Chu Chu Hữu Đường - Chương 11

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Eo của anh cũng đang di chuyển, mạnh mẽ ᴆụng vào người dưới của của cô, vật cứng rắn to dài không ngừng ma sát vào nơi bí ẩn, mật dịch chảy ra, thậm chí Chu Hạ còn ngửi thấy mùi hương đó.
Mùi của tình dục.
Khu vườn bí ẩn bị bao quanh trong ҨЦầЛ ŁóŤ, mặc cho mật dịch thấm ướt, Chu Hạ cảm thấy không thoải mái, cô lắc lắc ௱ôЛƓ, cọ cọ vào người Đường Tốn, một cánh tay đưa xuống thoát đi trói buộc.
Cái ௱ôЛƓ mát lạnh, âm thần nóng lên, Chu Hạ biết, ҨЦầЛ ŁóŤ đã được cởi bỏ.
Cô ôm cổ Đường Tốn, ở bên tai anh nỉ non: "Cho em, cho em."
Đường Tốn nghe thấy mà hai mắt đỏ lên, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, dịch thể hỗn độn từ nơi đó của hai người hòa lẫn, vật cứng rắn thẳng tắp dán lên bên ngoài hai cánh hoa mềm mại.
Chất lỏng sền sệt nơi anh ma sát chảy ra ngoài, rả rích không dừng, đến tận khi chuyển thành dung dịch màu trắng chảy ra bên ngoài. Động tác của anh rất mạnh khiến bắp đùi trắng nõn đỏ ửng, hai bên cánh hoa bị giày vò sưng lên, chất lỏng từ nơi đó ồ ạt chảy ra, Chu Hạ có cảm giác hoa tâm bị đè ép, có một cơn sóng đang cuồn cuộn trào tới khiến cô chịu không nổi ՐêՈ Րỉ: "Muốn..."
Mặt cô đỏ bừng như quả táo chính, Đường Tốn biết cô sắp đạt tới khoái cảm, lập tức nâng eo cô lên, dùng sức nhấn vào.
Quy đầu đâm vào nơi đó của cô, Chu Hạ hít một tiếng, cao trào cuồn cuộn ập tới. Đường Tốn không bị ảnh hưởng, anh tiếp tục ra vào, chỉ là càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Khi cao trào của Chu Hạ dần dần lắng lại, anh mạnh mẽ dùng lực va chạm tiếp tục đưa Chu Hạ lên đỉnh cao trào. Đường Tốn di chuyển vật đàn ông sang bên cạnh, có một dòng dung dịch kết hợp với тιин ∂ị¢н như thủy triều trào ra bên ngoài.
Trong thời gian nháy mắt, trên cơ thể hai người đều bị dính тιин ∂ị¢н.
Trước khi Chu Hạ ngất đi còn cắn răng nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội ăn sạch Đường Tốn.
Ngày thứ hai, Chu Hạ từ trên giường tỉnh lại, định ôm Đường Tốn mà lại biến thành gối đầu.
Cô sờ sờ ga giường, vẫn còn hơi ấm.
Thò đầu từ trong chăn ra, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, yên tâm. Cô lại ngã xuống giường, bỗng nhiên một cơn đau từ giữa chân truyền đến.
Đau quá.
Vén chăn lên xem xét, được lắm, hai bên đùi rất nhiều máu bầm, vừa đỏ vừa sưng.
Tiếng nước ngừng lại dọa Chu Hạ vội vàng lấy chăn che lại, một lần nữa nằm nghiêm chỉnh trên giường.
Đường Tốn vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh, anh cười đến vô cùng sảng khoái: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Nửa gương mặt của Chu Hạ đều vùi vào trong chăn.
"Chân còn đau không em?" Buổi sáng Đường Tốn đã nhìn qua, chỗ đó hơi nghiêm trọng, đều tại anh không tiết chế.
Chu Hạ ngăn bàn tay đang muốn vén chăn của anh lên, "Đừng, đừng nhìn, hơi đau thôi."
"Anh đi mua thuốc bôi cho em." Đường Tốn nói.
"Em với anh đi."
Đường Tốn nhíu mày liếc cô một cái, khóe miệng cười trêu đùa: "Em đi thế nào?"
Chu Hạ: "Vậy anh đi đi."
Đường Tốn thu dọn rồi ra ngoài, Chu Hạ nhảy xuống giường mặc quần áo, lúc ống quần cọ vào chân, cô hít một hơi khí lạnh.
Mặc xong, Chu Hạ đỡ eo ngồi xuống đầu giường, vừa cầm điện thoại liền có cuộc gọi đến.
Nhìn dãy số hiển thị, không có tên người gọi.
Nhưng Chu Hạ nhìn mấy số ở đuôi liền đoán được là ai.
Trình Cảnh.
Đường Tốn mua thuốc xong quay lại, Chu Hạ đang nhìn điện thoại chữ. Chờ khi anh đi qua, chỉ có thể liếc được mấy chữ "đã gửi" lóe lên trên màn hình.
Anh mở hộp thuốc ra, "Gửi tin nhắn cho ai vậy?"
"Một người bạn trên mạng."
Chu Hạ cho rằng Đường Tốn sẽ hỏi thêm vài câu, ai ngờ anh chỉ gật đầu, không hề truy hỏi đến cùng.
Cần bôi thuốc rồi.
"Để tự em bôi." Chu Hạ kéo chăn vào.
Đường Tốn cong miệng lắc đầu: "Em bôi không đều."
Chu Hạ rất sợ Đường Tốn sẽ nói ra câu "Anh cũng không phải chưa từng thấy qua", bởi vì cô nghe thấy sẽ vô cùng xấu hổ. Mà dưới loại trường hợp này, từ chối thế nào cũng không thay đổi được kết quả. Kết quả là cô vẫn sẽ thỏa hiệp thôi.
Thế là cô không dãy dụa nữa, đau khổ kéo chăn xuống bên chân, nhắm mắt lại, bộ dáng anh dũng hy sinh: "Tới đi!"
Đường Tốn buồn cười, anh quỳ gối xuống giường, cởi cái quần Chu Hạ mới mặc vào không lâu ra, Chu Hạ khẽ nâng eo, làn da bên hông liền nổi một tầng da gà.
Anh rút tay về, nghĩ thầm bản thân vừa mới từ bên ngoài trở về, tay vẫn còn lạnh như băng.
"Chờ anh."
Chu Hạ khẽ mở tay đang che mắt mình một chút, nào còn nhìn thấy bóng dáng Đường Tốn đâu nữa.
"Đường..."
Âm thanh của cô bị át đi bởi tiếng máy sấy tóc.
Chu Hạ sờ bụng, nơi đó vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ của Đường Tốn chạm vào, lạnh băng, hơi ngứa.
Không phải anh định đi sấy tay đó chứ?
Kết luận này đến lúc Đường Tốn bôi thuốc liền có kết quả.
Tay anh rất ấm, tuyệt nhiên không lạnh, còn hơi ngưa ngứa.
Trong lòng Chu Hạ thoáng chốc chảy ra một dòng nước ấm.
... Nhưng trong lòng có ấm có ngọt cũng không thể bỏ qua được cảm giác như có như không ở phần đùi.
Thuốc bôi hẳn là có thành phần bạc hà bên trong, tỏa hương trong không khí, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh. Chu Hạ rất muốn cử động chân nhưng lại không thể cử động khiến đầu ngón chân cô đã cuộn tròn lại một chỗ.
Hơi thở của Đường Tốn nóng hổi, khi anh cúi đầu xuống bôi thuốc lại khiến Chu Hạ cảm thấy dụ dỗ vô cùng. Chu Hạ cắn mu bàn tay, không dám phát ra tiếng, cô chỉ cần vừa nghĩ tới Đường Tốn nghiêng đầu một chút liền nhìn thấy quần nhỏ màu hồng phấn của mình là toàn thân liền cảm thấy ngứa ngáy.
Vẫn may bôi thuốc rất nhanh, chờ khi thuốc ngấm Chu Hạ liền có thể mặc quần, cô đã vò mẻ chẳng sợ nứt, lôi kéo Đường Tốn nói: "Đói bụng."
Đường Tốn lục lục túi, mở một hộp cháo đã đóng gói tới trước mặt cô: "Là cháo thịt nạc."
Cháo rất thơm, Chu Hạ bưng lên ăn, một miếng lại một miếng làm cô nhớ tới bản thân biết làm cái món "cháo đường" kia.
Hôm nào cô phải học học học.
Chu Hạ nằm cả ngày, Đường Tốn lại làm việc cả ngày.
Thuốc bôi rất hiệu quả, bôi được mấy giờ Chu Hạ liền nhìn lại bên đùi, vết sưng đỏ đã tan đi, không tác động vào đoán chừng sẽ không bị đau.
Chu Hạ nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên người Đường Tốn, anh đeo một cặp kính không gọng, sống mũi cao cao, khi nhìn nghiêng là một đường thẳng tắp, lúc nhíu mày cả người có chút bất đồng.
Có chút giống... lúc anh học cấp ba. Chỉ có điều nhiều hơn một chút thành thục.
Theo quan sát trước kia của Chu Hạ, Đường Tốn là người nói năng thận trọng, anh giống như tòa băng sơn, chỉ cần ở đâu là tự động phát ra khí lạnh. Nữ sinh thời điểm đó chính là yêu thích mẫu người như vậy, lại thêm anh còn là học bá, cho nên người cạnh tranh với Chu Hạ rất nhiều.
Nhưng sau khi bọn họ gặp gỡ, Đường Tốn trở lên rất hòa hợp, chưa hề tỏ ra lạnh lùng, cho dùng mặt đơ thì người ta cũng vẫn nhìn thấy sự ấm áp đằng sau của anh, ôn hòa hữu lễ, đối với cô cũng rất kiên nhẫn.
Trong khoảng thời gian này Chu Hạ luôn cảm khái, quả nhiên quan trọng là đúng thời gian gặp đúng người. Nếu so với trước kia, làm sao cô có thể gặp vận khí tốt như bây giờ, có thể tiếp xúc gần gũi với anh.
Mà bây giờ còn đang ở bên nhau.
"Đường Tốn."
"Ừm?"
Chu Hạ từ đằng sau ôm lấy anh, đầu tựa vào hõm vai anh, "Anh có mệt không? Ngồi cả buổi chiều rồi."
"Quen rồi." Anh thẳng lưng nói.
Chu Hạ cọ cọ, nói: "Thật ra em có thể nuôi anh mà, anh đừng vất vả."
Cô biết mấy câu này không có khả năng, nhưng cô chính là muốn Đường Tốn biết cô thật sự rất thích anh.
Đường Tốn khép laptop lại đẩy ra, giơ tay nắm lấy cánh tay Chu Hạ: "Vậy hóa ra là em bao dưỡng tiểu bạch kiểm."
"Đúng vậy." Chu Hạ cười khanh khách, "Anh đừng xem thường em, quán cà phê kia kiếm rất nhiều tiền."
"Anh nào dám xem thường kim chủ của mình?" Đường Tốn rất phối hợp.
Chu Hạ thơm lên má anh một cái rõ to: "Vậy thì kim chủ sẽ dẫn anh ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến!"
"Cảm ơn kim chủ yêu thương!"
Chu Hạ càng cười vui vẻ, sau khi cười xong, Chu Hạ yên tĩnh lại.
Cô đi tới ngồi trước mặt Đường Tốn, tì cằm lên đầu gối anh: "Đường Tốn, anh có muốn về nhà gặp người lớn trong nhà em không?" 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc