Chu Chu Hữu Đường - Chương 19

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Chu Hạ ngồi trên bồn rửa tay, cặp ௱ô** bị *** chuyển động đẩy thẳng về phía sau
Cô ngẩng cổ, bên trái có ba dấu đỏ, bên phải đang bị *** ***, cảm giác hơi đau khiến phía dưới thắt lại, thanh thép nóng bỏng bị kẹp trong nước. Đường Tốn phải tăng nhanh tốc độ ra vào mới có thể đè nén *** muốn ***.
"Thả lỏng một chút." Đường Tốn nâng eo Chu Hạ lên.
Chu Hạ nhấc hai chân đang rũ xuống khóa chặt cơ thể Đường Tốn, mắt cá chân mảnh khảnh đan chéo vào nhau, theo nhịp va chạm mà dao động, hai gót chân hơi hạ xuống một chút, liền ***ng vào bắp đù*.
Hạt châu mượt mà giấu trong nơi tư mật, vừa đỏ vừa sưng, nơi đó mỗi lần bị ma sát liền lớn thêm một chút, ánh nước lấp lánh trên thanh nam tính đang điên cuồng rút ra đâm vào, từ khe hở giữa nơi hai người kết hợp chảy ra mật dịch vẩn ***c kéo dài từng tia, sau đó lại được đưa vào bên trong.
*** quá mãnh liệt, khuôn mặt Chu Hạ cực kỳ xinh đẹp, khóe môi hơi cong lộ ra hàm răng đáng yêu, đầu lưỡi thỉnh thoảng đưa ra *** môi ẩm ướt, khuôn mặt thanh lãnh ngày thường trở lên kiềm diễm yêu mị, lại mang một nét phong tình thú vị.
Có bồn rửa tay nâng đỡ, Đường Tốn tiết kiệm được rất nhiều sức lực, mỗi lần tiến vào tự nhiên mạnh hơn không ít. Chính vì vậy khiến Chu Hạ đạt *** đến không nói ra lời.
*** cao ngất mềm mại trong tay Đường Tốn bị dày vò thành đủ mọi hình dạng, hai đỉnh anh đào bị kéo muốn đứt, lộ ra màu đỏ tươi sưng trướng. Nơi đó giống như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang không ngừng bò tới, không theo trình tự nào cả. Chu Hạ cảm thấy quá ngứa, cô liền chụp lấy tay Đường Tốn nhằm tăng thêm sức lực đè ép.
Đường Tốn dứt khoát buông tay cúi đầu ngậm lấy *** sữa.
Đỉnh đồi mềm mềm, thời khắc này, anh thậm chí còn nghĩ đến sau này muốn tranh giành sữa mẹ với con.
Trong phòng tắm không khí nóng bỏng, giống như trước đây vừa ẩm ướt vừa kích tình.
Lần đầu tiên của hai người chính là làm trong phòng tắm.
Khác nhau ở chỗ khi đó là ở phòng tắm nhà Chu Hạ, không gian không lớn, thời gian ℓàм тìин lâu sẽ cảm thấy hơi khó thở, mà lúc này trong phòng tắm nhà Đường Tốn, chỉ riêng bồn rửa mặt cũng đủ cho hai ba Chu Hạ ngồi.
Tay Chu Hạ chống đỡ trên bệ, để giúp cơ thể không bị trượt đi cô phải lấy tay nắm lấy giá đỡ, hai chân mở đến cực hạn, toàn bộ bản lĩnh tập yoga đều được sử dụng. Đôi chân trắng nõn, nơi tư mật sưng đỏ, kiếm nhập vào vỏ rồi rút ra, bên trong mềm mại giống như cánh hoa hồng.
Có mồ hôi chảy từ trên cổ xuống, chảy qua mạch đập và cơ bắp rắn chắc, Đường Tốn thở dốc hỏi cô, "Một tháng này có nhớ anh không? Hả?"
"Rất nhớ... rất nhớ..."
Đến giai đoạn sắp bắn, Đường Tốn liền ra vào mạnh hơn, cũng nói nhiều hơn, phần hông không ngừng đưa đẩy, thở gấp liên tục: "Anh ngay cả trong mơ cũng nhớ em, có phải em hạ thuốc anh, khiến anh không thể rời khỏi em?"
"Em... không có... ừm... Chính là chỗ đó, mới là trọng điểm!"
Cô không nói Đường Tốn cũng muốn dồn lực.
Đường hành lang càng ngày hẹp, bên trong thịt hoa bao lấy vật rắn nóng bỏng, không gian tiến vào quá ít, Đường Tốn phấn khích nhanh chóng run rẩy, điên cuồng tấn công vào sâu để Chu Hạ đạt đến cao trào trước anh.
Cơn sóng *** ập tới nhanh chóng nhấn chìm Chu Hạ, sau khi Đường Tốn bắn ra cũng đạt cao trào, hàng tồn nhiều ngày được giải phóng, vừa nóng vừa đặc.
Cao trào lặp đi lặp lại, Chu Hạ giống như cá mắc cạn, Đường Tốn ôm cô, động tác dịu dàng như ôm một đứa bé.
"Chúng ta tắm thêm lần nữa, ngoan."
...
Nói tắm đương nhiên là tắm uyên ương, trên mặt nước trôi nổi dung dịch màu trắng chứng tỏ một trận chiến đấu vừa xảy ra vô cùng kịch liệt.
Đường Tốn ℓàм тìин đến toàn thân thoải mái, nửa tháng Cấm d** đều được phát tiết ra ngoài, mặt mũi tươi tỉnh tràn ngập ý cười.
Anh tìm máy sấy tóc, để Chu Hạ ngồi xuống rồi tự mình sấy tóc cho cô.
Máy sấy tóc thổi ra luồng hơi ấm áp dễ chịu, Chu Hạ bị đau lưng, hơi ấm thổi qua cũng dễ chịu không ít. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, buồn ngủ: "Mấy ngày nữa em phải tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba."
"Ai?"
"Trình Thiền Thiền."
"Không biết." Ấn tượng sâu nhất thời cấp ba của anh cũng chỉ có mình Chu Hạ mà thôi.
"Ngay cả em anh còn không nhớ, làm sao nhớ cậu ta được." Tính trẻ con của Chu Hạ nổi lên, "Em không muốn đi, nhưng hôm nay lại tình cờ gặp, thật là phiền phức."
Cô kể lại đại khái chuyện ban ngày, tóc cũng sấy khô không khác biệt lắm.
Vừa rồi có âm thanh của máy sấy làm ồn, Đường Tốn chỉ nghe được mấy chữ quan trọng, anh không hỏi lại lần thứ hai, chỉ nói: "Nếu không muốn đi thì không đi nữa."
"Như vậy không hay lắm, đã đồng ý rồi." Chu Hạ càu nhàu với anh.
"Cái này phải xem lựa chọn của em." Đường Tốn lên giường xốc chăn bông, cùng Chu Hạ nằm xuống, "Muốn vui vẻ thì không đi, muốn tới tham dự thì đi. Cái này xem em chọn thế nào, ý kiến của anh chỉ là tham khảo, em mới là người quyết định."
Chu Hạ suy nghĩ, "Vậy để em đi."
Đường Tốn biết Chu Hạ sẽ đi, cô là người có nguyên tắc, đã đồng ý với người khác nếu không xảy ra tình huống đặc biệt sẽ không đổi ý.
"Có muốn anh đưa em tới không?"
"Không cần." Chu Hạ chui vào trong *** anh, "Em muốn mang anh giấu đi."
Trân phẩm, là không dễ dàng để người ta nhìn thấy.
"Hạ Hạ, bây giờ anh phải vào bệnh viện một chuyến."
Chu Hạ đang nửa tỉnh nửa mê nghe Đường Tốn nói vậy, vội vàng ngồi dậy từ trong chăn, đôi mắt còn chưa kịp mở, "Sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái à?"
Tóc cô rối bời, Đường Tốn nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại, nói nhỏ: "Em ngủ tiếp đi. Không phải anh không thoải mái, là mẹ anh không cẩn thận bị ngã, anh tới bệnh viện xem thế nào."
"Dì ngã?" Chu Hạ mở to mắt ra, "Có nặng lắm không? Vậy em đi cùng anh xem tình hình thế nào."
Cái này hoàn toàn là phản ứng vô thức của cô.
Đường Tốn trong mắt có ý cười, hỏi cô: "Đi với anh?"
Chu Hạ không kịp phải ứng, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, em đi với anh."
Cô vừa nói vừa xuống giường thay quần áo, "Bị ngã cũng không phải việc nhỏ."
Đường Tốn ngồi bên mép giường nhìn cô, vai nhỏ eo thon, cánh tay nâng lên cởi đồ, xương cánh bướm tinh tế lộ ra trên lưng, cảnh đẹp ý vui thay quần quần áo.
Chu Hạ mặc một cái váy có hình hoa, phần eo được chiết lại, càng lộ ra đôi chân thẳng dài.
Bỗng nhiên, cô dừng lại mấy giây, lại cởi váy ra, cuối cùng lấy lại tinh thần, ôm váy trước *** ngại ngùng cười, "Có phải em nên ăn mặc đoan trang một chút không."
Đường Tốn ngoắc ngoắc cô, cô hấp tấp chạy qua, bộ *** đầy đặn được áo *** nâng lên một độ cong mê người, "Nếu không anh đi trước nhé."
Trong lòng cô vẫn có chút rụt rè.
Bàn tay của Đường Tốn vuốt ve cái eo bóng loáng non mịn của cô, anh lắc đầu, lông mày nhướn lên lộ ra ánh mắt giảo hoạt: "Muốn đi, không thể đổi ý."
Chu Hạ quàng tay vào cổ anh, nũng nịu: "Vậy em phải mặc cái gì?"
"Mẹ anh thích những cô gái ăn mặc xinh đẹp." Anh chôn mặt vào trong *** Chu Hạ hít sâu một hơi, "Nhưng em xinh đẹp như vậy mặc cái gì cũng đẹp. Mẹ anh nhất định sẽ thích em."
"Anh đánh giá em cao vậy sao?" Chu Hạ cầm vành tai anh dày vò, "Vậy em phải mặc đẹp một chút."
"Tùy em."
Cuối cùng Chu Hạ mặc một cái váy màu trắng.
Đường Tốn muốn cô mặc đồ đỏ nhưng cô không chịu, "Lần sau mặc màu đỏ, đi bệnh viện mặc đồ đỏ, cảm giác không đúng lắm."
Đường Tốn ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, dù sao Chu Hạ mặc gì cũng đẹp, liền không nói gì thêm.
Mẹ Đường Tốn là Đặng Thư Ý, quả thật là một người cực kỳ xinh đẹp.
Là vẻ đẹp tự nhiên vốn có, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều như gió xuân thổi qua, nét thanh nhã dù người khác ước ao cũng không với tới được.
Đường Tốn nói Đặng Thư Ý đã ngoài 50 tuổi, nhưng Chu Hạ nhìn thế nào cũng cảm thấy bà ấy chưa tới 40.
Chu Hạ lúc khẩn trương tay sẽ rất lạnh, Đường Tốn nắm tay cô, giới thiệu với Đặng Thư Ý: "Mẹ, đây là Chu Hạ, bạn gái con."
"Chào dì ạ, con là Chu Hạ." Cô nói xong liền yên lặng đi tới tặng một bó hoa thược dược, "Đường Tốn nói dì thích hoa, nên con mua hoa thược dược, dì đừng chê cười."
Chu Hạ cười rất ngọt ngào, Đặng Thư Ý vừa làm xong kiểm tra liền bị Đường Tuyển mắng một trận, vốn dĩ tâm trạng đang không tốt, nhưng vừa nhìn thấy Chu Hạ, bực bội trong bà liền chạy mất.
Bà đúng là rất thích nhìn mỹ nữ.
"Không chê không chê. Dì vô cùng thích, hoa con mua thật là đẹp." Đặng Thư Ý nhìn Chu Hạ cười hai mắt cong cong, lúc xoay đầu nói với Đường Tốn liền trở lên hung dữ, "Đồ ngốc này đứng đây làm gì? Còn không mau mang ghế tới cho Hạ Hạ ngồi!"
Chu Hạ thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay: "Không cần không cần ạ, con như nào cũng được."
Cô quay người, Đường Tốn mang ghế tới, anh liếc mắt ra hiệu, "Đừng căng thẳng, mẹ anh rất thích em."
Trái tim Chu Hạ được ánh mắt anh trấn an, rất nhanh bình tĩnh, cô kéo ghế ngồi xuống, cơ thể hơi hướng về phía Đặng Thư Ý, "Dì."
"Ôi chao tiểu cô nương thật xinh xắn." Đặng Thư Ý càng nhìn càng hài lòng, "Đường Tốn đã nhắc đến con với dì, mỗi ngày dì đều mong ngóng cô gái nào có thể khai thông cái đầu gỗ của nó. Rất tốt rất tốt, hôm nay có thể nhìn thấy người thật!"
"Dì mới thật là đẹp, con không sánh nổi một phần vạn."
Chu Hạ nói xong biểu cảm rất chân thành, trong lòng cô đây đúng là sự thật.
Ai cũng thích được người khác khen, nhất là được một cô gái nhỏ xinh đẹp khen. Đặng Thư Ý vui mừng đến ngay cả đuôi mắt cũng mang theo nét cười, "Hạ Hạ miệng thật ngọt!"
Bà nói xong lại muốn cười, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa, tiếng cười bỗng dừng đột ngột, bà đột nhiên nhăn mày nhăn mặt, "Ối đau, đầu gối đau quá."
Chu Hạ giật nảy mình, đứng lên: "Đau chỗ nào ạ? Có cần gọi bác sĩ không ạ?" Cô bối rối quay đầu, "Đường Tốn... hả?"
Đường Tốn kéo cô đến bên cạnh mình, nhìn người đàn ông đang đi vào phòng, gọi: "Ba."
"A?" Chu Hạ nhìn sang.
Đường Tuyển và Đường Tốn có tướng mạo giống nhau đến bảy phần, lúc ông quay đầu nhìn Chu Hạ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét nghiêm nghị, đôi mắt Chu Hạ không dám chớp, cô đứng nghiêm sau đó quay người: "Chào, chào chú ạ!"
"Chào con."
Vừa dứt lời, Đường Tuyển nở nụ cười, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng làm cho Chu Hạ thả lỏng một chút.
Bây giờ cô có thể hiểu vì sao Linh An lại bảo Đường Tốn rất khó gần.
Anh và ba mình đơn giản là cùng một khuôn đúc ra.
Sở dĩ cô cảm thấy Đường Tốn dịu dàng mà không lạnh lùng, đơn giản bởi vì Đường Tốn chỉ dịu dàng với cô.
Đặng Thư Ý còn kêu đầu gối đau, Chu Hạ muốn nói chuyên, Đường Tốn liền giữ cô lại lắc đầu.
Nhưng rất nhanh, Chu Hạ liền hiểu ý tứ của anh.
"Đừng giả bộ, tôi không mắng bà." Đường Tuyển nói.
Trong nháy mắt Đặng Thư Ý ngừng kêu, bà nhấc chân xuống, "Chỉnh giường thấp xuống đi, tôi ngồi đau cả lưng."
Đường Tuyển không nói lời nào, lại rất nghe lời ngồi xổm xuống chỉnh độ cao của giường.
Chu Hạ biết tính cách Đường Tốn giống ai rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc