Chu Chu Hữu Đường - Chương 09

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Ngày đầu tiên tới thành phố A, Chu Hạ ngủ thẳng đến trưa.
Cổ họng hơi ngứa một chút, Chu Hạ ho hai tiếng sờ sờ đầu giường lấy nước, cánh tay quét qua không may làm rơi điện thoại.
Cô không để tâm, uống nước mới quan trọng. Uống xong nước nhặt điện thoại lên, màn hình tối đen, hết pin.
Chu Hạ nhảy xuống giường lục vali hành lý, ngẩn người khi không tìm thấy sạc điện thoại, cô cào cào mái tóc, "Ôi."
Phòng của cô có cả nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt thay quần áo, cuối cùng Chu Hạ cũng cảm thấy tỉnh táo hơn chút.
Từ trong phòng đi ra, tiếng xào nấu đột nhiên lớn hơn, Chu Hạ không biết người kia có ở nhà không làm cô đi đứng vô cùng nhẹ nhàng.
Khi nhìn thấy trong phòng bếp là dáng người quen thuộc, cô chống tay vào cửa, gọi: "Mẹ."
Động tác tay của Chu Hân không ngừng: "Tỉnh rồi à? Đợi mẹ một chút là có thể ăn cơm."
"Chỉ có hai chúng ta ở nhà ạ?"
"Dượng con đang trên đường về rồi."
Chu Hạ khoanh tay, nhàn nhạt hỏi: "Vậy Trình Cảnh đâu?"
Bỏ rau xào ra đĩa, Chu Hân đưa lưng về phía cô, giọng nói mang theo ý trách cứ: "Cái gì Trình Cảnh? Con phải gọi là anh."
Sắc mặt Chu Hạ lạnh tanh: "Nhưng con không có anh như vậy."
Đặt đĩa rau xanh lên bàn, Chu Hân quay đầu định giáo huấn Chu Hạ một trận nhưng nào còn thấy bóng dáng Chu Hạ đâu.
Chu Hạ ở phòng khách tìm sạc pin, sau khi trở về phòng sạc điện thoại, cô liền ngã lăn xuống giường.
Trên tường treo một bức ảnh "gia đình". Chu Hạ liếc nhìn, bất lực.
Cô thà rằng Chu Hân chưa từng tái hôn.
*
Lúc Chu Hân dẫn theo Chu Hạ tới thành phố A gặp được bạn học trước kia của mình, Trình Thăng Minh.
Chu Hạ có thể tiếp tục đến trường, chính là nhờ Trình Thăng Minh sắp xếp.
Sau khi Chu Hạ thi xong đại học, Chu Hân liền hỏi Chu Hạ: "Con cảm thấy chú Trình thế nào?"
Chu Hạ đoán được.
Phía sau câu hỏi này, thường thường đều có một đáp án.
Lúc ấy cô không phản đối, "Chú ấy đối xử tốt với mẹ là được."
Thế là Chu Hân và Trình Thăng Minh kết hôn.
Bọn họ đều là kết hôn lần hai.
Trình Thăng Minh có một đứa con trai, tên là Trình Cảnh, lớn hơn Chu Hạ. Mà Trình Thăng Minh sắp xếp trường học cho Chu Hạ, trùng hợp cùng trường cấp ba với Trình Cảnh.
Có thể do Trình Thăng Minh có suy nghĩ riêng gì đó, cho nên Chu Hạ được sắp xếp học cùng lớp với Trình Cảnh.
Thật ra khi mới bắt đầu, Chu Hạ không hề ghét Trình Cảnh.
Trình Cảnh là nhân vật phong vân trong trường, bên ngoài trường cũng được hoan nghênh, mọi việc đều thuận lợi, chỗ nào cũng đều là bạn bè. Nhưng hết lần này tới lần khác, anh ta lại cực kỳ ngứa mắt Chu Hạ.
Lần một lần hai gây khó dễ, Chu Hạ còn có thể nể mặt mũi của Trình Thăng Minh mà không so đo, nhưng nhiều lần, cô liền lạnh tâm tư.
Cô bắt đầu coi nhẹ Trình Cảnh, đối với hành động ngây thơ của anh ta xem như không thấy. Thời gian trôi qua, Trình Cảnh cũng ngừng hành động chọc phá cô.
Chu Hạ thở dài một hơi.
Dù sao bị một người xem là cái đinh trong mắt thật sự không thoải mái.
Sự việc bắt đầu chuyển hướng, là vào ngày Chu Hân cùng Trình Thăng Minh đi ăn tiệc kỷ niệm ngày cưới.
Nói là tiệc, nhưng thật ra là hai người cùng một chỗ ăn bữa cơm.
Ngày ấy, lần đầu tiên Trình Cảnh lấy lòng Chu Hạ.
"Lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Uống xong chén R*ợ*u này, chúng ta xí xóa nhé?"
Chu Hạ đương nhiên đồng ý, cô lấy nước trái cây thay R*ợ*u, "Được, xí xóa."
Nhưng sau này mới hiểu, cô đã suy nghĩ mọi việc quá đơn giản.
...
"Dì, dì có thấy sạc pin của con không?"
"Ở phòng khách đấy!"
"Con không thấy."
"Có phải Hạ Hạ cầm rồi không nhỉ?"
"Hạ Hạ về rồi?"
"Về rồi, về lúc nửa đêm hôm qua."
Đoạn đối thoại thấp thoáng, Chu Hạ nghe mà đầu tê rần, cô buồn bực trực tiếp vùi đầu vào trong chăn.
Thật sự là, tuyệt đối không muốn nghe thấy giọng nói của người này.
Đang nghĩ như vậy, cửa liền bị người ta gõ.
"Hạ... Chu Hạ, em có thấy sạc pin của tôi không?"
Chu Hạ ghét bỏ nhìn thoáng qua dây sạc đang cắm vào điện thoại, trực tiếp rút ra.
Kéo cửa ra, ngay cả một ánh mắt Chu Hạ cũng không bố thí cho Trình Cảnh.
"Cầm nhầm."
Sạc pin bị ném vào *** của Trình Cảnh, sợi dây rất dài đung đưa giữa không khí, Trình Cảnh mở miệng hỏi: "Em..."
Chu Hạ đóng sầm cửa lại.
Trình Cảnh: "..."
Cô vẫn chán ghét anh ta.
*
Dù chán ghét Trình Cảnh nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Chu Hạ chào hỏi Trình Thăng Minh: "Dượng ạ."
"Ái chà được được, Hạ Hạ mau rửa tay rồi ăn cơm."
Chu Hạ không thấy Trình Cảnh, nghĩ thầm có lẽ anh ta ở trong nhà vệ sinh, cô liền tới phòng bếp rửa tay, lúc đi ra đã thấy Trình Cảnh ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn.
Khi ở nhà Chu Hạ rất ít khi lộ ra cảm xúc trước mặt mọi người, cô ngồi xuống bên cạnh Chu Hân, hơi mỉm cười: "Me làm thịt xào chua ngọt, rất lâu con chưa được ăn."
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Chu Hân cười nói.
Lúc ăn cơm Chu Hạ chỉ cần không ngẩng đầu lên nhìn đối diện thì không coi là quá khó chịu.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, bàn chân cô đột nhiên bị cái gì đó cọ cọ.
Chu Hạ bỗng nhiên cứng đờ, cô nắm chặt nắm đấm đồng thời rút chân lại, nghiến răng buông đũa xuống, cô tức giận đến mức hai tai nóng bừng: "Con ăn no rồi."
"Mới ăn một ít mà?" Trình Cảnh nói.
Chu Hân sửng sốt hai giây mới nói theo anh ta: "Đúng vậy, ăn thêm một chút đi con."
Chu Hạ mặt lạnh: "Con giảm béo."
"Con gầy thành cái dạng gì rồi. đừng có nói mấy câu này!" Nói xong Chu Hân liền gắp thêm một miếng thịt vào bát cô.
Trình Cảnh nhíu mày trông rất muốn đánh cho một trận. Chu Hạ nghĩ thầm.
Ánh mắt của cô nhìn bát cơm đầy thịt, bỗng nhiên ngẩng đầu nở một nụ cười, nét mặt Trình Cảnh thoáng giật giật, liền nghe thấy cô nói: "Con quên không thông báo với mọi người, con đang yêu đương."
Mặt Trình Cảnh đen triệt để.
Chu Hạ có ba ruột.
Ba của cô tên là Phan Nhân, là đời phú nhị đại. Sau khi Phan Nhân và Chu Hân ly hôn, mỗi tháng Phan Nhân sẽ chu cấp cho hai mẹ cô một món tiền sinh hoạt phí phong phú, dù có chuyện gì xảy ra cũng chưa bao giờ tới chậm.
Chu cấp chấm dứt khi Chu Hân tái hôn.
Nhưng Chu Hạ không ngờ, người ba mà cô chưa từng gặp mặt này cũng không tệ lắm, ông ta cho Chu Hạ một số tiền lớn. Nói hoa mỹ là, bồi thường.
Số tiền kia nằm lặng lẽ trong tài khoản của Chu Hạ bốn năm.
Chu Hân tái hôn chưa bao lâu thì Chu Hạ liền tới thành phố S học.
Sau khi tốt nghiệp, Chu Hạ sử dụng số tiền Phan Nhân cho cô, về thành phố B mở một quán cà phê.
Về thành phố B phát triển, có một phần tâm tư là vì Đường Tốn, nhưng chủ yếu là Chu Hạ không muốn cùng mẹ xây dựng một gia đình mới.
Trước kia bị học tập gây cản trở, hiện tại vì công việc gây cản trở. Chu Hạ rất hiếm khi về nhà nên cơ hội gặp phải Trình Cảnh rất ít.
Ai ngờ vừa gặp liền xảy ra vấn đề.
Lúc đó là vào năm ngoái.
Trước đó Chu Hạ nhận được thông báo chuyến bay của cô bị hủy bỏ, đành phải đổi vé, về thành phố A trước một ngày.
Ngày về thay đổi cô lại quên không báo cho Chu Hân.
Cho nên hôm đó khi cô về nhà, trong nhà không có ai.
Sau khi đem hành lý cất vào trong phòng, cô tùy tiện sắp xếp lại một chút rồi đi tắm rửa.
Lúc đang tắm cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, hẳn là có người trở về.
Cô luôn cảm thấy là lạ, sau khi tắm xong ra ngoài không dám lên tiếng mà rón rén đi tới chỗ phát ra âm thanh.
Là động tĩnh từ bên phòng Trình Cảnh truyền đến.
"Không phải trộm chứ?" Chu Hạ nghĩ thầm trong lòng.
Chu Hạ cầm một cây gậy đánh golf tùy tiện tìm được trong tay, nghĩ nếu như là trộm thì sẽ báo cảnh sát liền. Cánh cửa khép hờ, cô ngó vào xem xét, thấy được một bóng lưng.
Là Trình Cảnh.
Trình Cảnh vì dự án mà mấy ngày nay đều ở nhà, Chu Hân từng nói qua với cô.
Sau khi thở phào thì Chu Hạ bắt đầu thấy xấu hổ, cô với Trình Cảnh đã rất lâu không gặp nhau, lúc đầu quan hệ chẳng ra sao cả, chi bằng rón rén về phòng đợi Chu Hân về nhà.
Chu Hạ quay người muốn đi, một tiếng nặng nề lập tức vang lên.
Cây gậy đánh golf đập vào cửa.
Trình Cảnh: "Ai?"
Chu Hạ: "..."
Trình Cảnh mở cửa, lúc thấy Chu Hạ, phản ứng đầu tiên chính là đóng cửa lại.
Nhưng Chu Hạ vẫn nhìn thấy đồ vật trên giường anh ta.
Xanh xanh đỏ đỏ.
Giống... giống đồ lót.
"Em về rồi à?" Trình Cảnh thản nhiên nhìn Chu Hạ một lượt.
Tóc cô còn hơi ẩm ướt, mặc quần áo ngủ bảo thủ, trên mặt sạch sẽ, nhìn rất đẹp.
Ánh mắt của anh ta mang theo tính xâm chiếm, Chu Hạ không nhịn được lùi hai bước: "Tôi tưởng trộm."
Không khí đột nhiên trầm mặc.
Chu Hạ cảm thấy ngột ngạt, cô cầm cây gậy, "Tôi về phòng trước."
Lúc trở về phòng, Chu Hạ chỉ cảm thấy phía sau có một đôi mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn, cô tăng tốc độ bước chân, chờ sau khi đóng cửa phòng thì cảm giác khó chịu mới biến mất.
Hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ hiện ra trong đầu, Chu Hạ càng nghĩ càng cảm thấy quen mắt, cô chần chừ đi tới tủ quần áo, mở ra.
---
Phía trên trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm thấy rất ghê tởm.
Toàn thân đều lạnh toát.
Ngồi im một lúc cô mới cảm thấy tỉnh táo, cô biết dù có chuyện gì bản thân cũng cần phải nhẫn nại, đối với sự việc như này cô phải duy trì thái độ lạnh lùng.
Chu Hạ hiểu, cho dù vì mẹ của cô hay vì dượng Trình, cô không thể chọc thủng tầng giấy này.
Cô quyết định giả vờ không biết.
Nhưng Trình Cảnh đoán được Chu Hạ đã biết rõ mọi chuyện, cũng đoán được cô chọn im lặng. Thế là, anh ta lại khôi phục tính cách cố tình gây sự năm đó, bắt đầu mục đích tiếp cận Chu Hạ.
Chu Hạ không nhịn được nữa, còn chưa hết năm đã vội vàng về thành phố B.
Chỉ là chưa từng nghĩ một năm qua đi, Trình Cảnh thế mà một chút cũng không thay đổi.
*
Chu Hạ tuyên bố tin tức mình đang yêu đương, ngoại trừ Trình Cảnh thì Chu Hân và Trình Thăng Minh đều cười rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt quá! Người đàn ông mà Hạ Hạ thích nhất định rất ưu tú." Trình Thăng Minh nói.
Chu Hân lại hỏi: "Cậu ấy tên gì? Gia đình thế nào? Làm sao hai đứa quen biết nhau?"
Chu Hạ trán*** tìm nhẹ: "Anh ấy rất ưu tú, con rất thích anh ấy."
"Còn có," Chu Hạ uống một hớp nước: "Anh ấy tới thành phố A tìm con, muốn con đi với anh ấy, mấy ngày tới con không về nhà nữa."
"Rầm" một tiếng, đôi đũa đập xuống bàn, ánh mắt Trình Cảnh âm u: "Không được."
Chu Hạ không để ý tới anh ta: "Bây giờ con muốn đi gặp anh ấy, mọi người ăn từ từ ạ."
Trở về phòng, hành lý còn chưa kịp thu dọn, Chu Hạ động tác nhanh nhẹn đóng vali, nâng lên, trực tiếp ra tới cửa chính.
"Hạ Hạ, nếu không con bảo cậu ấy đến đây ở?"
Chu Hân biết Chu Hạ nói một là một, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
"Mẹ, mấy ngày nữa anh ấy sẽ tới."
...
Chu Hạ tìm một khách sạn rất xa nhà.
Quẹt thẻ vào phòng, Chu Hạ lập tức không còn chút sức lực.
Đường Tốn đâu có tìm cô? Toàn bộ là lấy cớ thôi.
Vừa định gọi điện thoại cho Đường Tốn thì liền nhận được điện thoại của anh.
"Ăn cơm chưa em?"
"Ăn rồi."
"... Hiện giờ em đang ở đâu."
Chu Hạ không hiểu: "Sao anh lại hỏi thế?"
Chẳng lẽ trong điện thoại di động có máy theo dõi sao?
"Hiện giờ em đang ở đâu?" Giọng điệu chắc chắn.
"Ở khách sạn."
Sau đó Đường Tốn lại hỏi tên khách sạn, Chu Hạ hỏi anh: "Anh không hỏi em vì sao lại ở khách sạn à?"
"Anh đến em nói cho anh."
Điện thoại chỉ còn hai phần trăm pin, cuộc gọi vừa kết thúc, màn hình triệt để tối đen.
Trong lòng bực bội chưa tiêu, mặt Chu Hạ lại nóng bừng lên.
Có Đường Tốn thật tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc