Chu Chu Hữu Đường - Chương 10

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Mười giờ tối, rèm cửa bị thả xuống, trong phòng là một mảng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình điện thoại.
Chu Hạ rút dây sạc, đưa điện thoại lên tai nghe: "Alo."
"Mở cửa."
Chu Hạ xoay người một cái, buồn ngủ nói: "Anh chờ một chút."
Mở đèn đầu giường, sau khi rời khỏi chăn ấm, Chu Hạ xỏ dép ôm tay đi mở cửa, ánh đèn ngoài hành lang hắt vào khiến cô hơi chót mắt, cô lấy tay che lại: "Anh vào đi."
Thuận tay bật đèn trong phòng lên, Chu Hạ dụi dụi mắt, sau khi quen với ánh sáng, cô nhìn thấy Đường Tốn và một vali hành lý.
"Anh ở mấy ngày?" Cô còn tưởng Đường Tốn chỉ ở một hôm là đi.
"Ba ngày."
"Lâu vậy à?"
Đường Tốn nhướng mày: "Không hoan nghênh anh sao?"
"Nào có." Chu Hạ *** *** môi, kéo tay anh, "Có mệt lắm không anh?"
"Tàm tạm."
Chu Hạ nắm tay Đường Tốn, tay cô đặt trong tay anh, kéo anh đến giường.
Cất xong vali hành lý.
Hai vali hành lý để chung một chỗ, một lớn một nhỏ, cùng một kiểu. Có gió thổi qua, Chu Hạ cảm thấy hơi lạnh, nhớ tới mình chỉ mặc quần áo ngủ, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Có không khí mập mờ.
Cô buông tay ra nhảy thẳng lên giường, dùng chăn quấn lại: "Lạnh quá lạnh quá."
Có thể do cô nằm trên giường, không khí trong phòng lại càng thêm mập mờ.
Chu Hạ sợ lạnh, dù có máy sưởi đặt dưới chân cô nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cô có cảm giác hơi lạnh chui vào từng lỗ chân lông của mình, như có như không. Sau đó Chu Hạ thấy Đường Tốn *** khoác.
"Anh không lạnh sao?"
Đường Tốn đưa lưng về phía cô, cổ họng hơi động: "Hơi nóng."
Trước nay chưa từng trải qua, Chu Hạ cũng theo đó mà nóng lên. Vừa nóng vừa lạnh, cô kéo chăn lên tận cổ, "Vậy... anh cởi đi."
Đường Tốn nín cười, cố ý hỏi: "Cởi bao nhiêu?"
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ ở chung, Đường Tốn như vậy... đúng là hư hỏng.
Chu Hạ không lạnh, quả nhiên độc thân mới khiến người ta cảm thấy lạnh.
Hai người, luôn luôn ấm áp.
Cô kéo chăn xuống, nói: "Thích cởi bao nhiêu thì cởi."
"Được rồi."
"Hả?" Chu Hạ nhìn anh.
Đường Tốn cởi cúc áo sơ mi, xương quay xanh lộ ra ngoài.
Chu Hạ nuốt nước miếng.
Đường Tốn ngừng động tác, liếc mắt nhìn cô: "Em đang nhìn anh?"
Không biết người khác đã từng trải qua giấc mơ trở thành sự thật trong nháy mắt chưa.
Trong quá khứ Chu Hạ từng có vô số đêm nghĩ tới cơ thể của Đường Tốn. Lồng *** trần trụi như bánh ngọt cô thích ăn, cô muốn nuốt anh vào bụng, nhấp nháp từng miếng, từng miếng một. (Editor: -.-)
Mà hiện tại, Đường Tốn đang đứng trước mắt cô *** áo.
"Em, em không nhìn anh."
"Thật không?" Đường Tốn như có điều suy nghĩ gật đầu, nhấc chân đi tới đầu giường, tay anh rất đẹp, móng tay hồng hồng, các khớp xương thon dài rõ ràng, ngón tay đặt lên khuy áo dùng lực hiện lên đường vân tay màu trắng xanh.
Thoắt cái đã cởi được một nửa.
Chu Hạ kìm không được sờ sờ *** trái mình, trái tim chỗ đó đang đập điên cuồng, "Anh cứ cởi đi, tới đây làm gì."
Đường Tốn vừa vặn dừng ở cạnh giường, toàn bộ cúc áo đều được cởi ra, Chu Hạ thấm chí còn thấy được đường nhân ngư của anh.
Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Chu Hạ nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của mình.
Đường Tốn cười ra tiếng, đôi mắt cong cong giống vầng trăng khuyết, nụ cười xuất phát từ nội tâm anh.
Chu Hạ: "..." Có *** áo thôi, cười cái gì mà cười.
"Anh đi tắm đây."
Chu Hạ: "À."
Đường Tốn *** áo chậm thế mà lúc đi vào phòng tắm ngược lại rất nhanh.
Chu Hạ đen mặt, nước miếng sắp chảy hết ra rồi. Chỉ là cô không ngờ, nửa giờ sau, cô có thể đạt được nguyện vọng như ý.
Đường Tốn bước ra từ phòng tắm, Chu Hạ đã ở trên giường đổi 365 kiểu tư thế.
Nhưng đến khi Đường Tốn mang theo hơi nước tiến đến, cái tư thế gì Chu Hạ cũng không dùng được.
Bởi vì Đường Tốn tắm rửa quá chậm, cô đợi đến phát chán, bắt đầu nằm nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, Chu Hạ quay đầu: "Anh tắm chậm quá."
Ánh mắt Đường Tốn hơi động, "Hôm nay hơi mệt."
Mái tóc trước khi ra ngoài đã được sấy khô, mềm mại rũ xuống. Dáng vẻ mặc áo ngủ của Đường Tốn Chu Hạ chưa từng thấy quá, cô đặt điện thoại xuống, "Anh nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn em."
Anh giống như về lại thời điểm còn học cấp ba.
"Nói linh tinh."
Đường Tốn ngồi ở mép giường, "Khuya rồi, ngủ thôi."
Phòng Chu Hạ đặt, là phòng đôi giường lớn.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Chu Hạ nghĩ thầm, trong mơ môi của Đường Tốn mềm hơn môi cô, đôi môi ấy giống như thạch, còn hiện thực lại giống như bánh pudding.
Cô muốn nếm thử hương vị của bánh pudding, khẳng định rất ngọt. Thế là cô vươn đầu lưỡi, *** *** một cái, đường đi vừa lúc miêu tả đường nét đôi môi của Đường Tốn.
Đường Tốn khép hờ đôi mắt, cảm nhận được sự chủ động của cô, thoắt cái đảo khách thành chủ, chủ động ngậm lấy môi dưới của Chu Hạ.
"Ừm."
Đầu lưỡi chạm vào nhau, nóng đến phát run. Chu Hạ cử động cơ thể, từ trên gối đầu trượt xuống, nhào vào lòng Đường Tốn.
Gối đầu bị đẩy ra đằng sau.
Áo ngủ bị vén lên một góc, bụng cô ma sát với áo thun của Đường Tốn, Chu Hạ vừa định nói chất vải của cái áo này thật thoải mái, bỗng có một bàn tay âm thầm tiến vào áo ngủ.
Chu Hạ: "..."
Hy vọng mọi việc đêm nay hết thảy đều thuận lợi.
Chu Hạ không mặc nội y, Đường Tốn sờ một cái liền sờ chính xác. Kích thước không lớn không nhỏ, vừa vặn một tay nắm được, cảm xúc mềm mại dưới tay phản phất giống như đang chạm vào nước ấm.
Động tác của anh dịu dàng, giống như lông vũ ngứa ngứa, đầu *** bắt đầu cứng lên, Chu Hạ không tự giác quấn hai chân lên người anh.
Cô muốn.
Đường Tốn lại giống như vừa tỉnh từ trong mơ, anh lui lại phía sau, có *** ma sát vào *** Chu Hạ, anh hung hăng *** mạnh môi của cô một cái, nói: "Bây giờ chưa được."
Chu Hạ giống như bị tạt một chậu nước lạnh, "Vì sao?"
Mọi người đều là người trưởng thành. Huống chi cô tình nguyện.
"Nhanh quá em sẽ hối hận."
*** Đường Tốn cố nhịn, bây giờ anh rất muốn Chu Hạ, nhưng anh cho rằng bây giờ chưa phải thời điểm tốt, cũng không nên ở chỗ này.
Anh đến không phải vì chuyện này.
Chuyện này tại sao có thể biến thành thuận tiện.
"Em sẽ không hối hận." Chu Hạ ôm cánh tay anh, "Hơn nữa chúng ta đã quen nhau gần năm tháng rồi." Đối với cô mà nói, chính là tám năm.
Đường Tốn đang cố nhẫn nhịn.
Chu Hạ dẫn dắt từng bước: "Anh cũng cứng mà."
Câu này như một tiếng chuông cảnh báo Đường Tốn, anh nghiến chặt hàm, xoay người xuống giường: "Anh vào nhà vệ sinh."
"Không được." Chu Hạ đột nhiên ôm lấy eo anh. "Chính là không được."
Bộ *** của cô ma sát với ௱ôЛƓ Đường Tốn.
Ở nơi nào đó lại bắt đầu cứng thêm.
Đường Tốn không nhúc nhích. Thời gian đang trôi.
Chu Hạ phiền muội, chẳng lẽ mình thật sự rất háo sắc bằng không Đường Tốn sao lại không giống những người đàn ông khác.
Cô cắn răng, thỏa hiệp, nới lỏng cánh tay, "Không cho anh tới nhà vệ sinh."
"Hạ."
Cô ngắt lời anh: "Em giúp anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc