Chu Chu Hữu Đường - Chương 14

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Bốn người đàn ông vừa vặn góp thành một bàn mạt chược, nửa đường Đường Tốn thay đổi, để Chu Hạ ngồi vào vị trí của anh.
"Em chỉ biết cơ bản thôi."
"Vậy là đủ rồi, thua tính cho anh."
Chu Hạ ngồi xuống, "Thắng cũng của anh."
"Được."
Cô chính là kim chủ của anh.
Lộ Chước nhìn không nổi, chửi bậy một câu: "Mù rồi mù rồi, đừng khoe nữa!"
Lại cảm thấy không cam tâm, quay đầu hỏi Địch Khởi Nguyệt: "Biết chơi không?"
Địch Khởi Nguyệt không ngờ Lộ Chước sẽ hỏi cô nàng, "Cái gì? Em không biết."
"Cái gì?" Lộ Chước kéo tay cô nàng ngồi xuống, cố ý nhại lại theo Đường Tốn: "Thua tính cho anh."
Địch Khởi Nguyệt: "..."
Cô nàng thật sự không biết chơi, nhưng Lộ Chước là kim chủ của mình, cô nàng chỉ là một tiểu minh tinh, tự nhiên không không thể không nghe lời: "Được."
Thế là Địch Khởi Nguyệt liền thua một cách triệt để.
Lộ Chước: "..."
Chu Hạ còn tốt, ngoan ngoãn thắng được một món tiền nhỏ, cô nhét vào trong túi áo Đường Tốn: "Tiền boa."
Nhạc Tri nhận điện thoại xong, từ bên ngoài quay lại, anh ta cầm bật lửa đốt một ***, "Tiểu cô nương tìm tôi, tôi phải đi đón con bé rồi."
Sau khi người đi, Chu Hạ hỏi: "Tiểu cô nương là ai?"
"Một cô gái nhỏ nuôi trong nhà cậu ta."
Đèn ***g vẫn còn được treo ngoài đường, mười giờ tối, Đường Tốn đưa Chu Hạ về nhà. Đoạn đường này, Chu Hạ cũng biết được tình huống cơ bản của Nhạc Tri qua lời kể của Đường Tốn.
Nhạc Tri là người lớn tuổi nhất trong nhóm bọn họ, theo đường quân đội, mới hai mươi bảy tuổi đã lên đến hai vạch ba sao.
Anh ta tuy có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại là người cẩu thả, ngày thường mở miệng là ăn nói thô tục, nhưng từ khi trong nhà có thêm một cô em gái, anh ta liền thu liễm lại không ít.
"Cô em gái này đến cùng có lai lịch gì?"
"Ông nội cậu ta đưa về, hình như là cháu gái chiến hữu."
Có đèn đỏ, Đường Tốn dừng xe, "Em có hứng thú với Nhạc Tri?"
"Không có đâu. Nói thế này, dường như với gương mặt kia của anh ta, dáng người theo đó phải yếu đuối. Nhưng mà không hề, căn bản nhìn qua anh ta rất cơ bắp. Đây chính là tương phản manh, anh không hiểu đâu."
Đường Tốn không cần biết cái gì là tương phản manh, chỉ nghe được hai chữ, "Em thích cơ bắp?"
Anh không tự chủ hóp bụng lại, ánh mắt như mang theo tia X quang.
Cơ bụng sáu múi hiện ra dưới lớp áo sơ mi, nhưng quả thật không quá rõ ràng khiến anh hối hận vô cùng, gần đây quả thật rất lâu chưa có luyện tập.
"Người phụ nữ nào mà lại không thích cơ bắp mê người chứ?" Chu Hạ thuận miệng nói.
Sắc mặt Đường Tốn lạnh tanh, lời này của Chu Hạ qua tai anh, quả thật chính là ghét bỏ.
Chu Hạ vẫn hồn nhiên không biết. Nhưng nếu có biết chắc chắn sẽ buồn cười, cô thích Đường Tốn, mặc kệ anh có cơ bắp hay không.
Anh chính là tiêu chuẩn.
Đến nhà, Chu Hạ chuẩn bị xuống xe, Đường Tốn đột nhiên tới gần cô.
Chu Hạ lo lắng mắt mình biến thành mắt gà chọi, cô lui về phía sau, lòng bàn tay đặt lên ***g *** anh, "Sao... sao thế?"
Đường Tốn nói: "Không mời anh lên uống chén trà sao?"
Hai người dường như trở lại thời điểm còn chưa xác định quan hệ vào nửa năm trước.
Ng'n t chống đỡ ***g *** Đường Tốn cong lên, không còn sức lực, giác quan thứ sáu nói cho Chu Hạ biết, buổi tối hôm nay nhất định sẽ phát sinh cái gì đó.
"Đã trễ thế này rồi, uống trà gì chứ..."
Đường Tốn không ngờ Chu Hạ sẽ từ chối anh, mặt trầm xuống, vừa định lui về liền bị Chu Hạ ôm cổ.
Cô cắn lỗ tai anh: "Đương nhiên là cần ăn cháo, cháo ngọt."
Nên ăn bữa khuya.
Chu Hạ đến tuổi này không thu hoạch gì to lớn, duy nhất học được chính là cách làm món cháo ngọt do Chu Hân truyền thụ.
Trước tiên vo nửa bát gạo dưới vòi nước cho sạch, Chu Hạ cắt một củ khoai, một lúc lại tìm hạt sen, công tác chuẩn tuy lóng ngóng nhưng đã hoàn tất, eo đột nhiên bị người nào đó ôm lấy.
Ánh đèn trong phòng bếp mờ nhạt, bát lớn bát nhỏ đựng nguyên liệu đã qua xử lý đặt thành từng hàng, hai bóng người xếp chồng lên nhau in xuống mặt đất, lại tạo ra chút không khí mập mờ.
Chu Hạ tê dại nửa thân trên, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh ôm em, em không thể nấu cháo được."
"Chút nữa rồi nấu."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
"Làm gì?" Đường Tốn ôm cô thật chặt, "Vẫn là đi tắm trước đã."
Mười phút sau.
Chu Hạ nhìn tấm gương ௱ô** lung sương mù, vuốt vuốt mái tóc ướt, cô đằng hắng hô một tiếng: "Đường Tốn, lấy giúp em áo ngủ!"
--- Đương nhiên là cô cố ý.
Chờ ngày này, chờ rất lâu rồi.
Có người gõ cửa, Chu Hạ mở một khe hở, cô với tay ra: "Đưa em."
Đường Tốn ở bên ngoài cửa nhìn tay cô, cổ tay tinh tế trắng nõn, hai tay anh trống trơn, trực tiếp tiến tới nắm tay cô.
Chu Hạ còn chưa kịp chỉnh lại biểu cảm, Đường Tốn đã bước vào phòng tắm.
"Này... này?"
Chu Hạ cơ thể trần trụi nói.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nóng, Đường Tốn nới lỏng cúc áo sơ mi, anh bước tới sờ mặt Chu Hạ, mềm mịn ****.
"Tắm chậm quá."
Dưới ánh mắt của Đường Tốn, Chu Hạ có chút ngượng ngùng, cô đưa tay che đầu *** đang dựng thẳng "Nào có chậm..."
Nét mặt Đường Tốn không mang theo một tia T*nh d*c nào, giọng điệu giống như đang báo cáo công việc nhưng nội dung lại lớn mật hơn nhiều.
Anh nói: "Anh và em cùng nhau tắm, như vậy tiết kiệm thời gian hơn nhiều."
Chu Hạ lui về sau, đưa tay kéo khóa nước, nước từ vòi hoa sen chảy ra, thẳng tắp hất lên *** Đường Tốn.
Vải vóc bị ướt để lộ cơ *** cường tráng, Chu Hạ nuốt một ngụm nước bọt, "Thế thì cùng nhau tắm đi."
Như là được lệnh đặc xá, Đường Tốn bỗng nhiên ôm lấy Chu Hạ, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm ngang hông cô, Chu Hạ bị đẩy lên cao, hay tay chống đỡ vai anh, cô cười cúi đầu hôn sâu.
Dưới tiếng nước ào ào là tiếng môi lưỡi quấn quýt, bụng của Chu Hạ dán ở phần dưới *** Đường Tốn, ngón chân cong lên, đôi chân quấn chặt lấy cơ thể Đường Tốn như dây leo.
Đường Tốn bế Chu Hạ đến bên tường để sau lưng cô có điểm tựa, sau khi buông tha môi cô, anh cúi xuống ngậm lấy đỉnh *** mềm mại, có nước ấm chảy bên trên, anh dường như cảm nhận ra được hương vị thơm ngon của sữa.
Chu Hạ không biết nước Dưới *** là khi tắm chưa được lau khô hay từ hoa tâm chảy ra, cô cọ cọ vào *** Đường Tốn, cúc áo sơ mi ma sát hạt châu sưng đỏ, vừa tê vừa ngứa khiến Chu Hạ càng dùng sức cọ.
Bộ phận đàn ông cứng đến khó chịu, phía dưới của Chu Hạ đã chuẩn bị tốt, Đường Tốn thả Chu Hạ xuống, một tay ôm chặt eo cô, một tay nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, kéo ***, lôi vật *** ra ngoài, Chu Hạ nhón chân lên, quy đầu liền nhấn sâu vào bên trong.
Hai cánh hoa mấp máy ngậm chặt vật nóng bỏng, Đường Tốn ưỡn người ra phía trước di chuyển, thoáng cái đã tiến vào một nửa.
Bên trong chặt chẽ, co dãn bao lấy vật nóng bỏng của anh, Chu Hạ cảm thấy hơi đau: "Chờ một chút... chờ một chút..."
Nhưng tiến vào mà không cử động khiến cảm giác đau đớn không hề giảm bớt, Đường Tốn cũng bị đau, anh xoa xoa cái ௱ô** Chu Hạ an ủi: "Không đau không đau."
"Ưm!"
Một cơn đau kịch liệt và một dòng điện chạy thẳng lên não, Chu Hạ cảm thấy cơ thể như bị xé ra làm đôi, cô không ngờ lại đau đớn như vậy, nhưng cô không muốn dừng lại, chính mình tự động đẩy cơ thể về phía trước, khiến *** càng vào sâu, đôi môi đau đến trắng bệch, thật là đau muốn ૮ɦếƭ.
Động tác *** phía dưới của Đường Tốn không ngừng, chỉ muốn giúp Chu Hạ làm dịu đau đớn, rất lâu sau Chu Hạ mới nhịn đau mở miệng: "Động... động đi."
Bên trong khu vườn bí mật vừa chặt vừa trơn khiến vật đàn ông của anh rất khó đi vào, Đường Tốn dùng sức ma sát khiến hoa mật chậm rãi chảy ra mới dễ dàng hơn chút. Anh chậm rãi đi vào, Chu Hạ cũng bắt đầu cảm nhận thấy ***. Đau đớn vẫn có, nhưng sâu trong đó lại ngứa ngứa trống rỗng, Chu Hạ chỉ muốn Đường Tốn đi vào sâu hơn chút, nhanh hơn chút để cô bớt khó chịu.
Cô xoay ௱ô** vô thức phối hợp với nhịp đưa đẩy của Đường Tốn, *** rỉ dần dần tràn ra: "Ừm...a..a..."
Đường Tốn không có kỹ thuật gì cả, mỗi lần đâm vào đều rất mạnh khiến hai cánh hoa bị lật lên lật xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy nụ hoa sưng đỏ như quả chín.
Chu Hạ đứng bằng một chân, còn một chân bị Đường Tốn nâng lên eo, lối vào bên trong được mở rộng giúp Đường Tốn ra vào dễ dàng hơn, dần dần cảm thấy sung sướng.
"... Ôm em..." Chu Hạ ngẩng đầu, tràn đầy xuân tình.
Đường Tốn đáp lại bằng cách nâng ௱ô** cô lên, thanh cứng rắn nóng bỏng *** vào trong, nơi đó chính là điểm tựa duy nhất.
Anh lại bắt đầu di chuyển!
Chu Hạ kêu lên một tiếng, đợt sóng *** nhanh chóng ập tới, Đường Tốn cố gắng kìm nén khiến gân xanh ở cổ nổi lên như muốn nổ tung, anh vừa đi ra ngoài vừa *** vào, bên dưới là một mảng hỗn độn.
Bên ngoài phòng tắm cũng ấm áp nhưng vẫn thấp hơn bên trong, nhiệt độ chợt hạ xuống giúp đại não thiếu dưỡng khí khôi phục chút minh mẫn, Chu Hạ nhíu mày, nơi bí ẩn bởi vì vừa *** mà không ngừng run rẩy, "Muốn hỏng..."
Bên trong Chu Hạ quá ấm áp, động tác ra vào của Đường Tốn không hề ngừng lại, anh đẩy Chu Hạ ngã xuống giường, nơi bí ẩn ẩm ướt phun ra nuốt vào, hai túi ngọc run lên, *** liền theo dư vị cao trào của Chu Hạ bắn ra ngoài.
Anh đặt Chu Hạ nằm trên người, bắp đù* run rẩy, bờ ௱ô** cơ bắp co dãn, *** nóng hổi lại đem Chu Hạ *** thiên đường.
*** bắt đầu quay trở lại, hàng dự trữ bên trong hai túi ngọc vừa mới phóng ra một đợt, vật nóng bỏng vẫn cắm ở bên trong chưa kịp mềm nhũn lại bắt đầu có xu hướng cứng lên.
Chu Hạ không nhịn được kẹp chặt chân, "Đừng... mệt quá..."
Đường Tốn vừa được ăn mặn, nào có đạo lý nói dừng là dừng, đang lúc Chu Hạ còn chưa kịp chuẩn bị, liền đem *** *** vào trong, Chu Hạ không thể khống chế *** rỉ, anh ở bên cạnh nhẹ nhàng thủ thỉ: "Một lần nữa, một lần nữa là được."
Hai chân Chu Hạ không còn sức lực, anh nâng chân cô lên, "Lần này cứ để anh cử động là được, sẽ không lâu đâu, nhanh lắm."
Bộ phận đàn ông cứng rắn lại một lần nữa tiến vào, hai tay Chu Hạ vung loại, Ng'n t xinh đẹp vẫn còn ít sức lực, liền không khách khí cào cào vào lưng Đường Tốn mất vết.
Phía sau đau đớn càng khiến Đường Tốn thêm H**g phấn, anh đâm vào dữ dội, vật cứng ma sát bên trong phát ra âm thanh xấu hổ, hai túi ngọc đập qua đập lại càng thêm K**h th**h.
Chu Hạ cảm giác mình sắp bị làm khô, khu vườn ẩm ướt gắt gao quấn chặt quy đầu to lớn, Đường Tốn điên cuồng đưa đẩy mấy chục lần – –
Lại bắn.
Cơn mưa đã ngừng mà tiếng gió vẫn chưa dứt, tiếng thở dốc của hai người như hòa vào một.
Đường Tốn nằm trên người Chu Hạ, ôm chặt lấy cô.
Ánh trăng sáng rõ, nam nữ triền miên, mùi gỗ đàn hương và cam quýt tỏa ra từ cây nến thơm, liền trở lên ngọt ngào.
Cháo cuối cùng vẫn không ăn được.
*
Sáng hôm sau, Chu Hạ tiến gần nguồn phát ra hơi ấm, "Ừm..."
Mặt dán vào làn da ấm áp bóng loáng, cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt như đầm sâu của Đường Tốn.
Cuối cùng cũng đem người trước mắt ăn sạch.
Chu Hạ rất vui vẻ, chỉ là bắp đù* đang ê ẩm sưng đau, eo mỏi không còn sức khiến cô không vui vẻ được bao lâu.
Đường Tốn nhìn cô cười, chăn mềm kéo cao, anh từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Chu Hạ, "Hạ Hạ, dọn sang ở cùng anh."
Chu Hạ đã từng qua nhà Đường Tốn, nơi đó không có hương vị khói bếp, hàng rào bảo vệ nghiêm cẩn, hiện rõ sự lạnh lẽo, cô thật sự không quá thích.
"Cách quán cà phê xa quá."
Đường Tốn không để cô phải thích, đã nghe ra được ý từ chối.
"Thôi được."
Chu Hạ không muốn thấy anh thất vọng, cô nói: "Cũng không phải không được, để qua một thời gian ngắn nữa, có được không?"
"Được."
Đường Tốn đồng ý dứt khoát, ngược lại không để Chu Hạ biết được tính toán trong lòng anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc