Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Chương 144

Tác giả: Đương Thả

Chương 144: Hoa thị bị điều tra
Hoa Cẩm Lăng nhíu mày nhìn về phía Hoa Chính Diệu.
Hoa Chính Diệu nằm trên giường xem tài liệu trên tay, một lát sau run rẩy nói với Hoa Cẩm Lăng "Nhìn đi, nhìn đi, ta đã nói là thật rồi."
Hoa Cẩm Lăng lại xoa xoa mí mắt, sau đó đi đến bên người Hoa Chính Diệu, không hề nhìn tờ giấy trong tay lão, chỉ nói: "Ông nội đã biết từ sớm rồi?"
"Ta không biết vì sao ta lại cho nó bước vào nhà chúng ta nữa." Hoa Chính Diệu hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu ho khù khụ.
Hoa Cẩm Lăng an ủi: "Ông nội đừng quan tâm tới chuyện này nữa, tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏe mới quan trọng."
Hoa Chính Diệu nghe xong liền nổi giận: "Ta tĩnh dưỡng kiểu gì đây? Hết đứa này tới đứa khác, không phải muốn tranh quyền đoạt lợi thì chính là sa đọa vào đám đàn bà, cái nhà này còn ra gì nữa không?! Ta còn sống nhăn ra đây này, ai cũng đừng hòng đoạt quyền trong tay ta... khụ khụ khụ..."
Hoa Cẩm Lăng không nói gì, vỗ lưng thuận khí cho Hoa Chính Diệu. Lão thở hồng hộc trong chốc lát rồi nói tiếp, "Hoa Duẫn Quan cứ dính tới đàn bà là y như thằng đần độn, con của mình mà lại khăng khăng không muốn nhận, trong mắt chỉ có con đàn bà kia, ngay cả con ruột của mình cũng không thèm để ý!"
"Chú ba thật sự không biết? Cháu thấy hình như Tạ phu nhân cũng không biết chuyện này, vậy sao ông nội biết được?" Hoa Cẩm Lăng thử thăm dò, giọng điệu bình thản như không hề để tâm.
Hoa Chính Diệu hơi khó xử hừ một tiếng, lão muốn che giấu quá khứ. Mắt Hoa Cẩm Lăng sắc lẹm nhận ra ngay, nhưng cũng không hỏi lại.
Hoa Chính Diệu nói là không thoải mái nên bảo Hoa Cẩm Lăng đi ra, anh ta ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Dật đang tựa vào tường đứng ***. Hoa Cẩm Lăng đi tới cạnh Hạ Dật, hắn ta lập tức dập thuốc.
Hoa Cẩm Lăng nhìn Hạ Dật, bình thản cảm ơn một câu: "Lần này cảm ơn cậu đã hỗ trợ."
"Không có gì, giúp được đại ca là vui rồi." Hạ Dật cười.
Hoa Cẩm Lăng gật đầu, vừa đi vừa nói: "Thời gian này muốn về nhà thì cứ về đi, Giang Tử Mặc hẳn là không có rảnh rỗi để ý tới cậu đâu."
"Ừ." Hạ Dật gật đầu nhưng vẫn đi theo Hoa Cẩm Lăng, "Em vẫn theo đại ca thôi, bây giờ trong nhà loạn lắm, em về cũng chẳng làm gì." Trong lúc Hạ Dật không xuất hiện, bà mẹ kế của hắn ta cùng với thằng con trai lại bắt đầu tranh gia sản, bây giờ về lại bị cuốn vào trong đó.
Hoa Cẩm Lăng trầm ngâm gật đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn phía trước, "Tôi cần cậu hỗ trợ thêm một chút nữa, ảnh chụp lần trước cậu còn giữ không?"
Hạ Dật sửng sốt: "Ảnh nào?"
Hoa Cẩm Lăng liếc mắt, thản nhiên đáp: "Ảnh chụp Quý Hoài."
Hạ Dật sực nhớ ra, gật gật đầu: "Còn."
"Vậy thì tốt rồi."
Hoa Cẩm Lăng đi thẳng tới công ty, hiện giờ Hoa thị do một trưởng bối giữ chức tổng giám đốc quản lý, vừa mới ngồi vào vị trí này chưa bao lâu. Có điều Hoa Cẩm Lăng không mấy để tâm, bởi vì trừ phòng thiết kế chưa làm gì được thì tất cả các phòng ban khác đều đã được cài cắm người của anh ta vào.
Lần này Giang Tử Mặc ra tay khí thế như chẻ tre khiến Hoa Cẩm Lăng trở tay không kịp. Cơ nghiệp Hoa thị tuy lớn nhưng không chịu nổi sâu mọt, bao nhiêu vấn đề tích lũy nhiều năm, Hoa Cẩm Lăng muốn giấu cũng không giấu được.
Đã nhiều ngày, bên Cục Giám sát quản lý thường tới kiểm tra, nói là nhận được báo cáo sai phạm, lập tức tiến hành rà soát kiểm tra tài chính và an toàn phòng cháy chữa cháy. Chuyến kiểm tra này tra xét ra rất nhiều vấn đề, nhỏ hay lớn đều có cả.
Giang Tử Mặc nghĩ Hoa Cẩm Lăng sẽ phản đòn, ít nhất sẽ làm gì đó để cứu vãn, nhưng Hoa Cẩm Lăng chẳng làm gì cả, trái lại mấy lão già trong Hoa thị thì như bị lửa cháy đến ௱ôЛƓ.
Ngay sau đó vài ngày, Hoa thị bị phát hiện ra có sai phạm trong quản lý tài chính, chuyện giám đốc tài chính biển thủ công quỹ cũng bị đưa ra ánh sáng. Tiếp đó Hoa thị gặp phải vấn đề trả hàng đồng loạt đối với lô hàng nhẫn phỉ thúy mới đưa ra thị trường. Hoa thị cho kiểm tra thì phát hiện ra những viên phỉ thúy đó đều bị trầy xước, giám đốc sản xuất của Hoa thị cũng dính trấu.
Hoa thị như thể bị nguyền rủa, các tin tức phản đối đều được phát ra, dư luận công chúng bày tỏ thất vọng cùng châm biếm mỉa mai.
Hoa Chính Diệu nằm ở bệnh viện mà tức tới hộc ra máu, còn Hoa Cẩm Lăng vẫn bình chân như vại.
Lục Thất thấy rất lạ nên phái người đi theo dõi Hoa Cẩm Lăng, phát hiện ra anh ta thật sự không làm gì cả, trơ mắt nhìn Hoa thị hủy hoại thanh danh, giá cổ phiếu tụt giảm với tốc độ chóng mặt.
"Thiếu gia, chúng ta phải cảnh giác với Hoa Cẩm Lăng." Lục Thất lo lắng nói.
Giang Tử Mặc gật đầu, sau đó kêu Vương Văn Bân vào văn phòng để thương lượng. Lục Thất rời đi mà trong lòng vẫn suy nghĩ về sự khác thường của Hoa Cẩm Lăng, anh thấy rất bất an, luôn cảm thấy Hoa thị bị thu phục quá nhanh.
Quý Hoài hôm nay lại ra ngoài làm bánh ngọt, tốn bao nhiêu sức lực Giang Tử Mặc mới cho cậu ra khỏi nhà. Tuy rằng Giang Tử Mặc đồng ý nhưng vẫn giám sát Quý Hoài qua định vị, cho đến khi Quý Hoài an toàn tới tiệm bánh ngọt thì hắn mới thở phào.
Mấy ngày nữa là sinh nhật Giang Tử Mặc rồi, cậu phải tập trang trí bánh cho thật đẹp. Cậu chăm chú luyện tập tới giữa trưa, cuối cùng cũng làm ra được hình Cừu Vui Vẻ khá là vừa lòng.
Thợ làm bánh cũng khen cậu một câu: "Cừu Vui Vẻ đáng yêu thế này thì bạn nhỏ trong nhà chắc chắn sẽ rất thích."
"Vâng." Quý Hoài vui vẻ gật đầu.
Lúc cậu đi ra khỏi tiệm bánh thì trời tối sầm. Cuối mùa hè cơn mưa tới rất nhanh, rào rào đổ xuống như trút nước, Quý Hoài lại quay về tiệm bánh chờ cho mưa tạnh rồi về.
Cậu ra phía sau cửa hàng chuẩn bị luyện thêm một chút nữa. Chưa làm được bao lâu thì có người tới tìm cậu.
"Ai vậy?" Quý Hoài sửng sốt đi ra, "Bà tìm tôi?"
"Phải." Tạ Chi rời mắt khỏ màn mưa ngoài cửa sổ, nhìn thấy Quý Hoài thì cười nói: "Vừa rồi lái xe đi qua thấy con đứng trước cửa nên tới đây xem sao."
Nói xong Tạ Chi nhíu mày nhìn cậu, lại nhìn tứ phía, "Con... làm thuê ở đây?"
Vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Chi lọt vào tầm mắt Quý Hoài, Quý Hoài cười nói: "Không được sao?"
Tạ Chi im lặng, cau mày nói: "Ta nghĩ con có Giang Tử Mặc rồi thì không tới nỗi phải..."
"Không tới nỗi phải làm gì?" Quý Hoài hỏi, không hiểu sao cậu thấy hơi tức giận, "Bây giờ tôi sống bằng sức mình không dựa vào người khác, không tốt sao?"
Tạ Chi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Hôm nay ta không tới đây để cãi nhau với con, con sắp lên thủ đô rồi đúng không, mấy ngày nữa ta cũng về bên đó, vậy đi cùng nhau đi."
Giọng nói rất nghiêm như thể đang ra mệnh lệnh. Quý Hoài vốn đã bất mãn chuyện phải lên thủ đô học, giờ phút này liền bùng nổ, "Tạ phu nhân có lòng thương xót thì hãy hiến tặng cho cô nhi viện hoặc trẻ nghèo vùng sâu vùng xa đi. Từ nhỏ tới lớn, Quý Hoài tôi chưa bao giờ cảm nhận được cho nên thấy phu nhân có lòng tốt nhiệt tình như thế, tôi không quen."
"Quý Hoài!" Tạ Chi xanh mặt đứng lên, bà tức giận nhìn Quý Hoài, "Quý Hoài, ta không nợ con, nếu không có ta thì con làm gì còn mạng mà sống trên cõi đời này!"
Quý Hoài nhìn bà, nói: "Phu nhân, dù thế nào thì bây giờ chúng ta là người xa lạ."
Tạ Chi tức giận run người, nếu không phải vì sĩ diện thì bà đã trực tiếp giáo huấn Quý Hoài ngay tại chỗ này.
Quý Hoài thấy trời mưa mãi không tạnh, chạy vào mượn một cái dù rồi vọt vào trong màn mưa.
Tạ Chi cũng đi ra cửa, vẻ mặt lạnh lùng tái đi vì giận.
Trợ lý của bà đứng một bên mở dù, "Phu nhân, cứ từ từ thôi."
"Từ từ cái gì mà từ từ!" Tạ Chi liếc mặt, lạnh giọng nói: "Chỉ là ta thấy nó một thân một mình lên thủ đô thì tội quá nên mới muốn giúp. Trước kia ta không cần đứa con này, hiện tại cũng cũng cần."
Trợ lý gật đầu không phản bác. Phu nhân rất khôn khéo khi đối nhân xử thế nhưng cứ đối mặt với con trai thì lại trắc trở, lần nào gặp nhau cũng nói ra những lời trái lòng.
Trợ lý cảm thấy có lẽ về sau nên đối xử với cậu thiếu gia này cẩn thận tử tế hơn một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc