Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 528

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 528: Mau đưa Tiểu Tổ Tông mang đi

"Vẫn lại là không có đơn đặt hàng?" trong phòng hội nghị của Sunshine, Tô Thi Thi ánh mắt nhìn về phía Tống Trọng Hạo cùng Ôn Ngọc, giọng nói bình tĩnh, giống như toàn bộ đều đã trong dự liệu của cô.
Tống Trọng Hạo nhíu mày, gật gật đầu, nhìn Ôn Ngọc ngồi ở một bên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Tô Thi Thi nói: "Xây xựng Hỗ Thâm của Tần tổng tình huống cùng chúng ta cũng không khác biệt lắm. Hỗ Sĩ Minh tuy không có ở bên ngoài chèn ép chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta đã thành biểu tượng xui xẻo rồi."
Ôn Ngọc nghe được hai chữ Tần Phong thời điểm, ánh mắt rất nhanh sụp xuống, rồi rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo cho rằng cô có thể nói chút tình huống hiện tại của Tần Phong bên kia, nhưng Ôn Ngọc vậy mà một câu cũng chưa nói đến, mà là nói: "Tôi cùng những bạn bè quen biết trong giới hỏi thăm một chút, bọn họ nói mọi người sợ đắc tội Hỗ Sĩ Minh, chuyện của Bùi tổng còn chưa có phán xét cuối cùng trước không ai dám theo chúng ta hợp tác."
Tô Thi Thi nhíu mày, nhìn Tống Trọng Hạo liếc mắt một cái.
Tống Trọng Hạo yên lặng gật đầu, dùng ánh mắt nói: "Anh đã nói cô ấy cùng Tần Phong có biến."
Tô Thi Thi nhăn mày lại, có chút lo lắng nhìn Ôn Ngọc hỏi: "Cô cùng Tần Phong còn không có hòa thuận?"
Lần trước bọn họ đến nhà Ôn Ngọc thời điểm, hai người này không phải đã hòa hảo rồi sao?
Ôn Ngọc sắc mặt cứng đờ, bài trừ một nụ cười tươi tắn, sốt ruột vội vàng hoảng nói: "Đang nói chuyện công ty mà, như thế nào lại nói đến tôi rồi."
Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo đối mặt nhìn nhau một cái.
Có biến! Lại muốn hỏi, nhưng Ôn Ngọc hốc mắt liền đỏ. Tô Thi Thi cũng không nói thêm cái gì.
Ôn Ngọc nói rất đúng, hiện tại chuyện của công ty cũng cực kỳ quan trọng hơn. Tô Thi Thi quả thật tinh lực có hạn. Nhưng đợi thảo luận xong, vẫn lại là vụng trộm dặn Tống Trọng Hạo để cho anh đi dò tình huống.
"Hẳn không là trong khoảng thời gian này Tần Phong bận rộn chuyện của Bùi Dịch, lạnh nhạt với Ngọc chứ?" Tô Thi Thi nhớ tới lần đó Ôn Ngọc bảo cô nói với Tần Phong gọi điện thoại cho cô ấy, "Cũng không biết anh ta có gọi không."
Cô gần đây quả thật rất ít nhìn thấy Tần Phong và Ôn Ngọc cùng một chỗ.
"Sư muội, em đang nghĩ cái gì?" trong văn phòng Tô Thi Thi, Tống Trọng Hạo nói hồi lâu phát hiện sư muội nhà anh vậy mà thất thần, bất đắc dĩ cực kỳ.
Tô Thi Thi lập tức hoàn hồn, nói: "Liền như thế làm đi. Sư huynh, anh lại phải ra nước ngoài một chuyến rồi, em làm một phần kế hoạch."
Tô Thi Thi nói xong bày xuất một bảng kế hoạch đưa cho anh: "Chúng ta tất phải lấy được đơn đặt hàng này, chẳng thế thì người nhiều như vậy đều phải đi hít không khí sống qua ngày rồi."
"Anh biết rõ." Tống Trọng Hạo trầm giọng nói, "Em yên tâm, nước ngoài bên kia anh lần trước đi đã sắp xếp tốt, liền chờ phía bên em rồi."
"Uh"m, theo kế hoạch hành sự." Tô Thi Thi gật đầu, "Em đi trước đón Đồng Đồng rồi."
"Anh nói này, để cho Đồng Đồng ở Hỗ gia cũng rất tốt, ngược ૮ɦếƭ bọn hắn đi." Tống Trọng Hạo nói thầm.
Anh cũng biết chuyện của Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Khải Văn, lúc ấy liền quả thực như sét đánh giữa trời quang mà.
Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh: "Đừng nói bậy! Đồng Đồng mẫn cảm cực kỳ, về sau nếu để cho em lại nghe nói mấy lời linh tinh này, anh ૮ɦếƭ chắc.!"
Tống Trọng Hạo cùng đi theo cô đi tới, vô cùng đau đớn nói: "Sư muội, từ khi em trở thành người có chồng về sau, liền trọng sắc khinh bạn rồi."
"Những lời này, Bùi Dịch nhất định cực kỳ thích nghe." Tô Thi Thi theo bản năng nói.
Sau khi nói xong, cô cùng Tống Trọng Hạo đều đã trầm mặc rồi.
Tuy bọn họ đang cố gắng, nhưng tình huống trước mắt đối với Bùi Dịch vẫn như cũ bất lợi. Ai cũng không dám đảm bảo mọi chuyện cuối cùng sẽ biến thành như thế nào.
"Sư muội, yên tâm bớt buồn. Bùi tổng yêu nghiệt như thế, sẽ không có việc gì." Tống Trọng Hạo an ủi vỗ vỗ bả vai Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt: "Anh đây là đang khen ngợi anh ấy sao? Lần sau em nhất định chuyển lời đến anh ấy."
"Đừng mà!" Tống Trọng Hạo kêu rên.
Tô Thi Thi bước chân nhanh hơn, đến chỗ trong thang máy, trên mặt tươi cười liền biến mất, có chút mỏi mệt.
Liền tính trước mặt người khác làm bộ như không có chuyện gì, nhưng lại làm sao có thể thật sự không có chuyện gì được chứ.. Áp lực trầm trọng, tựa như một ngọn núi lớn đang đè nặng trên người cô.
"Lúc cuộc sống quá ngột ngạt, nên tận hưởng lạc thú trước mắt!" Tô Thi Thi ánh mắt hung hăng nheo lại.
Lên xe thời điểm, chú Lý hỏi đi nơi nào, Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi đã nói.
"Về nhà, dắt chó đi dạo!"
Có sát khí!
Chú Lý rụt rụt cổ, lập tức khởi động xe.
Nửa giờ sau, Tô Thi Thi dẫn theo Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh đến bên ngoài tòa vương phủ kia của Hỗ Sĩ Minh.
"Tô... Bùi phu nhân?" Quản gia nghe được tin tức chạy đến, nhìn đến bên người Tô Thi Thi ngồi chồm hổm hai con chó dữ khi đó, thân thể giật nảy mình run lẩy bẩy.
Hai con chó này, đúng là cho Hỗ trạch bọn hắn ấn tượng khắc sâu nha!
"Hỗ quản gia, tôi tới đón Đoàn Tĩnh Đồng." Tô Thi Thi dẫn chó, đứng ở cửa cũng không có tính toán đi vào.
Quản gia đôi má không tự giác run lẩy bẩy, không biết là đang vui mừng hay vẫn lại là sợ. Rốt cục có thể đem Tiểu Tổ Tông kia thỉnh đi rồi! Đúng là người tới đón người thì liền đón người thôi, để làm chi muốn dẫn theo chó tới!
Ông ta cười khan nói: "Tôi lập tức gọi người dẫn thằng bé ra đây. Người yên tâm, chúng tôi đem thằng bé hầu hạ rất khá, một cọng lông tơ đều không có thiếu."
Còn kém coi nó là tổ tông mà cung phụng, có thể không tốt được sao!
"Không nhọc phiền quản gia rồi." Tô Thi Thi híp mắt, một bộ dáng cả người lẫn vật vô hại vỗ vỗ đầu Đại Cẩu Tử, "Chúng nó đi vào kêu là được."
"Đừng..." Quản gia một chữ còn chưa nói xong, chỉ thấy ngồi chồm hổm kia một thân hình cao lớn như tê giác địch thị là chó ngao Tây Tạng đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, sợ tới mức ông ta khẩn trương đem lời còn lại muốn nói nuốt trở vào.
Lúc này mới mấy tháng không gặp, con chó ngao Tây Tạng này sao lại lớn nhiều như vậy chứ!
"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử nghe được muốn đi đón tiểu bá vương kia, lập tức đến đây, nhanh như chớp liền xông vào.
Tiểu Vịnh gầm lên giận dữ, chạy theo đuổi sát.
Tô Thi Thi vẫn như cũ đứng ở cửa, cười đến đặc biệt vô tội: "Chúng nó ở nhà vẫn đều là đi theo Đồng Đồng, vài ngày không gặp, khẳng định rất nhớ thằng bé rồi."
"Ha ha... Ha ha..." Quản gia lạnh lưng.
Ông ta trừ bỏ cười ra còn có thể làm cái gì?
"Thiếu gia à, người biết rõ vị Tô tiểu thư này sẽ đến đón người, vì cái gì không sớm chút đem tai họa đưa trở về đi!"
Quả nhiên, không tới một hồi, trong nhà liền lộn xộn rồi.
"A, hai con chó này lại tới nữa!"
"Quản gia! Tới nhanh bắt bọn nó đuổi đi ra!"
"Cứu mạng!"
"Thình thịch thình thịch! Rầm rầm a..." Có tiếng đồ vật gì đó ngã xuống đất cùng với tiếng người đang thét chói tai liên tiếp vọng lại, miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt rồi.
"Quản gia, nhanh đi nói cho người trong nhà các người, đừng dọa hỏng chó của tôi rồi. Bằng không đến lúc đó chuyên viên huấn luyện chó đến đây đều đã kéo không được!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, nghiêm trang nói.
"Không phải chứ?" Quản gia muốn khóc.
Nhưng vừa quay đầu lại, chỉ thấy một mảnh bóng đen hướng cửa vọt đến.Người của Hỗ gia không biết sao lại thế này, đều đã tại chạy tới ngưỡng cửa.
"Phu nhân, các người đây là làm cái..." Quản gia còn chưa nói xong, liền nghe đến một tiếng ầm vang, đến đất đai đều đã chấn động.
"Chị dâu, chạy mau, nhà cửa muốn sụp!" Một cái bóng dáng mập mạp đầu đầy mồ hôi từ trong đám người chạy đến, hướng tới Tô Thi Thi vọt qua.
Đoàn Tĩnh Đồng trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, chân ngắn, liều mạng chạy ra ngoài. Phía sau cậu bé đi theo hai con chó một vàng một đen lao đến.
Người của Hỗ gia chính là bị ba tên gia hỏa này cho đuổi ra tới.
"Ầm vang!"
"Oành!"
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy đến trước mắt hiện lên một trận vĩ đại bụi mù, cái gì đều đã nhìn không thấy rồi.
"A, cứu mạng!"
"Nhà cửa sụp!"
Tiếng khóc, tiếng thét chói tai, liên tiếp, giống như Ngày Tận Thế.
Tô Thi Thi giật mình cảm thấy được, một màn này nhất định cùng thời điểm công trình thôn Thành Trung thôn sập rất giống
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc