Chồng Già Vợ Trẻ - Chương 05

Tác giả: Tống Thanh Thanh

Tô Y Đường nhìn ánh mắt háo hức chờ đợi của Lâm Nguyệt Nha, đem từng miếng từng miếng thức ăn khó nuốt kia mà ăn vào, anh nuốt xuống miếng cơm và thức ăn cuối cùng, để đũa xuống liền vọt vào phòng rửa tay, dạ dày của anh âm ỉ đau, thầm nghĩ, không lẽ là anh đã bị ngộ độc thức ăn?
"Y Đường, sao vậy, không thoải mái sao?" Lâm Nguyệt Nha nhìn Tô Y Đường gấp gáp vọt vào phòng rửa tay, nghĩ chắc anh không thoải mái, lỗ tai dán ở ngoài cửa phòng rửa tay lo lắng hỏi.
"Không có gì, chú muốn đi tắm." Tô Y Đường mở vòi nước, dùng tiếng nước chảy để át âm thanh nôn mửa của anh.
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha yên tam, vui vẻ đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Nửa tiếng sau, lúc Tô Y Đường tắm xong từ trong phòng rửa tay bước ra, anh thấy Lâm Nguyệt Nha đang mang tạp dề lau nhà.
Váy của vô rất ngắn, quỳ xuống phía sau liền lộ ra một khoảng từ đầu gối đến bắp đùi trắng như tuyết, ẩn hiện phía trên là cặp ௱ôЛƓ tròn mượt mà, chỉ cần nhúc nhích nhẹ là sẽ thấy, Tô Y Đường cố gắng khống chế tầm mắt của mình không nhìn vào cặp ௱ôЛƓ đang vểnh lên, "Tại sao lại lau nhà như vậy, không phải là trong nhà có máy hút bụi sao?"
Lâm Nguyệt Nha ngượng ngùng nói ra: "Cái đó......Máy hút bụi bị hư."
"Nha, vậy chú đi gọi điện thoại nhờ người đến sửa." Sàn nhà lạnh như vậy, không thể để cho cô mỗi lần lau nhà đều quỳ gối trên sàn để lau.
"Ách......Y Đường, còn có TV hư, Máy vi tính, máy lạnh, lò vi sóng, máy giặt và tủ lạnh, anh có thể kêu người lại sửa luôn được không?" Lâm Nguyệt Nha mang tạp dề, đeo bao tay nhựa, trên tay cô đang nắm khăn lau, giống hệt cô vợ nhỏ, cúi đầu ngượng ngùng nói ra.
Y Đường thật không nghĩ sẽ nghe được đáp án như vậy, anh vốn muốn hỏi tại sao những đồ điện trong nhà lại cùng nhau bãi công, rõ ràng là năm ngoái anh sửa chữa lại phòng ốc anh đều mua vật dụng mới hết rồi, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ khi*p đảm của Lâm Nguyệt Nha như thế, liền kiềm chế nghi vấn trong lòng xuống, "Không sao, bây giờ đồ điện không phải cái nào cũng tốt."
Tô Y Đường gọi điện thoại hẹn xong, mời người thợ buổi chiều đến đây sửa chửa, anh căn dặn Lâm Nguyệt Nha không cho cô nửa quỳ trên mặt gạch lau nhà nữa, sau đó chậm rãi đi về phòng. Anh cần ngủ một giấc, suy nghĩ một chút nên làm gì khi mỗi ngày đều chung ᴆụng với Lâm Nguyệt Nha dưới một mái nhà.
"Còn nữa, sau này ở nhà phải mặc quần." Vừa vào phòng ngủ, Tô Y Đường nói vọng ra.
Lâm Nguyệt Nha không rõ ràng nên nhìn xem chiếc váy mình đang mặc, mặc như vậy rất đẹp mà không phải sao, sau khi cô xem qua, cảm thấy mặc như thế này mới khoe được hết vẻ đẹp của cơ thể cô, chân cũng thấy dài hơn, nhưng mà, Tô Y Đường đã đề cập tới, cô sẽ làm theo, bởi vì lý tưởng của cô chính là làm cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, ở bên cạnh Tô Y Đường.
"Lâm Nguyệt Nha, vào đây!" Vài phút sau, nghe tiếng Tô Y Đường gầm thét từ trong phòng ngủ truyền đến, Lâm Nguyệt Nha le lưỡi, nhưng vẫn bỏ khăn lau nhà mà đi vào phòng ngủ.
"Đồ của con tại sao để ở phòng của chú?" Anh mới thiết kế lại kiểu dáng phòng ngủ đơn giản giờ hoàn bị cô phá hư, drap trải giường và mền bị Lâm Nguyệt Nha thay thành màu hồng, dưới một góc mền còn mộ ra một cái áo lót, tủ đầu giường thì bị cô biến thành bàn trang điểm, cô để đầy mỹ phẩm bảo dưỡng các loại, ngay cả phòng tắm bên trong cũng đều là đồ của cô.
"Đây là phòng của em." Lâm Nguyệt Nha vọt đến mép giường lấy áo lót đang lộ ra ném vào trong mền, ngày hôm qua cô vừa mặc, đến giờ chưa đem đi giặt!
"Phòng của con rõ ràng là phòng khách kế bên." Tô Y Đường mặc dù đầu rất đau, nhưng vẫn nhẫn nại nói chuyện với Lâm Nguyệt Nha.
"Nhưng bây giờ em muốn ở phòng này." Xém chút nữa thì Lâm Nguyệt Nha đã thốt lên nói cô muốn cùng anh ở chung một chỗ, nhưng rất may là kịp thời sửa đổi.
Cái đáp án có chút bốc đồng này làm Tô Y Đường im lặng, anh sủng sốt một lát, nghĩ đến phòng ngủ chính có thêm phòng tắm, Lâm Nguyệt Nha ở đây sẽ thuận tiện hơn, anh liền gật đầu tiếp nhận, "Được rồi, vậy con ở đây, chú ở phòng khách."
Tô Y Đường mở tủ treo quần áo, phát hiện Lâm Nguyệt Nha đem quần áo của anh và cô để xen kẽ vào nhau, anh thích màu sậm, quần tây áo sơ mi, xen lẫn của cô màu sắc rực rỡ, các loại váy có hoa văn hình vẽ, áo sơ mi, áo thun, có cảm giác rất thân mật không thể nói ra, khi anh kéo ra ngăn kéo màu đen anh thấy, ҨЦầЛ ŁóŤ màu xám tro của anh, và màu sắc theo phong cách của cô, các loại ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ lớn xếp chồng lên nhau để chung một chỗ, cả người anh lập tức nóng lên.
"Chú mệt rồi, để bữa khác rãnh rồi dọn dẹp sau." Tô Y Đường hoảng hốt đóng cửa tủ treo quần áo, chạy trối ૮ɦếƭ.
Lâm Nguyệt Nha đứng trong phòng ngủ lẩm bẩm, thật không ngờ tới là Tô Y Đường luôn luôn né tránh cô, nói thế nào đi nữa cô cũng được xem là cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, được rồi, coi như không được như hoa như ngọc, thì cũng coi như là một cô gái trẻ tuổi đi, anh thậm chí ngay cả nhìn cô lâu thêm một chút cũng không thèm.
Mở tủ đựng quần áo ra, Lâm Nguyệt Nha cẩn thận kiểm tra hết quần áo của cô, được thôi, nếu anh không chịu nhìn cô, cô liền ăn mặc mát mẻ thêm nữa, và nóng bỏng hơn để hấp dẫn ánh mắt của anh.
Hai giờ rưỡi chiều, nhân viên bảo trì đồ điện đúng hẹn tới kiểm tra và sửa chửa.
Sau khi nghỉ ngơi buổi trưa, Tô Y Đường rốt cục cũng khôi phục sức khỏe vì mệt mỏi trên máy bay và đau bụng, anh mở cửa cho nhân viên bảo trì đi vào nhà, nhưng nhân viên bảo trì không vào nhà mà đứng cầm thùng dụng cụ ở cạnh cửa mà ngây ngẩn cả người, Tô Y Đường nghi ngờ liền nhìn theo ánh mắt của nhân viên bảo trì điện.
Lâm Nguyệt Nha đứng ngay của phòng ngủ, mặc chiếc quần jean short màu da bò ngắn không thể ngắn hơn nữa, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp và thon thả, hai chân cân xứng, da mịn màng, khiến cho người vừa nhìn thấy lập tức muốn lấy tay vuốt ve.
"Lâm Nguyệt Nha!" Tô Y Đường quát lớn và giận dữ, "Đi vào phòng thay quần áo!"
"Sao vậy? Mặc như vậy bình thường mà, người ta ở Mỹ cũng mặc như thế này." Lâm Nguyệt Nha nói xong đứng ngay đó xoay một vòng, quần jean bao phủ cái ௱ôЛƓ đầy đặn lướt qua trước mắt hai người đàn ông, nhân viên bảo trì hơn bốn mươi tuổi thấy thế ánh mắt càng thêm sáng.
"Lâm Nguyệt Nha, hiện tại, lập tức, đi liền vào phòng thay quần dài nhất của con mặc vào, nếu không đừng trách tại sao chú tức giận!" Tô Y Đường thật sự nổi máu điên lên rồi.
"Nha." Lâm Nguyệt Nha không tình nguyện mà trả lời, đẩy cửa phòng ra đi vào, lần nữa đem quần jean ngắn đang bao trên cặp ௱ôЛƓ săn chắc thay ra, cái quần vừa rồi hai người đàn ông bên ngoài đã thấy.
Lúc này, Tô Y Hàng nghe được phía trên lầu truyền tới tiếng rống giận dữ, anh ấy lập tức thay anh trai của mình cầu nguyện, anh ấy nghĩ, chỉ có anh trai tính tình tốt và bao dung của mình mới có thể cưới Lâm Nguyệt Nha, nếu là người khác chắc cũng đã sớm tức ૮ɦếƭ, hoặc là vào bệnh viện tâm thần rồi.
"Xin mời đi hướng này." Tô Y Đường ngàn lần mất hứng nhắc nhở, nhân viên bảo trì hai mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Lâm Nguyệt Nha.
"Nha." Nhân viên bảo trì phát ra âm thanh nuốt nước miếng, chọc cho Tô Y Đường xém chút nữa là động thủ đem ông ta ném ra ngoài.
Trong lúc nhân viên bảo trì vội vàng kiểm tra thời hạn đồ điện, Lâm Nguyệt Nha đã đổi lại từ quần jean short thành quần jean bó sát dài, đi xuống lầu nhà Tô Y Hàng lấy nước uống, bởi vì tủ lạnh hư, cho nên anh liền đem nước uống trong nhà gửi vào trong tủ lạnh nhà của Tô Y Hàng, cái tên Tô Y Hàng bụng dạ hẹp hòi đó, vậy mà ngăn cản không cho cô đến gần tất cả đồ điện trong nhà anh ta.
Lâm Nguyệt Nha vui vẻ bưng cái khay tinh sảo, đem ba lon bia ướp lạnh đi lên lầu, ai ngờ, vừa vào đến cửa thì bị tiếng rống của Tô Y Đường phát ra, anh nói cô biết rằng quần jean của cô ôm quá sát, không khác cái quần vừa rồi.
Tốt nhất Tô Y Đường đừng nói cho cô biết, anh là đang dùng tâm tình chăm sóc con gái dành cho cô, cô mặc như vậy so với các cô gái trên đường là kín đáo lắm rồi, vóc dáng cô không tốt, иgự¢ lại không đầy đặn, còn bắt cô phải mặc đồ dày cộm rộng thùng thình ra ngoài, chẳng phải càng khiến cô ૮ɦếƭ thảm hay sao.
Lâm Nguyệt Nha thầm oán trong lòng, từ tủ quần áo lôi ra bộ độ ngủ dành cho mùa đông, áo có tay , rộng thùng thình và dài đến mắt cá chân, lần này để xem anh còn dám có yêu cầu gì nữa.
Lâm Nguyệt Nha cực kỳ không có lòng tin đi ra khỏi phòng ngủ, cô hiện tại ăn mặc như không khác gì thầy tu, từ đầu đến chân, bề ngang rộng thùng thình, bất quá, cô đau lòng cho cổ họng của anh, vì không muốn để anh quát lớn tiếng nữa, nên mới chịu khuất phục.
Bên đây nhân viên bảo trì vừa kiểm tra tủ lạnh, vừa nói chuyện với Tô Y Đường: "Cô gái vừa rồi là em gái của cậu sao?" Hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn thèm muốn, thật giống \'anh trư\'.
"Cô ấy là bà xã của tôi!" Tô Y Đường nhấn mạnh hai chữ \'bà xã\', người nhân viên bảo trì này cũng không soi gương xem lại bộ dạng của mình một chút, anh đoán chừng là đã có vài đứa con, lại vẫn còn dám để ý tới Lâm Nguyệt Nha, thật là ngại vì mình đã sống quá lâu ư!
"Nha." Nhân viên bảo trì phát giác được Tô Y Đường không hài lòng, không dám tiếp tục nói chuyện nữa, đàng hoàng kiểm tra tủ lạnh.
Ngay lúc Lâm Nguyệt Nha vừa bước ra, vừa đúng nghe được Tô Y Đường nói câu "Cô ấy là bà xã tôi!", cô vui vẻ đi tới, ôm cánh tay Tô Y Đường, "Ông xã, máy lạnh khi nào thì mới sửa xong a, người ta mặc như vậy, rất nóng nha." Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Âm thanh của Lâm Nguyệt Nha cực kỳ nũng nịu, Tô Y Đường nghe được toàn thân đều nổi da gà, ngay cả nhân viên bảo trì nghe thấy chân cũng mềm nhũn ra.
Mắt Tô Y Đường mở to, không thể tin được cô bé này thậm chí tung hứng theo anh, nhưng ngại có người ngoài ở đây, còn là một người có ý tưởng không tốt với cô, anh sẽ không phủ nhận anh với Lâm Nguyệt Nha là vợ chồng, Tô Y Đường chỉ có thể yên lặng để cho Lâm Nguyệt Nha ôm cánh tay của anh.
Nhân viên bảo trì vừa kiểm tra đồ điện, vừa nhìn lén Tô Y Đường và Lâm Nguyệt Nha đứng một bên thân mật, cảm thấy thật hâm mộ, có tiền, đẹp trai, quả nhiên là tốt, anh \'Trâu già\' có thể lấy được cô vợ \'cỏ non\' như vậy, nếu là anh ta, khẳng định vui mừng đến không muốn ra khỏi cửa, cả ngày ở nhà trông chừng cô vợ nhỏ.
"Anh đang nhìn gì thế? Tủ lạnh không phải ở hướng của chúng tôi đang đứng!" Tô Y Đường vô cùng không hài lòng mà nhắc nhở, nếu thiết bị điện trong nhà không bị hư, anh chắc chắn sẽ ném cái tên háo sắc này ra ngoài.
Lâm Nguyệt Nha thấy Tô Y Đường ở trước mặt nhân viên bảo trì không có phủ nhận quan hệ của họ, liền ôm cánh tay của anh kêu \'ông xã à\', \'ông xã ơi\', Tô Y Đường nghe mà muốn nổi điên, nhân viên bảo trì thì muốn động dục.
Cuối cùng, Tô Y Đường cũng không nhịn được nữa, đem Lâm Nguyệt Nha trở về phòng khóa cửa nhốt cô lại, không cho cô ra ngoài.
Không có sắc đẹp quấy nhiễu, nhân viên bảo trì rốt cục cũng kiểm tra xong hết tất cả đồ điện, nói: "Thưa anh, những thiết bị này hư nghiêm trọng quá, không còn cách nào để sửa được nữa."
"Những thứ này tôi mới mua trong năm nay, sao có thể hư toàn bộ như vậy?" Tô Y Đường không tin được những gì lỗ tai của mình nghe thấy, nghiêm trọng hoài nghi nhân viên bảo trì này, anh ta căn bản là không nghiêm túc kiểm tra.
"Xin anh đừng nghi ngờ tay nghề của tôi, những vật dụng này hư hỏng rất nặng, không có biện pháp để sửa, cách duy nhất là anh nên mua vật dụng mới, đây là danh thi*p của tôi, nếu anh đến cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi sẽ giảm giá cho anh." Nhân viên bảo trì nói xong, lập tức rời đi.
Tô Y Đường lập tức đem danh thi*p của nhân viên sửa chửa đưa cho anh xé thành từng mảnh vụng ném vào thùng rác, em trai thứ ba của anh còn dám vỗ иgự¢ bảo đảm nói cửa hàng này sửa chữa rất tốt, ông chủ nghe nói là Tô Y Hoàng giới thiệu còn đích thân đến nhà kiểm tra, kết quả cũng chỉ là một tên háo sắc, anh không bao giờ.... sẽ không tin lời giới thiệu của Tô Y Hoàng nữa.
Không lâu sau, cửa hàng điện máy gần nhà cho nhân viên tới kiểm tra, cũng cho Tô Y Đường đáp án như vậy, kêu anh nên mua tất cả đồ điện mới.
Sau đó, Tô Y Đường cẩn thận hỏi thăm Lâm Nguyệt Nha lý do tại sao tất cả đồ điện trong nhà bị hư, cuối cùng anh ra quyết định không bao giờ...để cho Lâm Nguyệt Nha ᴆụng vào bất kỳ đồ điện gì trong nhà, bởi vì chỉ cần qua tay của Lâm Nguyệt Nha thì tất cả đều hư, chưa từng có ngoại lệ.
Thật sự là anh muốn dán ở cửa phòng bếp dòng chữ "cấm Lâm Nguyệt Nha vào", nhưng anh nghĩ đến Lâm Nguyệt Nha còn rất yếu đuối trong tình cảm và lý trí, trước hết là anh mở miệng khuyên can cô, chứ không đem chuyện ra nói thẳng.
Kế hoạch "Muốn giữ được người đàn ông, trước hết giữ dạ dày của anh ta trước" của Lâm Nguyệt Nha bị mắc cạn, vì Tô Y Đường công việc bận rộn, không có thời gian về nhà ăn cơm, hơn nữa anh thích tự mình xuống bếp nấu ăn, Lâm Nguyệt Nha vài lần giãy giụa mới bỏ qua kế hoạch làm cô vợ đầu bếp xinh đẹp, không sao, mỗi người đều có một sở trường riêng của mình, cô sẽ cố gắng phát huy sở trường làm một cô vợ nhỏ đáng yêu.
Tô Y Đường từ lúc đi công tác về đã gần một tháng, giữa hai người không hề có tiến triển gì thêm, ban ngày cô lên lớp học, anh đi làm, mỗi đêm anh đều trở về nhà rất trễ, mà làm người vợ tốt thì đương nhiên vì chồng mà chờ cửa, nhưng lần nào cô cũng không hay biết mà bất giác ngủ thi*p đi, đến khi thức dậy đã thấy mình nằm ở trên giường, không biết Tô Y Đường về nhà lúc nào, lại không hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt khi được anh ôm trở về phòng ngủ.
Vốn tưởng rằng Chủ nhật có thể ở cùng một chỗ với ông xã của cô, nhưng ông xã nhà cô lại liều mạng làm việc, ngay cả Chủ nhật công ty cũng làm thêm giờ, căn dặn cô phải ngoan ngoãn ở nhà, vì ông xã đáng ghét nhà cô lại lo lắng tên vương tử ngu ngốc kia vẫn chưa từ bỏ ý định bắt cóc cô.
Cô không biết có nên nói cho ông xã nhà cô hay không, Richie đã tìm gặp cô và yêu cầu cô ℓàм тìин nhân của anh ta, mà cô đáp lại Richie đương nhiên là không thể nào.
Lâm Nguyệt thừa dịp Chủ nhật được ở nhà mà không cần nấu cơm, đem tất cả đồ dùng trong nhà, đến sàn nhà cô cũng lau sạch sẽ, sau đó nghĩ đến tủ treo quần áo của anh, đem tất cả quần áo của anh mang ra ngoài, ở trong phòng khách cắm bàn ủi vào ổ điện để cho nóng lên, tuy Tô Y Đường đã ra lệnh cấm cô không được đến gần tất cả các thiết bị điện, nhưng đứng ủi quần áo rất dễ, khi ở Mỹ cô thường thấy bạn chung phòng với cô hay sử dụng, đối với cô chắc sẽ không thành vấn đề.
Cắm hơn nửa giờ, quần áo còn một đống lớn mà bàn ủi chưa nóng, Lâm Nguyệt Nha lấy bàn dùng để ủi đồ để bàn ủi lên trên, lười biếng nằm trên ghế sofa lim dim ngủ, quyết định nghỉ xả hơi một chút rồi tiếp tục ủi, ai ngờ lại mơ mơ màng màng nằm ngủ quên trên ghế sofa.
Đột nhiên, còi báo động có hỏa hoạn của cao ốc vang lên, cuối tuần mọi người đang ở trong nhà vội vàng đẩy cửa đi ra cầu thang chạy xuống lầu.
Lâm Nguyệt Nha tuy mơ màng nhưng cô nghe được âm thanh rất rõ ràng, vẫn lật người muốn ngủ thêm chút nữa, lúc này, hệ thống phòng chống cháy trên trần nhà đột ngột xả ra nước lạnh như băng, làm toàn thân cô ướt sũng.
Lâm Nguyệt Nha bị giật mình, lật người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra trong phòng nồng nặc khói trắng, hệ thống chống cháy trên trần nhà đang liên tục phun nước.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lâm Nguyệt Nha đang bị sặc, nơi phát ra khói là ngay chỗ bàn ủi và đống quần áo của Tô Y Đường, quần áo hoàn toàn bị cháy rụi, nơi hỏa hoạn đã được dập tắt, cô chạy vọt đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, dưới lầu đông nghẹt người đang đứng bên dưới.
"Lâm Nguyệt Nha! Lâm Nguyệt Nha! Bà có ở trong nhà không vậy?" Tô Y Hàng ở ngoài cửa dùng sức gõ cửa, anh trai lấy lại chìa khóa dự phòng của anh, anh chỉ có thể dùng bả vai đập vào cánh cửa, khi vừa nghe báo cháy thì anh đã chạy xuống lầu, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện địa phương có khói là nhà của anh trai anh, anh lập tức nghĩ đến \'vua\' gây họa Lâm Nguyệt Nha, vội vàng chạy vào cầu thang xông lên lầu, lại chạy lên tầng lầu mười hai , thật là dễ dàng để lấy mạng của anh.
Lâm Nguyệt Nha vội vàng chạy ra mở cửa, nhân viên chữa cháy cũng chạy vọt vào, kiểm tra hết mọi nơi ở trong nhà của Tô Y Đường.
Tô Y Hàng nhìn thấy đống quần áo cháy sạch nằm ngổn ngang, thật muốn té xỉu, "Nhân viên chữa cháy muốn kiểm tra, chúng ta đi xuống trước, đợi chút rồi còn phải đi khai báo." Mặc dù rất muốn nổi giận, rất muốn đánh người, nhưng Tô Y Hàng đã cố gắng tự chủ lớn nhất của bản thân mình để không quát tháo ra.
"Nha." Vẻ mặt Lâm Nguyệt Nha rất đáng thương, tóc, quần áo đều ướt đẫm, trên gương mặt dính đầy nước, thoạt nhìn rất chật vật.
Hệ thống điện của tòa nhà nhân viên chữa cháy còn đang kiểm tra, chưa có khôi phục, nên Tô Y Hàng không thể làm gì khác hơn là đến cầu thang bộ với Lâm Nguyệt Nha đi xuống lầu.
Hai người vừa đi xuống tới dưới lầu, Tô Y Đường liền chạy đến trước mặt, dùng sức đem Lâm Nguyệt Nha, mạnh mẽ ôm cô vào trong иgự¢.
Tô Y Đường toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ôm thân thể không ngừng run rẩy của Lâm Nguyệt Nha, đang ở công ty thì nhận được điện thoại của người quản lý tòa nhà, nói nhà anh bị cháy, nhân viên chữa cháy cũng đã đến, kêu anh nhanh chóng về để giải quyết.
Sau khi cúp điện thoại anh lại hoảng hốt, nghĩ tới lời dặn lúc sáng của anh kêu Lâm Nguyệt Nha ở nhà không cho ra ngoài, anh lo lắng Lâm Nguyệt Nha còn kẹt trong đám cháy, dọc đường anh lái xe điên cuồng, trong đầu là hình bóng sợ hãi của Lâm Nguyệt Nha bị kẹt trong đám lửa lớn.
Lòng anh như bị lửa đốt anh không biết bản thân mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để quay về nhà, tìm trong đám người ở dưới lầu anh không thấy bóng dáng Lâm Nguyệt Nha, anh đã gần như ngất xỉu, vừa nhìn thấy Lâm Nguyệt Nha đi theo Tô Y Hàng từ sau lưng bước tới, mặc dù có vẻ chật vật nhưng cô ấy còn sống, cô ấy vẫn còn sống.
Tô Y Hàng ở một bên nháy mắt mấy cái với Lâm Nguyệt Nha, ra hiệu cho cô tận hưởng giờ phút này.
Lâm Nguyệt Nha vẫn còn mơ màng từ khi bị nước làm tỉnh, tới vô tội bị mang xuống lầu, cho đến khi bị Tô Y Đường ôm chặt vào trong иgự¢, cô mới thật sự tỉnh táo lại, cô mỉm cười, hình như đã quên mình đang bị hoảng sợ do lửa lớn vây xung quanh, cười trộm và hưởng thụ cảm giác nằm trong иgự¢ Tô Y Đường.
Tô Y Đường rốt cục tỉnh táo lại, không còn run rẩy, buông Lâm Nguyệt Nha ra, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt rất ác liệt, làm cô nổi da gà, Tô Y Đường một tay nắm cô, dùng tay còn lại hung hăng đánh vào ௱ôЛƓ cô hai cái.
Lâm Nguyệt Nha không hiểu tại sao lại bị đánh, cái ௱ôЛƓ bị đánh đau làm cho cô bối rối, cô nhìn chằm chằm Tô Y Đường, nước mắt chậm rãi trào ra khóe mắt.
"Con cái cô nhóc này, nếu mà còn có lần sau, không chỉ là bị đánh vào ௱ôЛƓ hai cái thôi đâu nha!"
Thật là tức ૮ɦếƭ Tô Y Đường rồi, anh giận Lâm Nguyệt Nha luôn luôn gây họa để cho anh phải lo lắng, đầu tiên là chọc đến tên vương tử chó má kia, bây giờ là xảy ra trận hỏa hoạn này, anh tự trách bản thân mình để Lâm Nguyệt Nha ở nhà, cô là sinh viên tuổi đời t còn trẻ, khẳng định là mất hứng khi bị bắt ở nhà không cho ra cửa, gây ra họa cũng không thể hoàn toàn trách cô....... Tất cả sự sợ hãi, cảm giác tội lỗi, mâu thuẫn, đấu tranh kia anh biến thành hai cái tát đánh vào ௱ôЛƓ nhỏ của Lâm Nguyệt Nha.
"Anh, được rồi, về nhà nói sau." Tô Y Hàng nhìn nước mắt Lâm Nguyệt Nha rớt xuống, vội vàng khuyên can.
"Còn dám khóc, sao không nhìn xem mình đã gây ra họa gì, chỉ còn chút nữa là đem nóc của tòa nhà đốt sạch rồi!" Nếu không nhờ cao ốc có gắn thiết bị phòng cháy tốt thì... Tô Y Đường tức giận nuốt không trôi, quát lớn.
Lâm Nguyệt Nha cảm thấy thật ủy khuất, dùng sức cắn môi dưới không cho nước mắt rơi xuống, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin tha thứ nhìn Tô Y Đường.
Tô Y Đường không đành lòng, sắc mặt căng thẳng dịu xuống, giọng nói cũng hòa hoãn lại: "Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa."
"Ô......." Tô Y Đường không còn hung hăng, ủy khuất của Lâm Nguyệt Nha cũng dâng lên, cô nức nở một tiếng rồi nhào vào trong иgự¢ Tô Y Đường khóc lớn, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra thì bốc cháy, cô chỉ muốn làm một người vợ hiền giúp anh chút chuyện nhỏ mà thôi, nhưng lần nào cũng mang tới phiền phức cho anh.
Nhân viên chữa cháy vốn định tìm đầu sỏ gây ra hỏa hoạn giáo dục một phen, nhưng tận mắt thấy Tô Y Đường đánh vào ௱ôЛƓ Lâm Nguyệt Nha, lại nhìn thấy cô khóc thảm thiết như vậy, bọn họ lặng lẽ bỏ ngay ý định đó.
Hàng xóm vừa bắt đầu còn trách cứ coi nhà ai bốc cháy, làm liên lụy đến bọn họ, làm bọn họ hoảng sợ từ trên nhà chạy xuống lầu, sau khi thấy dáng vẻ dễ thương và hoảng sợ của Lâm Nguyệt Nha, lại đang khóc tức tưởi như vậy, bọn họ bắt đầu an ủi Lâm Nguyệt Nha.
"Được rồi, được rồi, đừng trách cô ấy nữa, chỉ là đứa bé thôi mà, ham vui là chuyện bình thường." Ở căn hộ cao cấp hàng xóm bình thường ít có lui tới, nếu không có chuyện này xảy ra, mọi người thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi, mỉm cười với nhau mà thôi.
"Đúng vậy, đừng nên đánh trẻ con, nếu không chúng ta sẽ bị mang tiếng là bạo lực gia đình." Một người phụ nữ lớn tuổi giàu có nói, chẳng qua là chạy từ nhà xuống lầu mà thôi, xem như là vận động thân thể, hơn nữa mỗi nhà đều thiết lập phòng cháy chữa cháy riêng biệt, nhà của bọn họ cũng không bị dính nước, hơn nữa cũng không có thiệt hại gì đáng kể, đừng làm khó dễ đứa nhỏ.
"Làm cha thì cần phải kiên nhẫn, đừng nên đánh con gái mình." Nhớ đến đứa con gái ngốc Âu Cát Tang của mình đang du học nước ngoài, liền lên tiếng khuyên nhủ.
Lâm Nguyệt Nha đang khóc nức nở, nhưng những người hàng xóm mỗi người một câu, khiến cô đang thương tâm biến thành tức giận, những người này chẳng lẽ không có mắt sao? Cô có nơi nào giống đứa bé, Tô Y Đường nơi nào lại giống người làm cha?
"Anh ấy là chồng của tôi, tôi là vợ anh ấy! Mắt các người có vấn đề, tôi có thể giới thiệu một bác sĩ khoa mắt giỏi cho mọi người!" Lâm Nguyệt Nha tức giận ngẩng đầu lên, híp mắt quét một vòng những người đang vây xem, lớn tiếng tuyên bố.
Nghe nghị luận của hàng xóm làm Tô Y Đường dở khóc dở cười, mà Lâm Nguyệt Nha tức giận giương nanh múa vuốt khiến anh cảm thấy lúng túng, anh đưa tay nắm tay Lâm Nguyệt Nha, anh gật đầu tạ lỗi với hàng xóm rồi sau đó kéo cô lên lầu, sau khi nhân viên chữa cháy kiểm tra hoàn tất, hệ thống điện cũng khôi phục lại bình thường, khuyên mọi người quay trở về nhà của mình.
Nhìn Tô Y Đường và Lâm Nguyệt Nha đi vào cao ốc, những hàng xóm đó cũng không vội giải tán, bắt đầu xúm lại tám chuyện với nhau.
Tô Y Đường thật không thể tin được vào mắt mình nữa, đầu năm nay anh mới sửa chữa lại ngôi nhà, tại sao bây giờ lại biến thành \'vùng sông nước bưng biền\', những thiết bị điện vừa mua mới nay hoàn toàn bị hư hỏng, ghế sofa bằng da thật, thảm bằng da dê của anh...... Còn một đống bị cháy đen dưới đất anh không nhìn ra được đấy là vật gì, đợi một chút, đó không phải là quần áo của anh sao? Tây trang, áo sơ mi, quần, còn có vớ và ҨЦầЛ ŁóŤ, bị đốt bị ướt, hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Lâm Nguyệt Nha nhìn giống hệt cô vợ nhỏ, định vào dọn dẹp, đầu cúi thấp, đứng ở cạnh cửa, cô mới vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách cũng bị hù dọa, tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể bốc cháy được? Trước lúc cô ngủ vẫn còn tốt mà?
"Lâm Nguyệt Nha!" Tô Y Đường tức giận rống to lên, âm thanh của anh vang dội cả cao ốc.
"Anh cả thật là tội nghiệp." Tô Y Hàng xuống lầu trở về nhà của anh, nằm trên ghế sofa bày tỏ thương tiếc với anh trai của mình, aiz, anh trai mặc dù đang thời kỳ mạnh khỏe cường tráng, nhưng bị Lâm Nguyệt Nha hết lần này đến lần nọ, liên tiếp gây ra hai ba tai họa không biết anh trai vì quá tức giận bị đột quỵ mà ૮ɦếƭ sớm không nữa.
Trong nhà Tô Y Đường hầu hết đều cần phải sửa chữa lại toàn bộ nội thất và tất cả đồ dùng nội thất do thấm nước làm phồng nứt và bị hư, mức độ thiệt hại thật lớn nên anh cần tu sửa lại toàn bộ, Tô Y Đường và Lâm Nguyệt Nha chỉ có thể nấu ăn ở nhà Tô Y Hàng.
Không cần Tô Y Đường nhắc nhở, Tô Y Hàng liền đề phòng Lâm Nguyệt Nha rất chặt chẽ, chỉ sợ cô đốt nhà của anh, anh mới vừa tốt nghiệp từ sở nghiên cứu ra không bao lâu, không có tài chính rộng rãi như anh cả mà muốn tu sửa khi nào cũng được.
Lâm Nguyệt Nha cảm thấy rất chán nản, bây giờ chỉ cần gặp một trong những người hàng xóm trong thang máy, họ đều hỏi thăm cô về sự việc kia, còn hỏi cô có bị chồng cô đánh hay không, nếu bị đánh thì phải nhanh chóng báo với cảnh sát.
Rõ ràng cô chỉ muốn làm một người vợ đảm đang, lại làm cho hàng xóm xung quanh đều biết cô là người chuyên gây họa, cô muốn làm một người vợ hiền tuệ lại khiến cho ông xã của mình mang tiếng là người đàn ông bạo lực, liên tục mấy ngày như vậy, Lâm Nguyệt Nha cũng đau lòng đến bị bệnh mặt không còn chút khí sắc nào.
Buổi chiều thứ sáu, đại diện lớp đến gặp cô, trong lớp có buổi gặp mặt, hỏi cô có muốn tham gia không, Lâm Nguyệt Nha tính cự tuyệt, nhưng nghĩ đến khi về nhà phải nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng của anh, ngay cả Tô Y Hàng gần đây cũng bộn bề công việc, không lúc nào tìm được anh, Tô Y Đường lại luôn khuyên cô nên tiếp xúc nhiều với các bạn trong lớp, phát triển tình cảm, cho nên bất đắc dĩ anh mới đồng ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc