Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 394

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 394: Anh cũng thật giỏi

Trạm Dẫn Lan yên lặng nhìn màn hình di động biểu hiện trò chuyện kết thúc bốn chữ, trong mắt đều là nghi hoặc.
"Tình. Nhân?" Cô chậm rãi lắc đầu. Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Bùi Dịch, anh làm sao có thể tìm tình nhân?
"Cô gái kia là ai? Cô gái đó đang ở bên cạnh Bùi Dịch sao?" Trạm Dẫn Lan nghĩ mãi không xong, đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Cô vừa thấy số điện thoại biểu hiện trên màn hình, thân thể bá một phen khẩn trương hẳn lên. Cho dù xa cách nhiều năm như vậy, nhưng mà vừa thấy đến cái dãy số này, đáy lòng cô vẫn lại là sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi.
Cái dãy số này có hóa thành tro cô đều nhớ rõ, là số máy riêng của trang viên Đoàn gia.
Nhưng hôm nay cô, đã sớm không phải cô gái nhu nhược năm đó nữa rồi, Trạm Dẫn Lan rất nhanh liền khôi phục trấn định, không nhanh không chậm nhận diện thoại.
Không ai biết cô cùng người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó. Bên kia, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đã đến chỗ trang viên Đoàn gia.
"Cửa lớn mở ra, là đang hoan nghênh chúng ta sao?" Tô Thi Thi nhìn đến cổng sắt lớn điêu khắc tinh xảo mở rộng, lông mày nhíu lại, quay đầu cười như không cười nhìn Bùi Dịch, "Cái bày hẳn không phải là quà đáp lễ của anh đi?"
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái, không nói gì, trực tiếp để cho chú Lý chạy đi vào.
Tô Thi Thi trong lòng liền giống như bị móng vuốt 100 con mèo cào xé một dạng, rất muốn cạy mở miệng Bùi Dịch. Nhưng mà cô đã hỏi cả một đường đến đây, Bùi Dịch vậy mà không nói cho cô biết tới cùng muốn đưa cho cô cái lễ vật gì.
Lấy sự hiểu biết của Tô Thi Thi đối với anh, biết chắc là anh, không khẳng định là đang muốn đùa giỡn tung ra ám chiêu rồi.
Xe hướng nhà chính đi đến, đi ngang qua hai tòa biệt thự ở trang viên. Đó là biệt thự số 1 và số 2, đều là trước đây Tô Thi Thi cùng Đoàn Chấn Ba bọn họ từng sống qua.
Chỉ là hiện tại 2 tòa biệt thự này đều đã không ai ở, cảnh còn người mất, có vẻ có chút cô đơn.
Nhớ tới người cha đối với cô hận thấu xương, Tô Thi Thi trong lòng nhất thời cũng có chút thổn thức.
Cô tuy vẫn âm thầm phái người nhìn ba người Đoàn Chấn Ba bọn họ, nhưng cũng không có hỏi qua tình hình hiện tại của bọn họ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Nhưng toàn bộ đều đã là bọn họ gieo gió gặt bão, Tô Thi Thi tuy trong lòng không thể nói chắc là vui mừng, nhưng cũng sẽ không đi đồng tình với bọn họ.
Xe rất nhanh liền đến nhà chính, để cho Tô Thi Thi ngạc nhiên chính là, Đoàn Kế Hùng vậy mà tự mình đi ra nghênh đón bọn họ, đồng thời bà nội cô cũng ở đó.
"Bà nội!" Tô Thi Thi mở cửa xe, rất nhanh nhảy xuống xe, bay thẳng đến Phương Ngọc Hoa chạy tới. Đem bà đánh giá cẩn thận một phen, xác định bà không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra. "Bà nội, người như thế nào không gọi điện thoại cho con? Con lo lắng gần ૮ɦếƭ."
"Con bé này, bà nội có thể có chuyện gì?" Phương Ngọc Hoa cười vỗ vỗ tay Tô Thi Thi. Cho dù bà muốn làm bộ như vui vẻ, nhưng Tô Thi Thi vẫn lại là mẫn cảm phát hiện vẻ mặt của bà nội cô cực kỳ cứng ngắc, hiển nhiên bà nội ở trong này cũng cực kỳ không được tự nhiên.
"Thi Thi, Tiểu Dịch, mau vào trong nhà đi thôi, lập tức có thể ăn cơm rồi." Tô Thi Thi chính đang muốn nói cái gì, bên kia truyền đến tiếng của Đoàn Kế Hùng.
Tô Thi Thi lông mày nhíu lại, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.
Lão hồ ly này vậy mà đối với cô khách khí như thế sao? Là uống nhầm thuốc hay vẫn lại là mặt trời mọc từ hướng tây rồi hả? Đây là từ khi cô có trí nhớ tới nay, lần đầu như vậy!
"Thi Thi, đi vào rồi nói." Phương Ngọc Hoa nhìn thấy cháu gái trong mắt đều nghi hoặc, liếc mắt ra hiệu cho cô.
Tô Thi Thi gật đầu đỡ tay bà, xoay người hướng tới trong phòng đi đến. Sau lưng hai bà cháu, Bùi Dịch không nhanh không chậm theo sát.
Đoàn Kế Hùng liền đứng ở bên cạnh Bùi Dịch nói chuyện với anh. Dáng vẻ kia, đã sớm không giống hai ngày trước gặp nhau khi đó vênh váo tự đắc.
Tô Thi Thi một chốc thật đúng là đoán không ra rốt cục Đoàn Kế Hùng tới cùng đang muốn là cái gì. Mãi đến khi vào trong căn nhà nhân lúc không có ai, Phương Ngọc Hoa lặng lẽ nói với cô: "Ông ta muốn để cho Tiểu Dịch hỗ trợ, nghe nói tình hình hiện tại của Đoàn thị thật không tốt."
Thì ra là thế, Tô Thi Thi trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Khó trách Đoàn Kế Hùng thái độ đối với bọn họ đột nhiên thay đổi 180 độ, hóa ra là có chuyện muốn nhờ bọn họ.
Loại chuyện này từ trước đến nay là Bùi Dịch quyết định, Tô Thi Thi chẳng muốn tham gia, đỡ Phương Ngọc Hoa tiện hướng tới nhà ăn đi đến.
Chỉ là đi tới vài bước, bước chân của cô liền chậm lại. Phía trước cách đó không xa, Nhậm Tiếu Vi cũng đang được Hồng Cầm dìu hướng nhà ăn đi tới.
"Mẹ." Tô Thi Thi tuy trong lòng đối với Nhậm Tiếu Vi có ý kiến, nhưng mà cô với chuyện cấp bậc lễ nghĩa là sẽ không quên, đối với Nhậm Tiếu Vi cung kính kêu một tiếng.
Nhậm Tiếu Vi buổi sáng mới từ bệnh viện trở về, sắc mặt không phải thực tốt, nhìn thấy Tô Thi Thi khi đó rõ ràng sửng sốt một phen. Muốn phát hỏa, nhưng mà bị bà cứng rắn đè ép tiếp xuống, nhàn nhạt gật gật đầu, tiện xoay người hướng tới nhà ăn đi đến.
Tô Thi Thi cũng không để ý thái độ của bà, hướng về phía Phương Ngọc Hoa cười cười, đỡ bà cũng đi vào theo.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lúc Tô Thi Thi nhìn đến thức ăn trên bàn khi đó, vẫn lại là sửng sốt một phen.
"Mãn hán toàn tịch?*" Tô Thi Thi vừa thấy âm thầm tặc lưỡi.
Đây là Đoàn gia mỗi khi có chuyện lớn mới có thể làm yến hội như vậy, không nghĩ tới vậy mà vào hôm nay loại ngày này bày ra đến đây."
Chỉ thấy phía trước xếp một cái bàn dài, mặt trên trải khăm trải bàn bằng gấm, trên khăn trải bằng bằng gấm kia xếp đầy một bàn tinh xảo thức ăn, rất nhiều đều là những món chỉ có trong phim truyền hình cổ trang mới nhìn thấy.
"Thi Thi, nghe bà nội một câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Liền tính không giúp cũng đừng làm cho người ta quá khó khăn, chuyện này cũng là cho Tiểu Dịch mặt mũi." Phương Ngọc Hoa đột nhiên ở bên tai Tô Thi Thi nhỏ giọng nói. Lúc bà nói chuyện ánh mắt hữu ý vô ý lườm Nhậm Tiếu Vi một cái.
Tô Thi Thi che miệng, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bà nội cô đương nhiên biết cô hẳn không phá hủy Đoàn thị, lời nói này chính là muốn tuyên bố để cho Tô Thi Thi đừng theo chân bọn họ so đo. Dù sao Nhậm Tiếu Vi hiện tại là phu nhân Đoàn gia, đồng thời vẫn lại là mẹ của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi cùng Đoàn gia nhiệt náo quá căng thẳng, hiển nhiên sẽ làm cho Bùi Dịch khó xử.
"Bà nội nào biết đâu rằng, Nhậm Tiếu Vi hận không thể hủy đi Đoàn gia." Tô Thi Thi trong lòng oán thầm.
Những thứ này cô đương nhiên sẽ không nói cho Phương Ngọc Hoa, miễn cho để cho bà lo lắng. Chỉ là này một bàn mãn hán toàn tịch, để cho vài người bọn họ ăn, quả thật có chút xa xỉ.
Bản tính tkhông thích lãng phí thức ăn, Tô Thi Thi vừa ngồi xuống tới liền bắt đầu cặm cuội ăn. Bất luận Đoàn Kế Hùng nói với cô cái gì, cô liền làm như không có nghe đến.
"Nếu không có chuyện đang cầu cạnh các người, ta sẽ chịu đựng loại tức giận này sao?" Đoàn Kế Hùng bị thái độ của Tô Thi Thi khích tướng được thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, nhưng mà nhìn đến Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh Tô Thi Thi thần thái tự nhiên, Đoàn Kế Hùng đành phải đem tức giận nuốt vào bụng.
"Tiểu Dịch, Đoàn thị ta vốn định để lại cho Đồng Đồng. Đoàn thị tình hiện tại con cũng biết rồi đó, mấy kẻ không biết xấu hổ kia lại chơi trò bỏ đá xuống giếng thừa nước ᴆục thả câu, ℓàм тìин hình càng ngày càng tệ hơn. Đồng Đồng là em trai của con, con dù sao cũng phải vì tương lai của nó tính toán một phen, miễn cho người ngoài hưởng lợi." Đoàn Kế Hùng thấy Tô Thi Thi không đáp lời, tiếp tục theo Bùi Dịch bên này tung chiêu khích bát.
Bùi Dịch uống một hớp rượu, nghe vậy đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt nói: "Lão gia có câu nói sai rồi, Đoàn thị cũng không phải của một mình Đồng Đồng. Người cũng không chỉ có một người thừa kế là nó."
Đoàn Kế Hùng sửng sốt, ánh mắt rất nhanh chăm chú nhìn Tô Thi Thi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Không sai, Thi Thi cũng là người thừa kế Đoàn gia, Đoàn thị cũng có của con bé một phần. Nhưng mà Thi Thi dù sao cũng là con gái, Đoàn thị trên nguyên tắc mà nói, cần phải do Đồng Đồng kế thừa."
"Thi Thi có tôi, không cần Đoàn thị." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
Lời này vừa nói ra, Tô Thi Thi thiếu chút nữa bị thức ăn làm nghẹn ૮ɦếƭ.
Xin nhờ, tốt xấu nơi này đều là trưởng bối, anh nói chuyện có thể chú ý một chút được không!
Nhưng Đoàn Kế Hùng hiển nhiên không có đi so đo những cái này, chỉ là kỳ quái hỏi han: "Vậy con là có ý gì? Đoàn gia hiện tại trừ bỏ Đồng Đồng là người thừa kế, đâu nào còn có người thừa kế khác?"
"Người không chỉ một mình Đồng Đồng là con trai." Bùi Dịch nói xong quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi, khóe miệng nhếch lên, trầm giọng nói, "Vừa rồi nói muốn đưa em một phần đại lễ."
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, chính đang muốn ngăn cản, Bùi Dịch đột nhiên hướng tới nhà ăn bên ngoài hô một câu, "Vào đi."
Lập tức liền có tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy một người bẩn thỉu dơ dáy thất tha thất thểu hướng tới trong phòng ăn chạy vào, một hơi đi tới trước mặt Đoàn Kế Hùng, hướng tới ông ta phịch một tiếng liền quỳ xuống.
"Cha, người rốt cục đồng ý tha thứ cho con rồi! Con sai rồi, con lần sau cũng không dám trêu chọc người tức giận nữa!"
"Đoàn Chấn Ba?!"
Tô Thi Thi nhìn đến cái người bẩn thỉu giống y hệt mấy kẻ ăn xin, tròng mắt đều nhanh trừng lớn đến muốn rớt ra ngoài, đáy lòng có cổ khí thiếu chút nữa liền muốn bạo phát.
Bùi Dịch, anh cũng thật giỏi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc