên, cậu ta muốn quên đi người kia là không thể.
Đêm khuya, 12 giờ. Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng, trong quán bar lại vô cùng huyên náo. DJ lên sân khấu, vừa nhảy nhót vừa gào thét vào micro, âm thanh đinh tai nhức óc như phá banh nóc nhà.
Tất cả mọi người đều bắt đầu đứng lên lắc lư nhảy nhót không hề e ngại.
Vương Văn Bân kéo Diệp Gia lên sàn nhảy. Người chen người nóng hừng hực, hơi thở đan xen, tất cả đều bị âm nhạc chi phối, chuyển động lắc lư thân thể, tùy ý thỏa thích mà nhảy nhót.
Diệp Gia bị Vương Văn Bân kéo cổ tay, lúc chen vào đám đông, cậu gần như được Vương Văn Bân ôm vào trong иgự¢. Không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm thấy Vương Văn Bân luôn nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Không đợi cho Diệp Gia nhìn rõ ràng, Vương Văn Bân ôm cậu vào иgự¢. Đám đông vốn đã nóng hừng hực hơi người, mà Vương Văn Bân lại càng nóng hơn nữa, nhiệt độ cơ thể như thiêu như đốt.
Diệp Gia cũng thấy nóng lên. Trước kia cậu cũng bồi khách uống rượu rồi ra nhảy, nhưng chưa bao giờ có người nào giống Vương Văn Bân, khiến cậu hít thở không thông, hô hấp dồn dập rối loạn thế này.
Bọn họ nhảy một lúc lâu, đèn trên sàn nhảy biến hóa đủ loại màu sắc khiến khuôn mặt người ta trở nên mơ hồ như ẩn trong làn sương mù mịt. Giọng DJ gào thét càng lúc càng lớn, quán bar lúc này giống như đêm cuồng hoan của ác quỷ, ai ai cũng mất đi lý trí, chìm đắm trong sự điên rồ cuồng loạn.
"Everybody put your hands up! Cùng tôi đếm ngược! 5! 4! 3!...."
"Quẩy mạnh lên nào các bạn ơi!"
Trước kia, mỗi lần diễn ra hoạt động này thì chỉ có Diệp Gia là còn tỉnh táo, nhưng đêm nay cậu dường như cũng say rồi, tất cả mọi người đều kêu gào nhảy nhót. Diệp Gia ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt Vương Văn Bân cực kỳ tỉnh táo, đang nhìn từng ngóc ngách phía sau lưng cậu.
Nhưng khi Diệp Gia quay đầu lại, cậu chỉ thấy đám đông đang hưng phấn gào thét, ngay cả mặt của người gần nhất cũng không thấy rõ.
Chơi tới tận gần 3 giờ, quán bar vẫn chưa dứt cuộc vui, bọn họ tiếp tục high tới sáng, cho đến khi sức cùng lực tận mới trầm lặng hòa mình vào nắng sớm, biến mất trong biển người.
Vương Văn Bân cầm lấy tay Diệp Gia, mấy tiếng đồng hồ Vương Văn Bân không hề buông tay cậu, Diệp Gia cũng không nói gì. Quầy lễ tân ở quán bar có vài cái sofa, Vương Văn Bân kéo cậu ngồi xuống.
"Đêm qua chơi vui không?" Vương Văn Bân cười hỏi.
"Vui lắm." Cậu đáp, nhưng cậu không biết sự vui vẻ mà Vương Văn Bân đang thể hiện ra là thật hay giả, bởi vì từ đầu tới cuối, cậu chứng kiến Vương Văn Bân giữ mình vô cùng tỉnh táo giữa đám người mê loạn cuồng hoan.
Nhưng kỳ quái là, sau cuộc vui đêm qua, ánh mắt Vương Văn Bân lại trở nên mịt mù, nhưng thể chơi quá high, quá hưng phấn nên chưa kịp hồi thần.
Đột nhiên, Vương Văn Bân quay đầu qua ấn Diệp Gia xuống sofa mà hôn.
Lần này là hôn thật sự, Diệp Gia có thể xác định rõ ràng, bởi vì cậu cảm nhận được độ ấm trên môi Vương Văn Bân. Cậu ta như thể rơi vào cơn hưng phấn tột độ, đè cả người Diệp Gia xuống.
Cho dù là ai nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy bọn họ đang cuồng nhiệt hôn, nhất là người đàn ông đứng cách bọn họ không xa đang nhìn về phía này.
Diệp Gia mơ màng trong chốc lát liền tỉnh táo trở lại, khóe mắt cậu thấy được người kia.
Vương Văn Bân che khuất tầm nhìn khiến cậu không nhìn rõ, nhưng cậu vẫn thấy được người đàn ông kia đang run rẩy.
"Không tập trung." Vương Văn Bân cười khẽ trách cứ một tiếng, xoay mặt Diệp Gia về tiếp tục hôn.
Cho tới khi bọn họ đứng dậy, Diệp Gia nhìn về hướng vừa rồi thì không thấy người kia đâu nữa.
Vương Văn Bân cười ôm lấy cậu, hỏi: "Tý nữa theo tôi về nhé?"
"Ừm." Mặc kệ nghĩ như thế nào, cậu gật đầu.
Gần sáng, Vương Văn Bân lái xe đưa cậu về nhà. Đó là một căn hộ hai phòng khoảng 70-80 mét vuông, nhìn không giống nhà của một người tiêu hết cả trăm vạn tệ chỉ trong một đêm. Nhưng Diệp Gia cũng không kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu trên người Vương Văn Bân có một khí chất mâu thuẫn khiến cậu bị thu hút.
"Muốn tắm không?" Vương Văn Bân hỏi.
"Cảm ơn." Diệp Gia gật gật đầu, cầm một bộ quần áo mà Vương Văn Bân chưa mặc, đi vào phòng tắm.
Khi cậu đi ra thì thấy Vương Văn Bân đang đứng cạnh cửa số hút thuốc. Cậu dừng một chút, không đi qua đó. Lát sau, Vương Văn Bân đi tới, nhìn cậu cười hỏi: "Thất thần gì đấy? Buồn ngủ à? Buồn ngủ thì đi ngủ đi."
"Vẫn ổn." Diệp Gia lắc đầu.
"Cậu nói ít nhỉ, tôi hỏi một câu cậu mới đáp một câu." Vương Văn Bân nói, "Nếu không hỏi, có phải cậu không thèm nói chuyện với tôi luôn không?"
"Không phải." Diệp Gia muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nên nói gì, vả lại bọn họ mới gặp nhau hai lần, lại còn là loại quan hệ người mua kẻ bán, loại quan hệ này quá mức khó xử, nhất thời cậu không biết nên nói gì.
"Đi ngủ đi."
DiệpGia đành gật đầu, quay lại hỏi: "Anh không đi ngủ sao?"
"Mời tôi đấy à?" Vương Văn Bân cười đáp, "Đi ngủ trước đi, tôi tắm rồi vào sau."
Diệp Gia biết những lời này chỉ là khách sáo, nhưng cậu không vạch trần sự thật, đi đến bên giường nằm xuống. Cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, thực ra không có ngủ.
Thời điểm Vương Văn Bân nằm xuống, cậu mở mắt ra.
Vương Văn Bân cười, "Con người cậu sao mà lạnh nhạt thế, nói ít thì thôi, lại còn chẳng thấy cười bao giờ, chẳng lẽ quán bar còn thiết lập tính cách nhân vật cho các cậu đấy à?"
Đương nhiên là có rất nhiều club làm như vậy, bọn họ nuôi đủ mọi thể loại "phục vụ" thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, thậm chí còn dựng một kịch bản hoàn hảo cho những nhân viên phục vụ ấy, để khi khách đến thì diễn cho họ xem.
Diệp Gia ngồi dậy, nhìn Vương Văn Bân nói: "Em chính là người bị khách chê nhiều nhất trong bar đấy, anh Bân lúc ấy chọn sai người rồi."
Lúc đó Vương Văn Bân tới, quản lý liền kêu mấy phục vụ đi ra, cuối cùng Vương Văn Bân chỉ để lại mình cậu, Diệp Gia không hiểu vì sao.
Vương Văn Bân nghe thế thì lắc đầu, lúc trước cậu ta chọn Diệp Gia là bởi cậu hoàn toàn khác xa Lục Thất.
Diệp Gia im lặng, Lục Thất ồn ào.
Diệp Gia ít nói, Lục Thất lắm mồm.
Diệp Gia không thích cười, Lục Thất suốt ngày nhăn nhở.
Cho dù là phương diện nào, Diệp Gia và Lục Thất hoàn toàn không hề giống nhau.
Chính bởi sự bất đồng này nên Vương Văn Bân mới chọn Diệp Gia, cậu muốn thử xem, không phải là Lục Thất thì không thể hay sao, liệu có phải cậu chỉ thích người như Lục Thất hay không.
Nhưng cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa biết đáp án.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc