Chồng Trước Có Độc - Chương 32

Tác giả: Khu Khu Nhất Nhật

Nhìn Mà Thấy Ghê
Editor: Cẩm Tú
Du Du không buông tha, níu cánh tay của anh lại nói: “Em không muốn nghe lời như vậy! Nếu cha em chọc vào hắc bang, em cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Vậy em muốn tố cáo ông ấy, Đại Nghĩa Diệt Thân?” Sắc mặt của Bạch Ngôn Sơ trở nên nghiêm túc.
Du Du kinh ngạc nói: “Anh...... Anh nói vậy là có ý gì? Ý anh nói, cha em làm việc cho Đông Hưng?”
Bạch Ngôn Sơ lạnh nhạt nói: “Anh đưa em về trước, có một số việc anh sẽ từ từ nói cho em biết.”
Du Du không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, hôm nay một khi đã mở lời, liền một lòng muốn đuổi theo hỏi tiếp, liền đi tới ngay trước mặt anh nói: “Không được, lập tức nói ngay bây giờ! Ngay lập tức!”
Ngữ khí cương quyết của cô làm cho Bạch Ngôn Sơ nhất thời không biết mói gì, một tay anh đặt lên đầu xe nói: “Anh sẽ không giấu giếm em, nhưng trước hết em đồng ý với anh: không được kích động, không được đi tìm cha em để chất vấn!”
“Anh nói mau!”
“Không sai, buổi chiều em bị bắt cóc, lão đại của Đông Hưng Trần Hổ đã gọi điện thoại tới, nói có thể giúp bọn anh tìm em. Nhưng, đây chỉ là cái bẫy của hắn mà thôi, ý tứ của hắn chính là, em đã ở trong tay hắn, muốn chúng ta đồng ý hắn vô điều kiện. Mà mục đích của hắn chính là muốn chúng ta cho mượn bến tàu để cho bọn chúng có thể vận chuyển hàng ra vùng biển quốc tế. Cha em vì muốn em bình an trở về, không thể làm gì khác hơn là bị buộc phải đồng ý đàm phán với bọn chúng, đồng ý cho bọn chúng mượn một bến tàu. Bởi vì, bến tàu của Trần Hổ gần như đã bị cảnh sát phá tan rồi, cho nên bọn họ chỉ có đánh chủ ý lên người khác.”
Nghe xong lời tự thuật của Bạch Ngôn Sơ, Du Du không khỏi hỏi: “Hàng kia chính là băng phiến?”
“Tám mươi cân, vận chuyển đến nội địa!”
Du Du cảm thấy như bị mộng du: “Mượn bến tàu của Hoa An? Vậy chẳng phải hai người giúp bọn chúng làm chuyện phạm pháp sao?”
Cha vì cứu mình, lại có thể đồng ý lão đại hắc bang cho mượn bến tàu của công ty để bọn chúng vận chuyển Mα túч ra biển?
Khó trách ngày đó vẻ mặt của Hoàng Cảnh Tư rất nghiêm túc, nhất định muốn cha nói ra lý do!
Xem ra chuyện này thật sự rất phức tạp.
“Cha, cha, ông ấy......” Nước mắt cô đột nhiên chảy xuống.
Cha vì cứu đứa con gái bị bắt cóc, lại có thể bị ép buộc hợp tác với phần tử hắc bang, giúp bọn chúng vận chuyển nhiều băng phiến như vậy ra ngoài gây nguy hại cho xã hội. Dĩ nhiên, đây tuyệt đối không phải chủ ý của ông.
Ông chỉ là một người cha ích kỉ, yêu thương con gái của mình như bao người khác mà thôi.
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng ôm cô, lau đi nước mắt của cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Đừng khóc, cái cha em không muốn nhìn thấy nhất là em phải vì ông ấy mà đau lòng. Ông ấy chỉ muốn thấy em được vui vẻ bình an. Hi vọng em hiểu ông ấy, không nên đối đãi với ông ấy như một phần tử phạm tội. Ông ấy thong minh hơn người, biết cách nên xử lý thế nào, em cũng không cần lo lắng cho ông ấy.”
Du Du hít một hơi, nặng nề nói: “Em biết nên làm thế nào.”
“Du Du, những ngày tiếp theo anh sẽ ở bên cạnh em, em cũng nên nhớ gọi vệ sĩ đến theo sát mình!” Bờ môi của anh chuyển đến trán cô.
Được ở trong long của anh, cô đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Cho dù là một giây bình yên, cô cũng muốn đắm chìm vào trong đó. Có lẽ, cô vẫn không có cách nào chay thoát khỏi độc dược của anh.
=== ====== ====== ========
Vào buổi tối, Hương thành lại nghênh đón một cơn mưa nhỏ. Trên đường phố không thiếu những người đi đường vội vàng tránh mưa, kết quả là vẫn bị ướt cả mặt lẫn cổ.
Ven đường, Du Du lẳng lặng ngồi ở trong xe của mình, chờ điện thoại di động reo lên.
Trong xe radio đã phát xong bài hát tiếng Anh ‘I can’t take my eye off you’, tiếp theo là mục tin tức. Du Du cảm thấy nóng nảy, liền đưa tay chuyển sang tần số khác.
Lúc này điện thoại di động vang lên, cô lập tức nhận điện: “Thám tử La, bây giờ anh đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia là một giọng nam giống như giọng của ca sĩ gạo cội Thái Quốc Quyền vang lên: “Đang ở phía sau xe của cô, tôi đã đến!”
Sau khi đặt điện thoại di động xuống không tới hai phút, đã có người khẽ gõ vào cửa sổ xe cô. Du Du nhìn ra phía ngoài, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai có vóc dáng thấp đập vào tầm mắt.
Cô vội vàng mở cửa xe ra, để cho người này đi vào, hỏi: “Tra được chưa?”
Người đàn ông ước chừng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính gọng đen. Hắn ổn định chỗ ngồi, sau đó liền lấy ra một tập tài liệu đưa cho cô: “Toàn bộ tài liệu về Giang Tâm Di đều ở đây!”
Du Du vui mừng, vội vàng móc một xấp tài liệu không tính là dày ra nhìn.
Nửa tháng trước, cô có ủy thác một thám tử tư đi thăm dò chuyện tình của Giang Tâm Di. Muốn xác thực triệt để quan hệ giữa Giang Tâm Di và Bạch Ngôn Sơ, có lẽ phải nhờ người tìm hiểu Giang tiện nhân sẽ nhanh hơn.
“Đường tiểu thư, cô đoán xuất thân của Giang tiểu thư là gì?” Thám tử La cười hỏi.
Du Du bắt đầu nhìn phần tài liệu thứ nhất, nói: “Không phải lần trước anh nói cha mẹ cô ta là giáo viên tiểu học sao?”
“Ba cô ấy là một thủy thủ bị câm, mẹ là một vũ nữ! Không phải là giáo viên tiểu học dạy ngữ văn hay giáo viên âm nhạc gì hết! Thậm chí, số tuổi thực tế của cô ấy so với tuổi mà cô ấy công bố cho công chúng cũng lớn hơn hai tuổi!”
“Cái gì?” Du Du ngạc nhiên nhìn thám tử hỏi.
Thám tử cười gượng, nhún nhún vai, sau đó chỉ chỉ vào tập tài liệu trên tay cô: “Tự cô xem đi...!”
Du Du cúi đầu xem xét, vừa đúng lúc mặt đang xem có tờ bản sao giấy khai sinh, trên đó có viết ngày sinh của Giang Tâm Di.
Đáy lòng cô tính toán một chút, quả thật là lớn hơn hai tuổi so với tuổi mà Giang Tâm Di công bố ra ngoài!
Nói như vậy, Giang Tâm Di còn lớn hơn Bạch Ngôn Sơ một tuổi? Mà không phải bằng tuổi ạm? Một điểm này, đoán chừng Bạch Ngôn Sơ cũng không nghĩ tới?
Du Du từ ví móc ra tấm chi phiếu đã kí sẵn đưa cho thám tử: “Cám ơn anh! Đây là năm vạn, anh cầm tạm! Có tin tức gì mới, tôi sẽ tăng gấp bội!”
Thám tử nhận lấy, nhìn một chút, cười thỏa mãn nói: “Cám ơn Đường tiểu thư, lần sau có chuyện thì cứ tìm tôi! Bái bai!”
Sau đó liền đẩy cửa xuống xe, nhanh nhẹn quẹo vào một hẻm nhỏ, biến mất.
Hương thành có cái tốt, nhưng cũng có cái không tốt. Đó chính là cả tòa thành thị lớn che giấu một con hẻm nhỏ, có thể ẩn núp tốt, nhưng cũng dễ dàng bị người khác truy đuổi.
Sau khi Du Du lái xe về đến nhà, cô nhốt mình vào phòng ngủ, nhìn kỹ tài liệu cá nhân của Giang Tâm Di. Những tư liệu kia có một số tấm hình cũ, cũng có vài cái là bản sao, cũng có rất nhiều tài liệu viết tay, đều là do thám tử La ghi chép lại những nội dung hỏi thăm được.
Thám tử La đó rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì để lấy được những tài liệu này? Cô quả thật khó có thể tưởng tượng, chỉ có thể nói ‘cách nghề như cách sơn’ (không trong nghề không biết tình hình nghề đó), thám tử tư quả thật là có sở trường bản lĩnh của họ.
Nửa giờ sau, cô cuối cùng cũng xem cong. Mệt mỏi nằm ở trên giường, day day trán thở dài một hơi.
Giang Tâm Di, quả thực đúng là diễn viên. Cô ta không chỉ diễn như ૮ɦếƭ đi sống lại ở trong phim, mà ở ngoài đời thực cũng diễn vô cùng bán mạng.
Cô có cảm giác mơ hồ không rõ.
Theo như trong ghi chép tài liệu nói, trước mười lăm tuổi Giang Tâm Di có tên là Giang Tiểu Mai, có lẽ là do cô ta cảm thấy tên có chút quê mùa, mới đổi thành một cái tên sặc mùi Quỳnh Dao?
Mẹ Giang Thái Bình là vũ nữ, quanh năm vui chơi kiếm tiền cũng không tệ, có rất nhiều công tử lắm tiền theo đuổi bà. Sau đó lại đột nhiên gả cho một dienđanlqđsf người thủy thủ bị câm, sau đó sinh ra cô ta.
Cho nên, căn bản là không giống như cô ta nói ở trên TV, cha cô ta là giáo viên tiểu học dạy ngữ văn, mẹ là giáo viên âm nhạc.
Giang Tâm Di còn nói dối số tuổi, làm chứng minh thư giả, đầu quân vào làng giải trí.
Những chân tướng này, có lẽ Bạch Ngôn Sơ cũng không biết? Hay là, anh đã sớm biết nhưng không nói ra.
Anh đối với tiện nhân kia thật đúng là tình chân ý thiết! Du Du cười khổ trong tâm.
Cô lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền lập tức ngồi dậy, tiếp tục cầm bản ghi chép nhìn lại.
Đó là một phần mà thám tử La dò la được từ người hàng xóm của Giang Tâm Di khi còn bé. Cái người hàng xóm này năm đó cũng làm tạp vụ tại sàn nhảy nơi mẹ Giang Tâm Di làm việc.
Người hàng xóm đó nói: ban đầu mẹ Giang rất được hoan nghênh, thu nhập rất cao, bởi vì rất nhiều người theo đuổi bà ấy. Ban đầu, người theo đuổi bà có Đàm thiếu gia, Lâm tiên sinh, Trâu thiếu gia, Đường tiên sinh......
Tên những người này thám tử La cũng ghi lại.
Đường tiên sinh? Cái người Đường tiên sinh này sẽ là ai?
Nếu như phỏng đoán theo số tuổi, cha mình hình như cũng bằng tuổi với mẹ của Giang Tâm Di!
Trong đầu thoáng chốc nhớ lại ngày nào đó khi cô tình cờ gặp Giang Tâm Di ở toilet công cộng, cô ta đột nhiên nói “Tôi hận cả nhà cô! Người nhà cô tất cả đều không phải người tốt!”
Giang Tâm Di hận mình là tất nhiên, nhưng vì sao lại hận cả nhà mình? Chẳng lẽ cha mình từng đắc tội với mẹ con nhà họ?
Du Du nghĩ tới đây cả người phát rét: chẳng lẽ cha mẹ mình từng có ân oán trí mạng với Giang gia sao? Cho nên, Giang Tâm Di mới hận mình thấu xương?
Rốt cuộc là ân oán gì đây?
Cô nằm ở trên giường, lâm vào trạng thái nóng nảy xưa nay chưa từng có.
=== ====== ====
Đối mặt với cha, Du Du có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
Trước bữa cơm tối, cô ngồi ở bên cạnh Đường Hạc Lễ giúp ông thả lỏng gân cốt, cô làm bộ như không có việc gì hỏi: “Cha, sau đó bác Hoàng có tới tìm cha nữa không?”
Bạch Ngôn Sơ ngồi một bên lập tức liếc nhìn cô với vẻ cảnh cáo, ý bảo cô đừng nói nữa.
“Ha ha, không có! Sao vậy, Du Du quan tâm cha như vậy à?” Đường Hạc Lễ để tờ báo xuống, cầm tay của con gái nói.
Du Du khẽ ôm lấy cha nói: “Du Du vĩnh viễn yêu cha.”
Bạch Ngôn Sơ nói: “Con mới vừa nghe nói, ở nơi cảnh sát phục kích, đám Mα túч kia đã bị thu hồi!”
Du Du kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại liếc nhìn cha. Sắc mặt Đường Hạc Lễ biến hóa, sau đó ôn hòa cười một tiếng: “Thật tốt! Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bọn hắc đạo làm hại đến xã hội!”
Giờ khắc này Du Du rốt cuộc cũng quyết định: có những lời, cô nhất định phải giấu ở trong lòng, không thể nói ra.
Chỉ cần người cô yêu bình an vô sự như vậy là đủ rồi.
Có lẽ Bạch Ngôn Sơ nói đúng, thân là một người thông minh hơn người, cha biết được nên xử lý như thế nào. Dù sao ông cũng đã lăn lộn nơi thương trường mấy chục năm nay, một chút gió nhỏ sóng nhỏ làm sao có thể làm khó được ông.
Đường Hạc Lễ như nghĩ tới gì đó, liếc nhìn Bạch Ngôn Sơ nói: “A Sơ, nếu Đông Hưng vẫn đe dọa chúng ta, con cảm thấy nên làm cái gì?”
“Chủ yếu là an toàn lâu dài quan trọng hơn! Con lo bọn chúng sẽ lại xuống tay với Du Du!”
“Lần này hàng của bọn chúng bị tịch thu, Trần Hổ nhất định hận nghiến răng nghiến lợi, tạt oán khí vào trên người chúng ta. Cho nên, về sau chúng ta nhất định phải đề phòng!” Đường Hạc Lễ thở dài nói.
Du Du đột nhiên nói: “Bạch Ngôn Sơ, sao lâu rồi anh không trở về thăm mẹ?”
Người đàn ông bên kia cùng với cô yên lặng nhìn nhau mấy giây.
Mẹ của anh, có lẽ vẫn đang ngóng trông con trai về thăm bà một chút, cùng với bà ăn bữa cơm tối đơn giản thanh đam.
Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, vĩnh viễn đều là trầm mặc nhất nhưng cũng là sâu thẳm nhất.
“Hôm nay anh sẽ về thăm bà.” Bạch Ngôn Sơ khẽ nói.
Đường Hạc Lễ đột nhiên đổi đề tài: “Đúng rồi, hai người bọn con trước mắt tiến triển như thế nào rồi?”
Phụ than lại có thể hỏi trực tiếp như vậy, mặt Du Du đỏ lên, đứng lên: “Con vào phòng bếp giúp chị Nguyệt làm đồ ngọt.”
Đường Hạc Lễ nhìn sang Bạch Ngôn Sơ ngồi đối diện, cười hỏi: “Sao vậy? Có phải gặp khó khăn rồi hay không?”
Con gái của Đường Hạc Lễ ông, cá tính mạnh như vậy, dĩ nhiên sẽ không bị bắt lại nhanh như vậy.
“Có chút cứng rắn, khó có thể hạ.” Bạch Ngôn Sơ cười chế giễu.
“Đáng đời con! Ai bảo con trước đây con không dỗ dành nó? Phụ nữ, chính là dựa vào dỗ dành.” Đường Hạc Lễ cau mày giận trách.
Bạch Ngôn Sơ nhẹ nhàng gật đầu: “Lão gia tử nói đúng lắm.”
“Con phụ công bồi dưỡng của ta không sao cả, nhưng nếu con lại tiếp tục phụ con bé môt lần nữa, ta sẽ làm cho con hối hận không kịp.”
Bên kia, truyền đến giọng nói trong vắt của Lâm Như Nguyệt: “Ông xã, ăn cơm thôi!”
=== ====== ====== ======
Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Ngôn Sơ nói sẽ đi thăm mẹ, liền hỏi Du Du: “Cần anh đưa em về trước không?”
Du Du không có nhìn anh, mà là nhìn chằm chằm màn hình TV nói: “Tối nay em ở lại đây!”
Bạch Ngôn Sơ không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy thì tốt, anh về trước đi thăm mẹ.”
Đường Hạc Lễ đột nhiên hỏi: “Sức khỏe của bà thông gia dạo này như thế nào?”
“Thắt lưng có chút không thoải mái, còn những nơi khác đều không sao.” Bạch Ngôn Sơ để ly trà xuống nói.
Đường Hạc Lễ gật gật đầu mà nói: “Ngày nào đó rảnh rỗi ta sẽ đi thăm bà ấy.”
“Con thay bà ấy cám ơn ngài trước, lão gia tử.” Bạch Ngôn Sơ cười.
Du Du đang xem ti vi đột nhiên cười cười: “Bạch tiên sinh nên quan tâm tốt người nên quan tâm mới đúng.”
Cô là cố ý chọc anh.
Bạch Ngôn Sơ đứng lên cáo từ, “Vậy con đi trước.” Sau đó cố ý nhìn Du Du nói, “Hẹn gặp lại, Du Du.”
Du Du vẫn như cũ không có nhìn anh, “Không tiễn.”
Đường Hạc Lễ cau mày trách móc con gái: “Cái con bé này, A Sơ không đắc tội gì với con... sao con lại trưng ra vẻ mặt như thế? Nói chuyện cũng không thèm nhìn người ta?”
“Con đâu có?” Du Du không phục.
Bạch Ngôn Sơ lại cười ý vị thâm trường, “Không có việc gì! Đều tại con không tốt, đêm đó chọc giận làm cô ấy mất hứng.”
Du Du đột nhiên nghĩ tới đêm đó hai người hoan ái kịch liệt, trên mặt nóng lên, im lặng.
Đường Hạc Lễ lắc đầu cười, Bạch Ngô n Sơ rời khỏi phòng khách.
=== ====== ========
Khi Du Du từ trong phòng ngủ của cha đi ra, Du Du đang đi giữa hành lang thì sau lưng truyền tới giọng nói khàn khàn của Niên thúc: “Du Du, ba cháu ngủ rồi sao?”
Du Du quay đầu lại nhìn ông, nói: “Vừa ngủ xong! Niên thúc, có phải ngài có gì muốn nói với cháu.”
Niên thúc ra dấu tây, ý bảo cô đi theo ông tới sảnh. Hai người đi tới sảnh, Niên thúc bật một chiếc đèn nhỏ trên tường, nói: “Có chuyện muốn nhờ cháu làm.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Du Du hỏi.
“Cha cháu lại để cho Bạch Ngôn Sơ làm một hạng mục lớn, hơn nữa còn đồng ý với cậu ta, chỉ cần cậu ta làm tốt, sẽ cho cậu ta một nguyện vọng!”
Du Du hỏi: “Hạng mục lớn?”
“Đầu tư về một công viên trò chơi ở nội địa, nghe nói kích thước cũng xấp xỉ với
Du Du cau mày nói: “Hạng mục lớn như vậy, cha lại yên tâm giao cho Bạch Ngôn Sơ làm?”
“Người đáng tin cậy nhất trước mắt ông ấy, không phải là Bạch Ngôn Sơ sao? Hơn nữa, cha cháu hình như tính toán như vậy, đợi đến hạng mục này thuận lợi khởi công, sẽ đáp ứng nguyện vọng của cậu ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc