Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con - Chương 25

Tác giả: Thiến Hề

Về Nhà
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Lý cầm sổ ghi chép nói với Ninh Quân Hạo: “Tổng tài, ngày mai con của thị trưởng Triệu kết hôn, mở tiệc tối, thời gian là tám giờ, không biết anh đã có bạn gái chưa, có cần chuẩn bị lễ phục trước không?”
“Đêm mai à?” Ninh Quân Hạo không chút suy nghĩ thuận miệng nói: “Cô đi hỏi trưởng phòng Trần xem sao, hỏi cô ấy đêm mai có thời gian hay không, cùng tôi đi làm việc này. Lễ phục của tôi, cô giúp tôi quyết định, còn của trưởng phòng Trần thì cô và cô ấy bàn với nhau đi.”
“Tổng tài, ngài muốn để trưởng phòng Trần làm bạn gái của mình sao?” Thư kí Lý nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi.
“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Ninh Quân Hạo không hiểu rõ lắm, ngẩng đầu hỏi lại cô.
“Vấn đề thì không to tát lắm, có điều…đây là tiệc cưới con dâu của nhà thị trưởng, có ai mang cấp dưới của mình đi tham dự bao giờ đâu, truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ nói tổng tài không có sức hút, ngay cả một người bạn gái để tham gia hôn lễ cùng không tìm thấy cũng nên…” Thư kí Lý cố ý tỏ vẻ buôn chuyện nói.
Ninh Quân Hạo nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cuối cùng là người ta cảm thấy tôi không có sức hút, hay là cô cảm thấy tôi không có sức hút đây?”
“A? Sao có thể chứ, tổng tài, ở trong mắt tôi, anh chính là người đàn ông có sức hút lớn nhất, nếu không phải tôi đã sớm kết hôn sinh con, nhất định sẽ mặt dày mày dạn theo đuổi anh cho xem, chỉ cần anh không chê tôi…” Thư kí Lý sợ bị Ninh Quân Hạo phát hiện chuyện mình cố ý nói những lời này để ngăn cản anh chọn Trần Nhược Hồng làm bạn gái, vì thế lập tức ra vẻ thành thật nói rõ quyết tâm.
Ninh Quân Hạo bị lời của cô làm cho buồn cười, anh khoát tay nói: “Được rồi được rồi, tôi không có phúc được hưởng cô đâu.”
“Ha ha…Tổng tài, anh đừng nói thế chứ, thật ra tôi là một người rất dịu dàng hiền thục đấy nhé.” Thư kí Lý cũng tự nở nụ cười, sau đó cô lại mở miệng. “Đúng rồi tổng tài, không phải phu nhân đã trở về ư? Sao anh không đưa cô ấy đến tham gia hôn lễ của thị trưởng? Đến lúc đó mang theo cả cậu chủ nhỏ, người một nhà cùng đi, nhất định sẽ làm mọi người hâm mộ ghen tị đến ૮ɦếƭ, tôi nghe trợ lý Lâm nói, cậu chủ nhỏ nhà anh đáng yêu vô cùng, cũng nên mang ra ngoài làm quen với mọi người nhiều một chút, thế mới tốt.”
“Người một nhà?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày, cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó tiện tay lấy giấy ghi chú trên bàn, viết mấy con số rồi đưa cho thư kí nói: “Dựa theo số đo này, dùng sợi tơ tằm tổng hợp làm một bộ lễ phục theo yêu cầu, trước xế chiều mai bảo Lâm Tuấn Hiền đưa tới biệt thự phía Nam Hồ cho tôi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Thư kí Lý cất giấy ghi chú cẩn thận, sau đó rời khỏi văn phòng.
Chờ thư kí Lý đi rồi, điện thoại của Ninh Quân Hạo liền vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị là một dãy số xa lạ, anh do dự một lúc mới nhấc ống nghe, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên một tiếng nói thanh thúy: “Ba à, con là Kính Huyên…”
“Ngoan, có chuyện gì thế con?” Ninh Quân Hạo vừa nghe thấy giọng nói của Kính Huyên, tâm trạng liền lập tức tốt hẳn.
“Con muốn ba cùng con đi xem buổi ra mắt phim ‘Siêu nhân ánh sáng’, đêm nay ba có rảnh không?”
“Đêm nay sao? Thời gian thì đúng là có thể sắp xếp được, nhưng mà ba không thích xem phim đâu.” Ninh Quân Hạo nói thật lòng mình.
“Đàn ông không thích xem phim sao có thể cùng những cô em xinh đẹp hẹn hò được chứ? Ba à, ba không thể không thích xem phim đâu, cứ quyết định vậy đi, bảy giờ tối ba nhớ về nhà đón con và mẹ đi rạp chiếu phim nhé, không được thất hẹn nha…” Kính Huyên ở bên kia điện thoại tự thay anh quyết định, sau đó mạnh mẽ cúp máy.
Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng “tút tút” truyền tới từ đầu bên kia, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, xem ra con anh không di truyền những thứ khác từ cha nó, riêng cái tính độc đoán này lại giống y hệt.
Di động im lặng được một lúc lại vang lên, lần này điện thoại không phải do người khác gọi tới mà là mẹ anh, Dương Thải Phân.
Đối với điện thoại của lão phật gia, từ trước đến nay anh không dám lạnh lùng, vì thế vội vàng nhận máy: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
“Quân Hạo, đêm nay về nhà ăn cơm đi, ba của con đi Nam Cực xem chim cánh cụt đã về rồi.” Dương Thải Phân ở đầu bên kia điện thoại nói.
“Đêm nay? Nhưng mà con đã có hẹn với người khác rồi.” Lần này là thật, không phải Ninh Quân Hạo kiếm cớ từ chối mẹ.
“Mặc kệ con đêm nay hẹn ai, đều hủy hết cho mẹ, ba của con đi ra ngoài lâu như vậy, vất vả lắm mới trở về, sao có thể không mời khách của ông ấy dùng cơm được chứ?” Giọng điệu của Dương Thải Phân có phần bất mãn, ra lệnh cưỡng chế.
“Lần này thật sự là không thể mà, đêm nay con không ăn cơm cùng bố mẹ được đâu, để hai ông bà được một mình trong thế giới lãng mạn còn gì. Cứ vậy đi, con còn đang có việc, không nghe mẹ nói được nữa, chào mẹ.” Nói xong, Ninh Quân Hạo không đợi Dương Thải Phân trả lời đã cúp điện thoại.
*******************
Chỗ Trần Nhược Hồng bên này, bởi vì nghe bác Trương nói Ninh Quân Hạo không trở về dùng bữa tối nên cũng bỏ đi ý định qua nhà họ Ninh ăn cơm, cô ta ở trong phòng làm việc suy nghĩ tới trưa, cuối cùng cũng quyết định hẹn Hoa Ngữ Nông ra để nói chuyện, hy vọng lần này có thể giống như lần trước, dễ dàng đẩy lui Hoa Ngữ Nông.
Tại biệt thự Nam Hồ, Hoa Ngữ Nông và Kính Huyên ăn cơm xong liền bắt thằng bé đi ngủ. Đợi con ngủ rồi, cô liền xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi nhà một chuyến.
Năm đó bởi vì cô và Ninh Quân Hạo ly hôn cho nên ông đã trục xuất cô ra khỏi Hoa thị, nếu giờ cô đã quyết định phục hôn cùng Ninh Quân Hạo, cô muốn đến chỗ cha mẹ, nhờ họ nói đỡ cho mình trước mặt ông nội, để cô có thể một lần nữa trở lại làm người nhà họ Hoa.
Bảo mẫu gọi taxi tới giúp cô, sau khi lên xe, cô báo địa chỉ, xe liền đi về phía nhà họ Hoa ở khu biệt thự bên bờ sông Hướng Dương.
Khi xe dừng lại trước cửa lớn của nhà họ Hoa, cô không thể kiềm chế sự kích động trong lòng mình, mũi đã có phần chua xót.
Bảy năm rồi, cô đã bảy năm chưa quay trở lại căn nhà này, năm đó cô ở nước ngoài, nằm mơ cũng muốn trở về nhà, trở lại bên người cha mẹ, chỉ có điều cô không thể làm được, sự uy nghiêm của ông nội không chấp nhạn cho cô phản kháng.
Đứng ở cửa một lúc lâu sau, cô mới nâng tay bấm vào chuông.
Không bao lâu sau, người hầu già của nhà họ Hoa, vú Dương liền ra mở cửa, bà vừa nhìn thấy người bấm chuông là Hoa Ngữ Nông liền kinh ngạc há hốc mồm: “Cô chủ, sao lại là cô?”
“Vú Dương, là cháu, cháu đã về, cha mẹ có nhà không vú?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy vú Dương giống như là gặp được người thân vậy, kích động đến mức nước mắt cũng rơi.
Không Thể Tha Thứ

“Cô chủ, cô trở về là tốt rồi, mau vào nhà đi, hai năm qua thân thể của lão gia luôn không được tốt, trong bụng lúc nào cũng nhớ đến cô, chẳng qua ngoài miệng không muốn nói ra thôi, ai…” Vú Dương mở cửa sắt ra, để Hoa Ngữ Nông đi vào trong nhà.
“Ông nội mắc bệnh? Rồi sao? Bây giờ ông có khỏe không?” Hoa Ngữ Nông nghe thấy vú Dương nói Hoa Thương Hải bị bệnh, lập tức ân cần hỏi han.
“Vâng, là bệnh cũ tái phát, người già lớn tuổi khó tránh khỏi ốm đau, có điều lão gia mà biết cô đã trở lại, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Nói xong, vú Dương dẫn Hoa Ngữ Nông đi vào bên trong.
Nhìn cảnh vật tráng lệ mà quen thuộc trước mắt, Hoa Ngữ Nông bỗng nhớ về những kí ức xa xưa, khi cô còn chưa lấy chồng.
Trên bãi cỏ ngoài sân, một ông lão tuổi đã cao ngồi trên chiếc xe lăn, bên cạnh có một người phụ nữ trung tuổi đang đứng hầu hạ.
Hoa Ngữ Nông nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt ông lão và người phụ nữ, bật khóc gọi: “Ông nội, mẹ..”
“Ngữ Nhi, Ngữ Nhi của mẹ…Là con sao? Là con thật sao?” La Tố Dung, mẹ của Hoa Ngữ Nông nhìn thấy con mình, vui mừng không sao tả nổi, ôm lấy nàng thì thào hỏi.
“Vâng, là con, con đã trở về, con xin lỗi, là con bất hiếu, đã khiến mọi người thương tâm suốt mấy năm qua.” Hoa Ngữ Nông bật khóc, vùi đầu vào sâu trong lòng La Tố Dung.
Bạn đang đọc truyện: Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con tại website: WWW.ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
“Mày còn quay về đây làm cái gì? Không phải tao đã bảo mày vĩnh viễn không được bước vào cửa chính Hoa gia nửa bước hay sao?” Hoa Thương Hải đang ngồi một bên thấy thế, tức giận trừng mắt, vểnh râu quát lên.
Hoa Ngữ Nông lúc này mới rời khỏi lòng La Tố Dung, ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thương Hải, cầm lấy tay ông nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết tất cả mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mong ông tha thứ cho cháu, đừng tiếp tục giận cháu nữa…”
“Hừ…Mày cho là nói một câu biết sai rồi thì tao sẽ tha thứ cho mày sao? Đi ra ngoài, cái nhà này không chứa nổi kẻ như mày nữa.” Hoa Thương Hải thở phì phì, tức giận đẩy Hoa Ngữ Nông ra.
“Cha…Xin cha, cha đừng đuổi Ngữ Nhi đi nữa, vài ngày trước chẳng phải cha vẫn cầm chiếc Pu't lông mà Ngữ Nhi dùng lúc theo cha học viết hay sao? Giờ vất vả lắm con bé mới trở về, sao cha còn nhẫn tâm đuổi cháu nó đi nữa?” La Tố Dung thấy Hoa Thương Hải vẫn tiếp tục ngoan cố không chịu tha thứ cho Hoa Ngữ Nông, đành lên tiếng khuyên nhủ.
“Cô câm miệng lại cho tôi, tôi không có đứa cháu gái bất hiếu như vậy. Vú Dương, bà còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ bà muốn cùng nó rời khỏi nhà họ Hoa sao? Còn không mau đuổi cái kẻ bất hiếu này ra khỏi nhà cho tôi?” Nói xong, Hoa Thương Hải đã giận đến mức đỏ hết mặt mày.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết dựa vào tính tình ngoan cố của Hoa Thương Hải, mình sẽ không dễ dàng được ông tha thứ, vì không muốn tiếp tục K**h th**h đến ông, cô đành nói với La Tố Dung: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, lần này con trở về cũng không định rời đi, giờ con đang ở trong biệt thự của Ninh Quân Hạo, con dẫn về cho mẹ một đứa cháu ngoại, thằng bé tên là Kính Huyên, nếu mẹ có thời gian có thể tới tìm con, nhìn mặt thằng bé một chút.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn còn đang ngồi một bên tức giận. “Ông nội, ông đừng nóng, ông không muốn cháu trở về, cháu không đến đây nữa là được. Ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu ngày nào đó ông hết giận rồi, cháu sẽ lại đến thăm ông…”
Nói xong, cô liền gạt nước mắt đi về phía cửa.
“Ngữ nhi… Ngữ nhi…” La Tố Dung luyến tiếc con gái, chỉ còn cánh nhìn theo bóng lưng, gọi tên con.
Hoa Ngữ Nông cũng không dám quay đầu lại, giờ phút này nước mắt cô đã muốn tràn mi, cô thật không ngờ cảm giác có nhà không thể về lại đau lòng đến vậy.
Năm đó lúc cô khư khư cố chấp rời đi cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này sẽ thoải mái hơn thôi. Giờ cô muốn trở về, nơi này lại vẫn chưa chuẩn bị tốt để chào đón cô quay lại.
Vú Dương đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa, nhẹ giọng khuyên can: “Cô chủ, cô đừng quá đau lòng, thật ra lão gia cũng không còn giận cô nữa, chẳng qua lúc trước chính miệng ông ấy nói sau này cô không còn là con cháu nhà họ Hoa nữa, giờ muốn ông ấy rút lại lời khi đó, ít nhiều gì lão gia cũng sẽ khó chịu, chờ mấy ngày nữa, lão gia nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ, nói không chừng ông ấy sẽ tha thứ cho cô thôi.”
“Vú Dương, cám ơn bà, chỗ ông nội đành nhờ bà chăm sóc, đây là số di động của cháu, vú đưa cho mẹ giúp cháu, để có gì mẹ tiện liên lạc.” Nói xong, Hoa Ngữ Nông đưa tờ giấy viết số điện thoại mà cô đã chuẩn bị trước đó vào tay vú Dương, rồi xoay người đi về phía ven đường.
Vú Dương cất kỹ tờ giấy, nhìn theo bóng lưng cô lên xe taxi rồi mới khép cửa lại.
Trên xe taxi, Hoa Ngữ Nông khóc nức nở giống như người được làm bằng nước mắt, có trời mới biết mấy năm nay sống ở nước ngoài, cô nhớ cha mẹ và người thân của mình biết bao, thế nhưng hiện giờ họ ở ngay gần trong gang tấc, cô lại không có cách nào được ngồi bên cạnh họ trò chuyện như xưa.
Ngay cả trong mơ cô cũng luôn hy vọng ông nội có thể tha thứ cho mình, chẳng qua cô không hề nghĩ tới…nhiều năm đã qua như vậy, ông nội vẫn còn giận như thế, điều này khiến cô không khỏi thương tâm.
… …
Trở lại biệt thự Nam Hồ, Kính Huyên đã sớm tỉnh, Ninh Quân Hạo cũng không biết đến đây từ lúc nào, hai cha con đang chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.
“Không được nhúc nhích, ngươi đã bị bắt, giơ tay lên, ngươi bị phán bỏ tù với thời hạn một trăm vạn năm, hoãn thi hành hình phạt trong một triệu năm, nghiêm túc chấp hành, tuy nhiên nếu ngươi chịu giao một trăm thanh chocolate cho ta, thì hình phạt có thể miễn giảm…” Kính Huyên cầm S***g đồ chơi, chỉ vào *** Ninh Quân Hạo, cao giọng tuyên bố.
“Một trăm thanh chocolate, con ăn hết được sao?” Ninh Quân Hạo bật cười vì điều kiện ngây thơ của thằng bé.
“Một vạn cái ta cũng có thể làm thịt được…” Nói xong, hai cánh tay nhỏ bé của Kính Huyên vẽ một vòng tròn thật lớn, để hình dung một vạn thanh chocolate.
Hoa Ngữ Nông đi vào phòng khách, cũng không định quấy rầy hai cha con, bởi vì cô vừa mới khóc nên ánh mắt và mũi vẫn còn hồng, lúc này cô chỉ muốn đi lên phòng ngủ trên lầu mà thôi.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Kính Huyên nhìn thấy cô, thế là lập tức kêu lên: “Mẹ, mẹ trở về rồi à?”
“Ừ, mẹ đi lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Hoa Ngữ Nông ậm ừ lên tiếng, sau đó quay người chạy lên lầu, cũng không hề chào hỏi với Ninh Quân Hạo.
Kính Huyên nhìn theo bóng lưng của Hoa Ngữ Nông, nhún vai nói với Ninh Quân Hạo: “Hôm nay mẹ thật là kỳ quái, không để cho con chạy qua hôn nhẹ gì cả…”
P/S: Ba vạn, rốt cục cũng viết xong, tôi chạy qua một bên phun máu đã nhé. Lời phản hồi sao dạo này ít vậy? Mọi người không muốn trò chuyện với tôi sao? Để tôi biết thật ra đang có rất nhiều người đọc cuốn sách này á!!!
Momo said: Lời tâm tình hiếm hoi của tác giả, cũng là tiếng lòng của Momo
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc