Chu Chu Hữu Đường - Chương 25

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

*** yếu ớt không chịu nổi một kích, lúc thanh cứng rắn đâm vào, động tác đơn giản mà thôi bạo, hai miếng thịt mềm mại bị quấn vào, có nước bôi trơn, ngược lại không thấy đau.
௱ôЛƓ Chu Hạ hơi mỏi, cô không đẩy *** đến trước miệng Đường Tốn nữa, Đường Tốn giày vò một hồi mới hài lòng thả ra, "Sao vậy em?"
Vừa *** một lần, hai chân Chu Hạ run rẩn lợi hại, chậm rãi nằm ra ghế sô pha, ௱ôЛƓ đối diện với Đường Tốn, khép chân lại. Cô nói: "Làm như vậy mệt lắm, làm thế này."
Còn chọn nữa.
Đường Tốn đánh lên ௱ôЛƓ cô một cái, một chân để xuống dưới sàn, một chân co trên ghế sô pha, anh nâng ௱ôЛƓ Chu Hạ, đẩy *** vào động hoa còn chưa kịp khép lại kia.
"Á..."
Cơ thể lần nữa căng đầy, Chu Hạ ưỡn thẳng eo, thuận tiện giúp vật nóng bỏng hoàn toàn tiến vào cảm nhận khoái cảm bị dồn ép.
Đường Tốn làm đến tinh thần sảng khoái, anh ưỡn người làm với tốc độ cực nhanh, dù thoải mái nhưng vẫn không quên vuốt ve cặp ௱ôЛƓ đầy đặn, nhào nặn như đang trộn bột mì, nổi rõ từng dấu vân tay đỏ ửng khắp nơi.
Hai cái bánh bao đung đưa, ma sát trên mặt ghế sô pha, đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại, khóe mắt Chu Hạ hơi ướt, cô há miệng thở dốc: "A... nhẹ một chút... a... a..."
Quy đầu ***ng phải một khối thịt gồ lên bên trong, không ngừng nhấn mạnh vào, khoái cảm đột nhiên ập tới, cổ họng Chu Hạ thít chặt, cả cơ thể cong lên, nơi nhạy cảm liều mạng kẹp chặt, Đường Tốn đột nhiên rút ra, Chu Hạ mềm nhũn nhưng cặp ௱ôЛƓ vẫn duy trì tư thế vểnh cao.
Ánh mắt Đường Tốn thẫm lại, anh nhìn nước từ trong nơi tư mật của Chu Hạ tí tách chảy ra, nhỏ xuống ghế sô pha, cực kỳ quyến rũ.
Anh hưng phấn mang áo mưa vào rồi lại nâng người đâm thẳng vào trong.
Càng chặt càng nóng càng thoải mái.
Chu Hạ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hạ thể siết lại, động tác đón ý hùa theo vô thức, cô hóp chặt ***, bao bọc thanh nam tính càng thêm chặt chẽ.
"Sao em lại ngoan như vậy?"
Đường Tốn ra vào trầm ổn, Chu Hạ mệt không nói thành lời.
Cô há miệng cắn tay vịn, hổn hển nói: "Đương nhiên là vì anh..."
*
Nửa tháng trôi qua, quán cà phê trang trí hoàn thiện.
Chu Hạ đi vào Hòa Kỷ đã trở lên sáng sủa, nhìn mọi nơi gật đầu một cái.
Linh An đi bên cạnh cô, "Thế nào? Đẹp không ạ?"
Chu Hạ nghiêng đầu cười nói: "Rất tốt, thưởng em một cái phong bì lớn."
Nụ cười xinh đẹp chỉ cô gái đang yêu mới có.
Nói thật đến bây giờ Linh An vẫn không thể tượng tượng ra Chu Hạ cùng người đàn ông lạnh lùng kia yêu đương sẽ như thế nào.
Hai người có thể nói chuyện gì? Chắc tán gẫu từ thời tiết lạnh đến thời tiết nóng đi.
Nghe thấy Chu Hạ muốn phát phong bì cho mình, Linh An ngượng ngùng sờ mặt, cười hắc hắc, sau đó nghĩ tới một chuyện.
"Đúng rồi, chị Hạ Hạ, hai ngày trước tiểu thịt tươi kia lại tới tìm chị."
"Tiểu thịt tươi nào?"
"Cái gì Thời Quang đó." Cái tên này rất đặc biệt, Linh An vẫn nhớ.
Hôm đó Hòa Kỷ chưa khai trương, Linh An kiểm tra xong liền đóng cửa, Lâm Thời Quang xuất hiện, mở miệng liền hỏi Chu Hạ có đến quán cà phê nữa không.
Lúc ấy Linh An cảm thấy rất buồn cười, "Quán cà phê này không chuyển nhượng, bà chủ vẫn là chị Hạ Hạ. Mấy ngày nay đã trang trí xong, đã chọn ngày khai trương."
"À anh ta." Trong đầu Chu Hạ xuất hiện hình ảnh người phụ nữ đi bên cạnh anh ta, "Anh ta tìm chị có việc gì?"
"Em cũng không biết, em cho anh ta biết thời gian khai trương của quán, anh ta nói đến lúc đó sẽ tới."
Không chờ Chu Hạ gật đầu, cũng không đợi đến lúc khai trương, lúc này ở ngoài cửa liền có hai người tiến vào.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Đúng là Lâm Thời Quang cùng người phụ nữ đó.
Chu Hạ đứng thẳng người: "Đến sớm rồi, còn chưa khai trương."
Lâm Thời Quang cao hơn người phụ nữ kia, nhưng cũng không thể ngăn được tầm mắt cô âm thầm quan sát người đó.
"Chu Hạ, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Là Lâm Thời Quang nói.
...
Chu Hạ đan hai tay đặt lên đầu gối, dựa vào ghế, cô có khí chất, dáng vẻ lười biếng, lại không tập chung, tràn đầy phong tình, không tìm ra được khuyết điểm.
Linh An bưng tới ba ly nước, đặt xuống cẩn thận rồi trở lại bếp.
Chu Hạ khách sáo cười: "Tiếp đãi không chu đáo, mong bỏ qua."
Lúc này, người nói chuyện trước không phải là Lâm Thời Quang, mà là người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu bên cạnh, cũng chính là Lâm Thời Vi.
Lâm Thời Vi không biết chột dạ hay thế nào, vô cùng căng thẳng. Nhất là khi thấy Chu Hạ sống thoải mái như vậy, cô ta biết mình quả nhiên ứng với bốn chữ kia.
Nhân quả tuần hoàn.
Lâm Thời Vi khẽ nâng mặt, giữa lông mày hằn dấu khắc khổ do cuộc sống khó khăn.
Cô ta mở miệng nghẹn ngào: "Chu Hạ, xin lỗi."
Ký ức ùa tới, từng cái từng cái trôi qua rõ ràng, cô ta siết chặt nắm đấm, nhìn Trần Lộ đứng bên cạnh, mắt tóe lửa: "Có phải là cậu cố ý gài bẫy tôi?"
Trần Lộ rụt cổ, cô ta không dám nhìn vào mắt Lâm Thời Vi nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: "Tôi không có! Chính là cậu trộm! Đồng hồ của tôi để trong phòng, ngoại trừ cậu tiến vào phòng tôi, còn ai có thể trộm đồng hồ của tôi! Lại nói, cậu trộm đồ chính là trộm đồ, bớt suy đoán lung tung đi!"
"Cậu!" Lâm Thời Vi chỉ vào Trần Lộ, tức đến không nói thành lời.
Loại bằng chứng có trăm ngàn lỗ hổng, Lâm Thời Vi muốn phản bác, lại không thể phản bác được --- bởi vì đúng là cô ta trộm, cho nên cô ta không nói được câu gì.
Lâm Thời Vi nghĩ, nếu như lúc đó cô ta có thể chống lại dụ hoặc, chuyện sẽ không xảy ra. Nhưng cô ta lại không làm được.
Mà căn bản trên đời không có thuốc chữa hối hận.
Có lẽ biết ván đã đóng thuyền, Lâm Thời Vi ưỡn thẳng sống lưng, nét mặt quật cường giống như thường ngày.
"Vậy thì thế nào? Các người muốn đuổi tôi? Vậy thì đuổi đi, không lên đại học tôi càng vui vẻ!"
...
Ba của Lâm Thời Vi chỉ nghe giáo viên nói tìm được đồng hồ trong phòng của cô ta, cũng không biết đồng hồ này do Lâm Thời Vi trộm.
Lúc tiến vào thấy Lâm Thời Vi nói thế, mặt mũi ông ta tối sầm, suýt chút ngã xuống bất tỉnh.
Ông ta thích sĩ diện, Lâm Thời Vi lại là đứa không có tiền đồ, cho nên đối với bên ngoài ông ta không thừa nhận đứa con này. Nhưng Lâm Thời Vi cuối cùng vẫn là con gái ông ta, đây là sự thật không thể chối cãi.
Lúc Lâm Thời Vi về đến nhà, liền nhận được cái tát từ ba cô ta.
Bên tai có một trận gió, bên má tê dại, Lâm Thời Vi che mặt, càm giác đau đớn lan dần, "Ông điên rồi?"
"Quỳ xuống"
"Quỳ cái rắm!"
Lâm Thời Vi che má trái nóng bừng, chạy ra ngoài.
"Chị!"
Lâm Thời Quang từ phòng lao ra, muốn đuổi theo, bị ba anh ta túm lấy, "Đuổi cái gì, nếu mày học nó, ba đánh gãy chân mày."
Từ đó về sau, Lâm Thời Vi liền không trở về nhà.
Sau đêm bỏ nhà, Lâm Thời Vi ở quán cà phê ba ngày.
Ba ngày này, cô ta ăn mì tôm đến buồn nôn, trên người thật sự hết tiền mới rời khỏi quán cà phê đó.
Trước kia Lâm Thời Vi còn tìm được người cho cô ta ở nhờ một đêm, bây giờ cô ta trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng sợ cô ta trộm đồ nhà mình.
Tại chính thời điểm Lâm Thời Vi bất lực nhất, cô ta gặp được một người đàn ông khiến cô ta vừa yêu vừa hận.
Lúc mới đầu người đàn ông đó đối xử với Lâm Thời Vi vô cùng tốt, cho cô ta đồ ăn, cho cô ta chỗ ở, cho cô ta quần áo, thậm chí còn cho cô ta tiền.
Khi Lâm Thời Vi chần chừ lưỡng lự, người đàn ông đó cầu hôn với cô ta. Trong nháy mắt đó cô ta cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực, loại suy nghĩ này khiến cô ta không chút do dự nói đồng ý.
Người đàn ông đó nói muốn đợi cô ta đủ tuổi rồi tổ chức hôn lễ, Lâm Thời Vi tin. Về sau cô ta mới biết, người đàn ông trước kia đã kết hôn. Bởi vậy cô ta náo loạn một trận, nhận lấy không phải là ôm ấp và hôn môi, mà là bạo hành.
Lần *** gia đình này khiến Lâm Thời Vi sụp đổ, cô ta kêu gào muốn chia tay, kết quả nhận thêm vô số trận đòn roi.
Không danh không phận sống cùng hơn một năm, Lâm Thời Vi mới hai mươi tuổi, thể xác và tinh thần lại chịu đựng tới giới hạn sắp sụp đổ.
Về sau chia tay thành công, cũng bởi vì người đàn ông này tìm được con mồi mới.
Lâm Thời Vi nhận được hai mươi vạn phí bịt miệng.
Cô ta mang theo tiền trở về thành phố B.Yên tĩnh im lặng, không để bất cứ ai biết.
Ban đầu Lâm Thời Vi cho rằng khổ cực của mình đã kết thúc, thật ra không biết nó vừa mới bắt đầu.
Nửa năm sau, hai mươi vạn của cô ta bị một tên lừa đảo lừa hết sạch --- cái gì đầu tư tiền sinh tiền, đều là gạt người, cô ta lại không may mắn trúng chiêu.
Tiền không có.
Lâm Thời Vi muốn tìm cái ૮ɦếƭ, nhưng cô ta không đủ can đảm.
Cô ta ૮ɦếƭ, còn không bằng sống vất vưởng.
Vẫn may sau đó, ông trời không còn đùa giỡn cô ta.
Lâm Thời Vi tìm được một hai công việc, buổi sáng làm ở khách sạn, buổi tối làm nhân viên phục vụ trong quán bar, đi sớm về muộn, ba năm trôi qua mới có chút tiền tiết kiệm.
Ngày phát lương hôm đó, chỉ là một ngày nắng chói chang như bình thường. Lâm Thời vi thừa dịp thời gian nghỉ ngơi tới ngân hàng nộp tiền tiết kiệm, trên đường, lại vô tình gặp được em trai hơn tám năm không gặp, Lâm Thời Quang.
Lâm Thời Quang nhận ra cô ta liền bảo cô ta về nhà. Lâm Thời Vi không chịu, giữa lúc giãy dụa, cô ta nghe thấy cái tên xuất hiện trong vô số cơn ác mộng của mình.
Chu Hạ.
Người mà cô ta từng hãm hại.
Lâm Thời Vi vẫn cảm thấy, tất cả mọi chuyện cô ta gặp phải, đều là vì tính sổ giúp Chu Hạ.
Có nhân ắt có quả.
Vận mệnh khiến cô ta phải sợ hãi hối hận.
...
Chu Hạ của Đằng Hạnh chuyển trường, Lâm Thời Vi của Gia Vinh nghỉ học.
Lúc ấy mọi người rất chấn động. Khoảng thời gian đó, đề tài nói chuyện phiếm của học sinh hai trường đều xoay quanh chủ đề này.
Nhưng tin tức chấn động cũng chỉ chấn động một thời gian, rất nhanh có tin Bát Quái khác thay thế chiếm nhiệt độ.
Ngay lúc mọi người quên chuyện của Chu Hạ, một tài khoản nặc danh thông báo một tin lên forum của trường.
"Chu Hạ trong sạch."
Nội dung có chứng cứ lý lẽ rõ ràng, đám người nhìn xong xôn xao thổn thức. Thông báo tới quá muộn, Chu Hạ đã chuyển trường được hai tháng.
Cho dù đa số mọi người hiểu rõ chân tướng, nhưng vẫn có những kẻ không đồng tình âm thầm tồn tại.
Cái giọng nói đó của Trình Thiền Thiền.
Đường Tốn đứng đằng sau cái cột, nghe Trình Thiền Thiền chất vấn anh nội dung trên mạng.
Âm thanh lanh lảnh.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, động tác khoa trương, tuổi còn trẻ mà nét mặt toàn sự đố kỵ
Người xấu nhiều tác quái.
Đường Tốn lắc đầu, quay người rời đi.
Loại người này, tự có trời thu phục.
*
Lâm Thời Vi kể xong câu chuyện của mình, nói đến phần sau đã khóc không thành tiếng.
Chu Hạ không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Dưới cái nhìn của cô, cuộc đời của Lâm Thời Vi không liên quan gì đến mình. Dù trước kia Lâm Thời Vi nói xấu cô, nhưng sự việc đã xảy ra từ lâu, trong lòng cô sớm đã tiêu tan.
Điều duy nhất Chu Hạ để ý, chẳng qua là cách nhìn của Đường Tốn mà thôi.
"Tôi không biết vì sao mọi sai lầm trong cuộc đời cô lại đổ lên đầu tôi," Chu Hạ buông tay đan trên đầu gối, "Tôi không có khả năng lớn như vậy, đây đều bắt nguồn từ lựa chọn của chính cô."
"Nguồn gốc cũng không phải ở tôi, là ở cô. Tất cả bất hạnh của cô đều bắt nguồn từ việc ăn cắp kia. Nhưng đó không phải là tôi bảo cô trộm, cho nên không cần đến đây tìm kiếm sự tha thứ của tôi, càng đừng lừa gạt lòng thương hại của tôi, coi sự tha thứ của tôi là mấu chốt cho hạnh phúc sau này của cô."
"Đương nhiên, nếu lời xin lỗi của cô vì năm đó đã nói xấu tôi, vậy tôi nhận."
Nói nhiều như vậy, Chu Hạ hơi khát nước.
Cô uống xong ly nước trước mặt, đứng lên, hơi nở nụ cười, lạnh nhạt khách sáo.
"Hy vọng sau này hai người tới Hòa Kỷ uống cà phê."
Khóa môi Lâm Thời Quang khẽ nhúc nhích, không mở miệng.
Chu Hạ chào hỏi Linh An, lúc ra khỏi Hòa Kỷ, bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Vừa rồi khi đối diện với Lâm Thời Vi cô ăn nói mây trôi nước chảy, nhưng thật ra lúc nghe thấy lời xin lỗi kia, cô vui mừng cũng không phải giả vờ.
Chu Hạ nở nụ cười, lập tức bắt xe về nhà.
Cô đột nhiên rất muốn Đường Tốn.
...
Hạt sen, củ khoai, hạt ý dĩ, gạo tẻ nấu với nhau, Chu Hạ sợ làm sai, bỏ xong nguyên liệu còn gọi điện thoại cho Chu Hân xác nhận một lần.
"Không sai, cuối cùng bỏ đường là xong." Chu Hân nói ở đầu dây bên kia.
"Vậy được, con sợ con nhớ nhầm."
"Cái này có gì mà nhớ nhầm," Chu Hân cười cô, "Là làm cho Đường Tốn phải không?"
Chu Hạ chớp mắt, tới phòng bếp, "Vâng ạ, làm cho anh ấy, lần trước không thành công."
"Vì sao không thành công?" Chu Hân thuận miệng hỏi.
Chu Hạ cứng đờ, nhớ tới tình hình chiến đấu đêm đó.
Cô gượng cười: "Thì... đủ mọi nguyên nhân, ôi chao mẹ ơi, không nói nữa, bên này con còn có việc."
Lừa gạt xong, Chu Hạ cất di động, đợi đủ thời gian cô liền bỏ đường trắng.
Nửa tiếng, không nhiều không ít.
Chu Hạ chạy tới xem, lúc mở ra còn cẩn thận mang theo bao tay.
Cháo nấu đậm đặc, chỉ ngửi thôi đã muốn ăn. Lần xuống bếp này thể hiện rất thành công.
Chu Hạ cầm đường trắng cho vào quấy đều, tắt nửa, món cháo ngọt liền hoàn thành.
Lúc này, tiếng khóa mật mã ngoài cửa vang lên, Chu Hạ đậy nắp, đứng ở phòng bếp nháy mắt với Đường Tốn.
"Làm gì vậy em? Thơm quá." Đường Tốn đi tới bên cạnh cô.
Chu Hạ nói: "Cháo ngọt."
---- Hết ----
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc