Chú À! Đừng Nên Thế! - Chương 127

Tác giả: Trần Mạc Tranh

Chương 127: Nửa đêm cưỡi ngựa đi dạo

Trong sân sau rộng lớn, bụi cây hoa hồng đang. Chẳng biết lúc nào, giữa sân lập một chuỗi dài các vòng lửa, lúc này đang cháy sáng hừng hực lửa mạnh.
Đại cẩu tử ở một bên kêu vừa cố sức lùi lại tránh xa mấy cái vòng lửa. Từ trên lầu nhìn xuống đi, giống như là những bụi hoa hồng đang cháy rực lên.
Mà Bùi Dịch liền đứng ở một bên, cầm trong tay roi da, chỉ cần đại cẩu tử dừng lại, anh liền vung roi quất vào người nó.
“Bốp” một phen rơi trên mặt đất, hung hăng, đại cẩu tử sợ tới mức oẳng một tiếng.
Ở chỗ không xa, Tiểu Vịnh nằm sấp trên mặt đất, chán nản phe phẩy cái đuôi, như là đang nhìn diễn trò.
Mỗi khi đại cẩu tử dừng lại ૮ɦếƭ sống không chịu nhảy qua, Tiểu Vịnh liền chạy tới vung móng vuốt chụp đến trên lưng đại cẩu tử.
Nếu như đại cẩu tử vẫn không chịu đi, Tiểu Vịnh há mồm liền cắn.
Tuyệt đối là người đàn bà đanh đá!
Tô Thi Thi thấy khóe miệng co rút.
Một người điên cùng hai con chó điên!
Cô thật sự là bó tay rồi,những chuyện bực mình vừa rồi tựa hồ cũng tiêu tán không ít.
“Ư Ư ư...”
Đại cẩu tử nghĩ muốn lười biếng, bị Tiểu Vịnh cắn một ngụm. Trong nháy mắt, hai cái chó liền nháo ở một chỗ, tiếng chó sủa trong đêm khuya nghe qua vang vọng hơn rất nhiều
Tô Thi Thi nhìn đến biệt thự bên cạnh của Đoàn Chấn Ba đã sáng lên đèn, mơ hồ tức giận có âm thanh mắng chửi truyền đến.
Tô Thi Thi nhíu mày, lặng không tiếng động đi đến trong toilet, chỉ chốc lát sau, bưng một cái chậu rửa mặt ra ngoài.
“Đứng xa như vậy?”
Tô Thi Thi đi đến bên cửa sổ, ước chừng vị trí của Bùi Dịch đang đứng, mày nhíu lại, lập tức cắn răng một cái, bưng chậu rửa mặtlên, dùng hết sức lực hướng ra ngoài hắt.
Chỉ nghe “ào” một tiếng, một chậu nước đổ xuống
Phía dưới lập tức vang lên tiếng kêu hoảng sợ của hai con chó.
“Vậy mà không tạt đến.”
Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch động cũng không động, nhịn không được cắn răng.
Cái người đàn ông âm hiểm này phỏng chừng đã sớm nghĩ tới. Khó trách đứng xa như vậy.
Tô Thi Thi căm giận đóng cửa sổ, đem chậu rửa mặt trả lại toilet, lại đến trên giường, trùm chăn liền ngủ.
Cửa sổ trên cao, gian phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Nơi này cách âm hiệu quả không tốt lắm.
Đúng là Tô Thi Thi đang muốn chìm vào giấc ngủ, liền nghe cửa sổ bên kia đột nhiên truyền đến “Rầm” một tiếng.
Tô Thi Thi sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên.
Cô đang định chử liền thấy, trực tiếp tức điên rồi. Cái người dàn ông trẻ con kia vậy mà dùng tảng đá ném bể kính cửa sổ rồi! Nàng thề ngày mai thức dậy nhất định làm cho người ta thay kính cường lực!
“Uông uông uông!”
Phía dưới tiếng chó sủa càng ngày càng kịch liệt, đến cửa sổ đều đã cảm giác run run lên.
“Bùi Dịch, anh thật là đồ ấu trĩ”
Tô Thi Thi phiền toái, kéo ra chăn nhảy xuống giường, xoay người đi vào phòng thay quần áo, thay đổi bộ đồ thể thao đi ra ngoài, thẳng đến dưới lầu.
Cô thật muốn nhìn kẻ điên họ Bùi này tới cùng muốn làm cái gì!
“Gâu gâu!”
Đại cẩu tử vừa thấy Tô Thi Thiđến, lập tức như nhìn thấy mẹ ruột một dạng, hu hu kêu liền muốn đã chạy tới.
“Bốp!”
Roi lại vung trước mặt đại cẩu tử đánh trên mặt đất, nó sợ tới mức lập tức rụt trở về, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Thi Thi.
Hơn nửa đêm bị kéo ra ngoài huấn luyện còn chưa tính, thậm chí ngay cả nghỉ ngơi cũng không cho nghỉ ngơi, dù là chó cũng muốn ૮ɦếƭ rồi!
“Ấu trĩ!”
Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc một cái, lập tức thẳng hướng tới chuồng ngựachạy tới.
Anh không phải muốn ồn ào sao? Vậy thì cô liền cùng anh quậy một trận. Anh muốn huấn luyện chó, cô đi dắt ngựa đi dạo, xem ai chơi vui hơn!
“Hí...”
Bên trong chuồng ngựa truyền ra một ngựa hí, Tiểu Hắc nhìn thấy Tô Thi Thi, nhảy hai chân trước lên, tựa hồ là đang chào hỏi.
Tô Thi Thi vừa thấy đến nó, đã nghĩ đến chuyện lần trước xảy ra ở trong này chuyện đã xảy ra, mặt liền đỏ ửng lên.
Cô phát hiện lỗ tai mình nóng lên, nắm chặt dây cương vỗ xuống ngựa đầu, nhỏ giọng nói: “Nể mặt một tí, đừng quá kích động, ngàn vạn lần đừng hất ta xuống đất là được rồi.”
Tô Thi Thi vừa nói, một bên bắt lấy dây cương của Tiểu Hắc lêu lên, thăm dò tính đá động một phát vào bụng nó, Tiểu Hắc lập tức hướng bên ngoài chuồng ngựa chạy đi.
Tô Thi Thi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn Tiểu Hắc không bài xích cô.
Cô nhớ tới trước đây lúc còn sống ở Đoàn gia, từng cưỡi qua ngựa, cho nên động tác coi như thuần thục. Đợi cho dần dần thích ứng, cô dùng lực rút một cây roi, Tiểu Hắc lập tức chạy về phía trước.
“૮ɦếƭ tiệt!”
Bùi Dịch chỉ thấy trước mắt bóng đen chớp lóe, liền nhìn đến Tô Thi Thi cưỡi ngựa liền xông ra ngoài.
“Tô Thi Thi, em chán sống rồi! Đứng lại cho tôi!”
Bùi Dịch mặt như phủ băng, thần tốc suy nghĩ một phen, hướng ga ra chạy tới.
Anh làm sao cũng đều không nghĩ tới cô gái này vậy mà lá gan lớn đến thếm dám cưỡi ngựa chạy đi!
૮ɦếƭ tiệt, trước đó cô không phải nói với anh không muốn cưỡi ngựa sao? Bùi Dịch bị chọc giận muốnbùng nổ, cái cô gái thích giả heo xơi tái cọp già này!
Tô Thi Thi cưỡi ngựa rất nhanh liền không còn bóng dáng, hạ nhân báo lại nói Tô Thi Thi cưỡi ngựa ra khỏi trang viên.
Bùi Dịch mặt triệt để đen, lập tức sai người đuổi theo.
“Gâu gâu...”
Bùi Dịch đang muốn nổ máy xe, hai con chó đuổi theo, hưng phấn mà nhìn anh.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, lập tức mở cửa xe, cho chúng nó chui vào xe.
Rất nhanh xe nghênh ngang mà đi.
Bên trong biệt thự của Đoàn Chấn Ba nhìn thấy xe biến mất tại cửatrang viên, sắc mặt càng ngày càng đen “Thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên, hơn nửa đêm náo loạn là không ai ngủ được!”
Ông ta mấy ngày nay bởi vì chuyện của Đoàn thị buồn bực bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đã thật lâu không có nghỉ ngơi thật tốt.
Hôm nay rất không dễ dàng nghĩ muốn ngủ ngon, không nghĩ tới đã bị Bùi Dịch bọn họ quậy cho long trời lở đất.
“Được rồi, ông đừng nóng giận nữa, cha đã nói, tạm thời không cần đi trêu chọc Tiểu Dịch.”
Phương Thanh Hoa ôm lấy cánh tay chồng mình, ôn nhu nói.
Đoàn Chấn Ba liếc bà ta một cái, ngữ khí có chút không vui nói: “Còn không phải Ngọc Lộ gây ra nhiều chuyện như vậy, tôi sẽ không phải phiền lòng thế này?”
Phương Thanh Hoa biến sắc, cúi đầu không dám nói nữa.
“Cũng không biết cha nghĩ sao vậy, rõ ràng đã điều tra ra chuyện của Đoàn thị đều do Bùi Dịch làm, vậy mà còn không cho tôi động thủ. Cứ như vậy đánh nó một trận rồi thôi, thật sự là quá lợi cho nó rồi!” Đoàn Chấn Ba càng nói càng tức giận.
Phương Thanh Hoa lập tức trấn an nói: “Cha không phải nói muốn cho Tường Tường gả cho Tiểu Dịch sao? Sau này dù sao cũng là con rể của chúng ta, cha hẳn là không nghĩ muốn để cho mọi người quan hệ biến thành căng thẳng như vậy.”
“Bà thì biết cái đếch gì!” Đoàn Chấn Ba tức giận nói, “Vốn dĩ cha đồng ý để cho Tường Tường đến Đoàn thị làm việc, nhưng mà hiện tại lại kiên quyết để cho nó ở lại Xây dựng Tiệp Khắc, tôi cuối cùng cảm thấy được bên trong này còn có ẩn tình.”
“Điểm ấy tôi cũng nghĩ không thông, hiện tại Đoàn thịxảy ra nhiều như vậy, Tường Tường năng lực tốt như vậy để cho nó đến công ty hỗ trợ, chỉ có lợi không hại. Cha sao lại không đồng ý?”
“Ai biết lão già kia suy nghĩ cái gì. Thôi, không nói những thứ này nữa, mau đi ngủ.” Đoàn Chấn Ba nói xong không kiên nhẫn xoay người hướng trong phòng ngủ đi đến.
Phương Thanh Hoa âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hiện tại chồng bà ta bất đồng ý kiến càng lúc càng lớn, lão già kia đối với bà ta cũng bất đồng ý kiến rất lớn.
“Xem ra tôi nhất định phải nắm chặt cơ hội, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.”
Phương Thanh Hoa nắm bắt quả đấm, điều chỉnh tốt tâm tình, mới đi đến trong phòng ngủ.
Mà bên kia, Tô Thi Thi cưỡi ngựa chạy trốn lại không để ý xung quanh, bất tri bất giác bỏ chạy đi ra ngoài rất xa. Đợi cho lúc ngừng lại, cô nhìn chung quanh một chút, mày chậm rãi nhíu lại.
Đã không biết chạy tới nơi nào, phía trước mơ hồ có một con phố buôn bán, nhìn qua xa hoa truỵ lạc, không giống như là những nơi bình thường.
Đột nhiên, Tô Thi Thi ánh mắt liền ngưng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về đường bên kia.
Chỉ là lúc cô dùng lực quay đàu nhìn sang bên kia, bên kia quả thật cái gì đều không có.
“Kỳ quái, mình vừa rồi rõ ràng nhìn đến giống như là có người.”
Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, động Tiểu Hắc lặng không tiếng động đi về phía trước.
Đi tới một thoáng chốc, cô đột nhiên quay đầumột cái. Bây giờ, rốt cục bị cô bắt được rồi.
Mặt sau thật sự có người!
“Đi theo mình sao?”
Tô Thi Thi nhíu hạ mi, nhưng là rất nhanh liền phủ định cái phán đoán này.
Nếu là theo của cô, phỏng chừng lúc này cũng sớm đã bắt cô đi trở về. Bùi Dịch hẳn không để cho cô cưỡi ngựa trên đường đi dạo lung tung.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một trận tiềng ồn ào.
“Đoàn Ngọc Lộ, cô là nữ tiện nhân, cô cũng dám lấy trộm nhiều tiền bạcnhư vậy!”
Đoàn Ngọc Lộ?
Hà Chí Tường?
Tô Thi Thi hướng phía trước vừa thấy, rõ ràng nhìn đến phía trước cách đó không xa có một nam một nữ xoay vặn đánh nhau cùng một chỗ. Đúng là vợ chồng Hà Chí Tường.
Ánh mắt cô hơi hơi thoáng nhìn về phía sau, trong lòng hiểu rõ. Vừa rồi những người đó, hẳn là tới nhìn chằm chằm Đoàn Ngọc Lộ chính là vệ sĩ của Đoàn gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc