Chu Chu Hữu Đường - Chương 02

Tác giả: Trà Trà Hảo Manh

Trường học vừa ra thông báo, ngoại trừ lớp mười hai, tất cả các lớp khác phải chuẩn bị một tiết mục cho ngày thành lập trường.
Lớp của Chu Hạ và lớp bên cạnh giống nhau, trùng hợp chọn kịch nói thanh xuân.
Mỹ nhân ngủ say do Chu Hạ biểu diễn, gần như không có người dị nghị.
Nhưng hoàng tử hôn mỹ nhân tỉnh ai làm, lại trở thành vấn đề.
Mấy nữ sinh xung quanh Chu Hạ len lén bàn luận, lại bởi vì thấy mấy nam sinh vì tranh giành nhân vật mà mặt đỏ như gà tây, cuối cùng cũng bùng nổ ghen tị.
"Mấy cậu tranh cái gì mà tranh? Cũng không xem lại bản thân có đủ tư cách làm hoàng tử không?"
"Lại nói, dựa vào cái gì Chu Hạ được nói vai này?"
"Cần phải công bằng chứ."
"Đúng vậy đúng vậy..."
Ngô Thiên Hạo thấy cả lớp cãi nhau khí thế ngút trời, không thể không đập lên bàn một cái: "Yên lặng!"
Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
"Tiếng Anh của Chu Hạ tốt nhất, đương nhiên để cậu ấy nhận vai nữ chính không có gì phải thắc mắc," cậu ta lại giả vờ ho hai tiếng, "Còn nhân vật hoàng tử này, chúng ta bỏ phiếu quyết định đi."
Ngô Thiên Hạo người này bình thường đều dễ nói chuyện, nhưng lúc nghiêm túc lại khá đáng sợ, ngoại hình của cậu ta rất được, quan hệ với bạn học trong lớp cũng không tồi, cho nên khi cậu ta mở miệng, mọi người dù không cam tâm cũng đành phải làm theo.
Chỉ là có vấn đề mới lại xuất hiện.
Chu Hạ dơ tay, nét mặt thản nhiên nói: "Tớ không muốn làm mỹ nhân ngủ say, tớ muốn làm phù thủy."
...
Cuối cùng, Chu Hạ toại nguyện làm phù thủy nguyền rủa mỹ nhân ngủ say.
Chu Hạ từ bỏ nhân vật nữ chính rồi thì nhân vật nam chính cũng không khó quyết định, sau khi phân xong vai, ngược lại không khí trong lớp lại khá hòa thuận.
Phân đoạn diễn của phù thủy không nhiều, Chu Hạ luyện tập mấy ngày là ổn, so với những nhân vật chính kia bởi vì có nhiều vấn đề về lời thoại, thay đổi lời thoại mà xảy ra tranh chấp không ngừng, cô ngược lại lại rất rảnh rỗi.
Lớp tự học buổi chiều trước hôm diễn ra lễ kỷ niệm trường, hơn nửa người trong lớp đều tới hội trường, vì hoạt động ngày mai mà xếp hàng diễn tập thử.
Tiết mục của lớp Chu Hạ được xếp ở giữa nhưng vì chưa tới phiên bọn họ, Chu Hạ liền yên tâm ngồi dưới sân khấu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng bàn tán sôi nổi của mấy nữ sinh hàng trước.
"Kia là Đường Tốn kìa, sao mà cao thế!"
"Mẹ của con ơi, cậu ấy đẹp trai quá đi."
"Bây giờ tớ đang cực kỳ hâm mộ cô bé lọ lem lớp bọn họ."
Đường Tốn?
Chu Hạ lật lại ký ức trong đầu, không có ấn tượng gì liên quan đến nhân vật này.
Cũng không thể trách cô, cô không thể hòa đồng với nhóm nữ sinh, đối với nam sinh cô lại luôn kính nhi viễn chi, ở trường học ngoại trừ lên lớp thì chính là đi ngủ, làm gì có cơ hội đi tám nhảm với người khác.
Đợi đến ngày hôm sau, Chu Hạ mới hối hận, vì sao lúc diễn tập không ngẩng lên ròm trộm phong thái của Đường Tốn mấy lần.
*
Đường Tốn bước vào Hòa Kỉ, ánh mắt lướt trên người Chu Hạ một giây rồi rời đi, ánh mắt lạnh nhạt khiến Chu Hạ cảm giác như bị giội một chậu nước đá giữa trời tháng hai, cô tỉnh táo lại, làm sao Đường Tốn còn nhớ rõ mình chứ?
Bọn họ còn chưa từng nói quá mười câu với đối phương.
Chu Hạ hoảng hốt cúi đầu luống cuống vặn nắp bình, ngay cả Linh An cũng nhìn ra cô đang lúng túng.
"Chị Hạ Hạ, chị sao thế?"
"... Không sao."
Chu Hạ bỗng nhiên mất đi sức lực vặn nắp bình, cô đặt đồ uống lên quầy, "Chị đi xem phòng bếp thế nào."
"À, vâng."
Chu Hạ đi rất nhanh, cô vén mái tóc ra sau tai, ánh mắt không biết dừng chỗ nào.
Đây là lần đầu tiên Linh An nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Hạ.
Ở trong mắt cô ấy, Chu Hạ vẫn luôn là người trầm tĩnh, rõ ràng cũng thở bằng không khí như bọn họ, nhưng Chu Hạ lại đem đến cảm giác không dính khói lửa trần gian.
Cô ấy thường xuyên trêu chọc, chị Hạ Hạ muốn thành tiên.
Trong quán cà phê từ trên xuống dưới, không ai phủ nhận vẻ đẹp của cô.
Có thể khiến Chu Hạ mất bình tĩnh, là bởi vì người đàn ông mới bước vào sao?
Linh An nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh cửa kia, anh ta thật sự quá đẹp trai, đẹp trai đến mức ánh nắng lướt trên gò má của anh ta cũng chỉ là vật làm nền.
Người đàn ông có tuổi tác tương tự Chu Hạ, toàn thân tỏa ra mị lực của người đàn ông thành thục, anh ta vừa gọi đồ uống xong, bây giờ đang xem một quyển tạp chí, không biết trên tờ tạp chí ấy có chỗ nào hấp dẫn mà ánh mắt anh ta đã dừng trên đó rất lâu rồi.
Trước kia Linh An cảm thấy không có ai có thể xứng đôi với Chu Hạ. nhưng người đàn ông này vừa xuất hiện, Linh An liền cảm thấy, anh ta có thể.
Nhưng Linh An tuyệt đối không ngờ, Chu Hạ chạy trối ૮ɦếƭ vừa rồi, lại thay thế nhân viên phục vụ đưa cà phê cho người đàn ông kia.
"Latte của anh."
"Cảm ơn." Đường Tốn lịch sự gật đầu nhẹ với Chu Hạ.
Quả nhiên hoàn toàn không có ấn tượng gì với mình.
Hô hấp của Chu Hạ cứng lại, lấy dũng khí, ngồi xuống đối diện Đường Tốn.
"Đường Tốn." Cô mở miệng.
Dường như Đường Tốn hơi kinh ngạc: "Cô biết tôi?"
"Đương nhiên, trước kia chúng ta học cùng trường, cậu ở lớp bên cạnh." Chu Hạ che dấu bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay bị nắm ẩn ẩn đau.
Cô lại giống như mất đi cảm giác, tiếp tục nói với Đường Tốn: "Tôi là Chu Hạ, rất vui khi ở gặp cậu ở chỗ này."
Đây là câu "Tôi là Chu Hạ" bị muộn tám năm.
"Chu Hạ?"
Đường Tốn nhìn thẳng vào Chu Hạ, lông mày anh hơi nhước cao lộ ra đôi mắt tĩnh lặng khiến tim Chu Hạ đập thình thịch.
"Tôi nhớ được cậu."
"Cậu... còn nhớ tôi?" Cổ họng Chu Hạ như bị chặn lại, cảm giác mong chờ và sợ hãi như tơ vò quấn lấy thần kinh cô, vậy mà Đường Tốn nhớ được cô...
Chu Hạ đến cùng cũng không biết rốt cuộc bản thân có muốn Đường Tốn nhớ tới mình hay không.
"Ừm." Giọng nói của Đường Tốn trầm lặng, "Chúng ta cùng học một khối."
Chu Hạ: "... Đúng, đúng vậy, cậu nhớ không nhầm."
Cô lặng lẽ thở hắt ra.
Đúng lúc, bây giờ bọn họ có thể gặp gỡ lần nữa! Chu Hạ tự mình an ủi.
Cô đổi đề tài: "Bây giờ cậu làm việc ở đâu?"
"Đường Nhĩ."
Đầu tư Đường Nhĩ? Đầu gối Chu Hạ muốn khụy xuống, đều học cùng trường cấp ba mà sao tiền đồ lại phát triển chênh lêch nhau thế.
"Vậy cậu thật là lợi hại, phát triển rất tốt."
"Cũng tạm." Đường Tốn nhấp một ngụm cà phê.
Chỉ khi đứng trước mặt Đường Tốn, Chu Hạ mới phí hết tâm tư kiếm chủ đề.
Nhưng bản thân cô không phải là người hay nói, cho dù đối mặt với Đường Tốn, cô cũng không thể lập tức nói nhiều, ngay khi cô cảm thấy mình sắp làm hỏng chuyện, Đường Tốn đột nhiên hỏi: "Cậu làm ở quán cà phê này à?"
"Đây là quán cà phê tôi mở."
Lời vừa thốt ra, Chu Hạ hận không thể tự cắn lưỡi một cái, cái này nghe kiểu gì cũng thấy giống nhà giàu mới nổi đang khoe của?
Đường Tốn khẽ cười: "Vậy cậu cũng phát triển rất tốt."
Nghe vậy, Chu Hạ thả lỏng xương sống cứng đờ, cô vén mái tóc đang rũ trước *** ra sau vai, lộ ra nét cười mà rất nhiều người khen đẹp.
Cô nói: "Cũng tạm."
...
Chu Hạ ngồi ngẩn ngơ trước quầy mười phút đồng hồ rồi.
Trong quán có mấy nhân viên ngồi cùng một cái bàn ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt qua quầy thu ngân. Có người hỏi Linh An: "Chị Hạ Hạ làm sao thế?"
"Không biết."
Linh An không thể giải thích, không phải chỉ là biết được số điện thoại của người đàn ông kia thôi ư? Sao lại vui sướng đến như vậy.
Tuyệt đối không giống chị Hạ Hạ mà cô ấy quen, chị Hạ Hạ của cô ấy trước kia, sẽ không để lộ một chút tâm trạng thiếu nữ nào.
Linh An tuổi còn nhỏ, chẳng hề biết, có một câu gọi là --- hữu tình uống nước cũng no bụng.
Chu Hạ dùng một phút để ghi nhớ số điện thoại của Đường Tốn, cô cầm di động ngẩn ngơ nhìn bình mật đào còn chưa mở ra, nội tâm hoạt động điên cuồng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tốn.
Vừa gặp đã yêu.
*
Kỷ niệm ngày thành lập trường lúc đó vừa đúng vào chủ nhật, tiết tự học buổi tối bị hủy, chương trình trùng hợp chiếm đúng thời gian tự học.
Người phụ trách sân khấu và sắp xếp tiết mục yêu cầu phải đến sớm để chuẩn bị, Chu Hạ đến muộn, đợi khi cô tới hậu trường thì đã có mấy người được hóa trang xong.
"Chu Hạ, ở đây!" Ngô Thiên Hạo gọi cô.
Chu Hạ đi tới, "Bây giờ trang điểm luôn hay cần đi thay quần áo trước?"
Ngô Thiên Hạo hơi xấu hổ: "Không cần thay quần áo, kinh phí có hạn, phù thủy khoác áo choàng đen là được, quan trọng là phần trang điểm."
Chu Hạ: "... Được."
Người trang điểm cho Chu Hạ là chị họ Ngô Thiên Hạo, cô ta trông thấy cô là khen không dứt, khen từ đầu xuống chân, ra sức tô vẽ lên mặt, Chu Hạ rất nhanh ngủ thiếp đi.
"Được rồi, hóa trang xong!"
Chu Hạ mở mắt, mi giả gắn thêm hơi nặng, cô nhìn cái gương, không còn gì để nói.
"Em là phù thủy đẹp nhất chị từng hóa trang."
"Chị nên là hóa trang phù thủy cho mỗi mình em." Chu Hạ nói trúng tim đen.
Chị họ Ngô Thiên Hạo cố gắng vớt vát lại ít: "... Trang điểm thế này để đạt hiệu quả sân khấu. Phù thủy á, là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện phải trang điểm đậm, em nói xem có đúng không?"
Chu Hạ không đành lòng nhìn đôi mắt bị trang điểm thành gấu trúc, cô gật đầu qua loa: "Có lý."
Cô đứng lên, vừa mới động đậy liền thấy nữ sinh đóng vai mỹ nữ ngủ say đang cùng người khác trò chuyện vui vẻ.
Nếu như không phải nhìn thấy cậu ta cười thì tốt rồi. Chu Hạ nghĩ.
Sau này Chu Hạ mới biết, chị họ Ngô Thiên Hạo và nữ sinh đóng vai mỹ nữ ngủ say quen biết nhau, bọn họ cố tình trang điểm cho cô thành bộ dạng quỷ quái này.
Gỡ lấy áo choàng đen từ trên giá xuống, Chu Hạ mặt không đổi tự mình buộc dây, định rời khỏi phòng hóa trang thì bị Ngô Thiên Hạo gọi lại: "Chu Hạ."
"Sao thế?"
"Đây là mũ của phù thủy."
Ngoại trừ trên mặt bị tô vẽ, kiểu tóc của Chu Hạ không hề bị giày vò mà chỉ được tháo ra, Chu Hạ nhận mũ, "Ừm."
"Chu Hạ." Ngô Thiên Hạo *** môi, "Dù là phù thủy thì nhìn cậu vẫn rất đẹp."
Chu Hạ nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Cảm ơn."
Ngô Thiên Hạo đưa mắt nhìn Chu Hạ đi ra khỏi phòng hóa trang, nghiền đi nghiền lại câu nói cảm ơn của Chu Hạ.
Đẹp quá trời.
Chất liệu vải sần sùi kém chất lượng, khi mặc lên người Chu Hạ lập tức trở lên cao cấp, mái tóc xoăn uốn lượn như rong biển màu nâu nhạt, bên trong chiếc mũ nhọn to đùng lặng lẽ cất giấu phép thuật.
Đó là phép thuật cắn giữ linh hồn của người khác.
Trên người Chu Hạ khoác lên một dòng sông màu đen, giẫm lên ánh sáng vạn trượng bước ra cửa, một giây này, cô chính là phù thủ ---
Dùng mặt nạ để che dấu chính mình, lại đẹp đến mức khó tưởng tượng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc