Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 48

Tác giả: Nara Ngư

Tai Họa Tiềm Ẩn
Văn Mân đang muốn thừa dịp tựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, đột nhiên bàn tay bị Văn mẹ dùng sức nhéo một cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ đầy vẻ khó hiểu, lại thấy mẹ hếch cằm lên ý bảo cô nhìn về phía Khương Bạch San.
Cô nghe lời, nhìn về hướng đó lại thấy không có gì quái lạ, vì vậy mới quay đầu nhìn lại mẹ cô đầy nghi hoặc.
Văn mẹ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, ghé vào tai cô nói nhỏ một câu: “Hai người đứng phía sau Khương Bạch San chắc là cha mẹ cô ấy phải không?”
Văn Mân ngoảnh đầu xác nhận lại một chút, cô từng thấy qua ảnh gia đình của Khương Bạch San trong vsi tiền cô ấy, tính ra cũng từng gặp mặt cha mẹ cô một lần. Sau khi xác nhận đúng là bọn họ, cô quay lại gật đầu nhưng vẫn không hiểu tại sao mẹ cô lại có thể xác định được như vậy.
“Cô bé ngốc, trong tình cảnh này cũng chỉ có cha mẹ ruột thịt mới có thể quan tâm đến tình trạng thân thể của con gái mình như vậy. Hai người đứng phía trước vẫn cầm tay cô ấy hỏi thăm, nhìn qua có vẻ quan tâm nhưng thực tế chính là quan tâm tình trạng của Phó Thiên Húc, căn bản không phải lo lắng cho thân thể của Khương Bạch San hiện giờ. Hỏi nhiều như vậy, chỉ khiến cho thân thể của cô ấy càng chịu thêm gánh nặng mà thôi.”
Lời nói của Văn mẹ thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai Văn Mân lại trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Cô quay đầu lại nhìn thử tình huống của Khương Bạch San ở bên kia liền nhận ra đúng là có sự bất đồng.
“Theo như mẹ thấy nha, Phó Thiên Húc không có việc gì thì mọi việc mới an ổn được, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì có lẽ đứa bé trong bụng Khương Bạch San khó lòng giữ được.”
Lại một câu nói kinh động lòng người, Văn Mân khi*p sợ nhìn mẹ cô: “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy! Bạch San thật sự rất yêu chồng mình, bởi vì rất yêu cho nên nếu chồng cô ấy có xảy ra chuyện gì thì cô ấy nhất định sẽ quý trọng đưa bé này, sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Hừ ~~, ý của mẹ cũng không phải như vậy. Đương nhiên mẹ biết Khương Bạch San sẽ vì đứa bé này mà tự chăm sóc mình. Nhưng mà con nhìn xem ánh mắt cha mẹ cô ấy đi, nãy giờ bọn họ không biết đã liếc nhìn đứa bé trong bụng cô ấy mấy lần nữa.”
“???” Lúc đầu Văn Mân còn không lý giải nổi ý tứ trong lời nói này của Văn mẹ, nhưng chỉ trong chốc lát cô đã ngầm hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là, nếu Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ của Khương Bạch San sẽ không để cô ấy sinh hạ đứa bé này?”
Văn mẹ lại nhìn về phía Khương Bạch San với ánh mắt đầy ý vị: “ Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha mẹ nào lại không xem trọng con cái của mình nhất. Dù sao Bạch San vẫn còn rất trẻ, hiện tại lại mới mang thai có vài tháng, so với việc làm một bà mẹ đơn thân, mang theo đứa bé này tìm một người đàn ông để kết hôn thì dĩ nhiên cha mẹ của cô ấy càng muốn có thể bỏ đi đứa bé này, phụ nữ không có con muốn tái hôn chẳng phải dễ dàng hơn sao? Hơn nữa, nếu giữ lại đứa bé này, với tính cách của Khương Bạch San, chỉ sợ cô ấy cả đời không thể quên được Phó Thiên Húc, nói cách khác, đời này của cô ấy coi như hết rồi.”
Nghe xong lời phân tích của Văn mẹ, nét mặt Văn Mân càng trở nên khó coi. Đây được coi là đạo lý gì, có thật là họ thực sự quan tâm đến Khương Bạch San không? Hơn nữa, Phó Thiên Húc giờ nãy vẫn còn trong phòng cấp cứu, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ đã nghĩ đến điều này có phải là quá sớm rồi không.”
Văn mẹ nhìn thấy sắc mặt của Văn Mân, cũng hiểu được trong lòng con gái đang nghĩ điều gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng ấn một cái vào trán của cô nói: “Con nha ~, mặc dù sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn không hiểu được tấm lòng cha mẹ. Lời này nói ra có vẻ khó nghe một chút, nhưng nếu đổi lại là mẹ, lựa chọn của mẹ cũng giống với cha mẹ của Khương Bạch San. Không gì có thể thắng nổi thử thách của thời gian, nếu không có đứa bé này, sớm muộn gì Khương Bạch San cũng có thể quên được Phó Thiên Húc. Làm cha mẹ, có ai nhẫn tâm nhìn con gái mình thủ tiết cả đời, làm một bà mẹ đơn thân đâu chứ?”
Bình An
Thời gian chờ đợi luôn dài vô tận, huống chi là trong tình trạng nóng lòng như vậy. Mỗi động tĩnh bên trong dù nhỏ đến đâu cũng khiến cho những người chờ đợi bên ngoài sợ hãi. Cũng may, cuộc phẫu thuật kéo dài cuối cùng cũng có thể kết thúc.
Lúc đèn báo hiệu trên cửa bên ngoài phòng phẫu thuật tắt đi, mọi người ở bên ngoài đều đồng loạt đứng dậy. Không biết Khương Bạch San lấy được khí lực chỗ nào, đẩy cha mẹ cùng cha mẹ chồng đang đứng vây quanh mình ra rồi vọt thẳng tới cửa.
Người đầu tiên bước ra chính là y tá, tiếp theo là bác sĩ mổ chính với vẻ mặt mệt mỏi cùng Tiếu Đồng.
Văn Mân cũng muốn nhanh chóng chạy tới hỏi thăm tình hình phẫu thuật thế nào, nhưng bởi vì thời gian ngồi đợi hơi dài, thân thể nặng nề của cô căn bản không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Dù rất nóng vội nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi Tiếu Đồng.
Sau khi Tiếu Đồng nhìn về phía cô lộ ra một nụ cười, Văn Mân mới hoàn toàn buông lỏng. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh rất thoải mái. Thật tốt! Rốt cuộc cũng không có việc gì, vận xui ở kiếp trước không thả xuống trên người Khương Bạch San, Phó Thiên Húc cũng không ૮ɦếƭ. Thật tốt quá!
Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng buông xuống được những lo lắng trong lòng, cũng có thể bởi vì thân thể quá mức mệt mỏi, cơn chóng mặt đã bị cô dùng sức khống chế lại lập tức ập tới, cô lảo đảo vài bước rồi cứ thế ngồi thẳng xuống.
Nhìn thấy Văn Mân lảo đảo tìm ghế dựa, sắc mặt Tiếu Đồng đột nhiên trắng bệch. Nhưng bởi vì đứng cách Văn Mân quá xa nên anh căn bản không kịp chạy lại đỡ cô, chỉ có thể hô to một tiếng: “Nhóc!”
Cũng may, Văn mẹ nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhận ra sự khác thường của cô, không để ý mọi chuyện phát sinh phía trước nữa mà đưa tay đỡ lấy bờ vai và thắt lưng cô, khống chế lực độ để cô từ từ ngồi xuống.
Sau khi ngồi dựa vào lưng ghế, Văn Mân mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng.
“Nhóc, em làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ.”
Lúc nghe thấy lời này, Văn Mân còn có chút không phản ứng kịp. Vừa rồi trước mắt cô đột nhiên tối lại, cô cũng không có bất kỳ cảm giác nào khác.
“Em…làm sao vậy?”
“Con bé này, đã bảo con nghỉ ngơi một lát trước cũng không chịu nghe lời. Vừa rồi thiếu chút nữa bị té ngã, may mắn mẹ còn kịp đỡ con.” Không đợi Tiếu Đồng mở miệng giải thích, Văn mẹ ở bên cạnh đã lập tức mở miệng, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, vừa rồi lúc con gái suýt ngã cũng khiến bà cực kỳ hoảng sợ.
Nghe lời giải thích của Văn mẹ, Văn Mân lúc này mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Cô nhìn Tiếu Đồng và Văn mẹ cười xấu hổ, coi như vì chính mình túy hứng xin hưởng sự khoan dung.
“Cuộc phẫu thuật của Phó Thiên Húc rất thành công, chỉ cần vượt qua được thời kỳ quan sát trong vòng 48 giờ là sẽ không có việc gì nữa rồi. Để anh đưa em và mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, chờ đợi lâu như vậy, thân thể hai người sao chịu nổi.”
Văn Mân ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Bạch San đang gắng gượng đi theo chiếc xe đẩy vừa được y tá đẩy ra từ phòng phẫu thuật, vốn định bảo Tiếu Đồng tiếp tục ở lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ việc gì không, nhưng nhìn thấy anh mắt của anh đã vằn vài tia máu lại không đành lòng mở miệng. Bọn họ ngồi ở đây chờ đợi một thời gian dài cũng mệt mỏi, Tiếu Đồng lại gắng trụ trong phòng phẫu thuật nên chắc chắn còn mệt hơn, so với cô thì anh mới là người cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Tiếu Đồng, anh xem có thể tùy tiện tìm một phòng nào đó trong bệnh viện rồi chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Bây giờ Phó Thiên Húc cũng chưa hẳn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chúng ta trở về cũng không yên tâm. Hơn nữa, em cũng lo lắng cho tình trạng của Khương Bạch San, cô áy đang trong thời kỳ mang thai ba tháng đầu tiên, em sợ cô ấy lại xảy ra chuyện gì.”
“Nghỉ ngơi trong bệnh viện sao có thể tốt được, em nghe lời anh, theo mẹ về nhà đi.” Tiếu Đồng thấy Văn Mân muốn mở miệng phản bác, lập tức nói tiếp một câu: “Em yên tâm, anh sẽ ở lại đây quan sát tình hình, nếu có tin tức gì mới anh sẽ gọi điện báo cho em biết, anh sẽ khuyên nhủ Khương Bạch San chú ý nghỉ ngơi. Hơn nữa, em ở lại đây cũng không giúp được gì hơn, ngược lại để mọi người phân tâm lo lắng cho thân thể của em. Cho nên, hãy nghe lời, về nhà đợi tin tức của anh, được không?”
Diễn Biến Sự Việc
Cuối cùng, Văn Mân đành nghe lời khuyên bảo của Tiếu Đồng cùng Văn mẹ về nhà. Vừa bước tới cửa đã gặp ba Văn đang đứng chờ, ánh mắt lo lắng nhìn vợ và con gái đang tinh thần mệ mỏi, ông nhanh chóng bước tới giúp Văn mẹ dìu Văn Mân vào nhà.
“Tình hình thế nào rồi? Sao Tiếu Đồng lại không về cùng hai người? Chẳng lẽ kết quả phẫu thuật không tốt?”
“Đừng lo lắng, không có việc gì, tình hình phẫu thuật rất khả quan, chỉ cần ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm vài ngày, chờ sức khỏe ổn định hơn là có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi. Tiếu Đồng đưa mẹ con tôi về dưới lầu, sau đó phải quay lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ gì không thôi.”
Văn mẹ vừa dìu Văn Mân vào phòng khách vừa lên tiếng giải thích, trong giọng nói tràn đầy cảm thán. Tình huống của cặp vợ chồng son Khương Bạch San cùng Phó Thiên Húc quả thật khiến người ta đau lòng, chuyện Khương Bạch San không thể mang thai trước đó bà cũng biết một chút, còn chưa kịp vui mừng vì rốt cuộc cũng có con thì lại xảy ra chuyện này, may mắn là cuối cùng cũng vượt qua được.
“Nhóc, con đói bụng chưa, nếu không ăn trước chút gì đi.” Ba Văn cũng muốn hỏi xem chuyện xảy ra thế nào nhưng nhìn thấy sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt của Văn Mân lại không hỏi nữa.
“Ba, mẹ, hai người cứ ăn trước đi, con cảm thấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ một lát, tối thức dậy con sẽ ăn.” Văn Mân dùng tay đỡ thắt lưng, nhìn ba mẹ mình dặn lạ một câu rồi xoay người chuẩn bị bước vào phòng ngủ. Bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả xuống giường ngủ một giấc thật đã, chuyện cơm nước gì đó tính sau cũng được.
Ba Văn lo lắng nhìn theo bóng lưng của con gái, nhỏ giọng trách Văn mẹ: “Bà thật là, sao lại không biết chăm sóc con gái mình thật tốt, con bé mang thai bụng đã lớn như vậy rồi còn chạy tới bệnh viện ngồi chờ lâu như vậy, không biết khuyên nhủ con bé về sớm một chút sao?”
Văn mẹ liếc trắng mắt nhìn chồng, tức giận phản bác một câu: “Ông còn không biết con gái của ông tình tình ương ngạnh thế nào, sao tôi lại không khuyên nhủ chứ. Yên tâm đi, con bé chỉ là có chút mệt mỏi, để nó ngủ một giấc là được, ông mau dọn cơm đi, tôi đói lắm rồi, nhanh chóng ăn xong rồi cũng nằm nghỉ một lát thôi. Ai ~~, cũng không biết đứa nhỏ Tiếu Đồng này phải giải quyết vấn đề cơm nước thế nào.”
Văn mẹ một bên cảm thán một bên bước vào phòng ăn.
Bởi vì mệt mỏi nên cho dù rất đói bụng, Văn mẹ cũng chỉ ăn được mấy món ăn thanh đạm.
Ba Văn vừa gắp thức ăn cho Văn mẹ vừa hỏi: Tôi biết là Phó Thiên Húc bị thương, trong điện thoại bà cùng không nói rõ tình huống cụ thể thế nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nữa, theo lý mà nói, Phó Thiên Húc cũng không phải đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu, sao Tiếu Đồng phải quan tâm việc này nhiều như vậy? Bây giờ vẫn chờ ở bệnh viện, tình trạng con gái chúng ta thế này cũng không biết đau lòng sao, mới đưa về dưới lầu đã lại đi rồi.”
Dù sao vẫn là cha mẹ, sau khi biết Phó Thiên Húc không có chuyện gì cũng cảm thấy đau lòng cho con gái của mình, trong giọng nói hàm chứa sự bất mãn đối với con rể.
“Ai ~~~, chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Mọi chuyện xảy ra, lúc ở trên xe, Tiếu Đồng cũng đã kể lại cho chúng ta biết một chút. Việc này liên quan đến vụ án mạng quan trọng của Bộ công an, về vụ án này Tiếu Đồng cũng không tiện nói ra, chỉ đơn giản thuật lại mọi chuyện mới vừa phát sinh sau đó.”
“Tiếu Đồng nói, trong khoảng thời gian này thằng bé bận rộn giúp nước Mỹ nghiên cứu một vài chứng cớ, vốn là phải làm ở Sở nghiên cứu bên Mỹ nhưng bởi vì nhóc mang thai nên đành thương lượng với bên đó tiến hành nghiên cứu ở trong nước. Bởi vì sự việc khá trọng đại, liên quan đến quan hệ hiệp thương giữa hai nước nên cảnh sát trong nước cũng tham gia một phần vào vụ án, Phó Thiên Húc chisng là một trong số những người tham gia vụ án này.”
“Vốn dĩ Phó Thiên Húc phải ra tuyến đầu nhưng bởi vì Bạch San mang thai, hai đứa lại khó khăn lắm mới có được đứa con này nên lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ấy chắc chắn chịu không nổi. Vì lo lắng việc này nên Phó Thiên Húc rút lại làm công tác hậu cần ở tuyến sau, lần này là vì đi lấy báo cáo cho Tiếu Đồng ở Sở nghiên cứu nen mới gặp chuyện không may. Tiếu Đồng nói, nội dung báo cáo này vô cùng quan trọng, có thể đối phương cũng biết điều này cho nên mới bố trí người ăn cắp chúng, không ngờ đúng lúc ᴆụng phải Phó Thiên Húc nên Thiên Húc mới bị thương. Vì vậy mà Tiếu Đồng mới lo lắng, dù sao người cũng là bị thương ở chỗ mình.”
Nghe đến đây, đôi mày ba Văn đã cau lại, những bất mãn trong lòng đối với Tiếu Đồng cũng tiêu tan hết, cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc của mình: “Chuyện này tôi có chút không hiểu, chỉ là một cái báo cáo mà cũng đáng để bọn chúng bỏ công đánh cắp nó đến mức Gi*t người sao? Cho dù lấy được rồi thì số liệu nghiên cứu chắc chắn vẫn còn được lưu lại. Hơn nữa, báo cáo này là do Tiếu Đồng làm ra, chỉ cần Tiếu Đồng còn sống thì có thể làm ra một cái tương tự không đúng sao?”
Văn mẹ trợn tròn mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, đợi đến khi ăn cũng no rồi mới mở miệng giải thích nghi hoặc: “Tôi đã nói rồi, vụ án này cực kỳ trọng đại, hơn nữa bên Mỹ ban đầu cũng không đồng ý Tiếu Đồng triển khai công việc này ở trong nước, sau này họ mới miễn cưỡng đồng ý, số liệu đương nhiên sẽ không để bên này sao chép lại. Hơn nữa, Tiếu Đồng nói, kèm theo báo cáo lần này còn có các mẫu vật nghiên cứu được gửi đến. Tôi nghĩ, đối phương không chỉ đánh cắp báo cáo mà còn hủy đi các mẫu vật thí nghiệm này nữa. Chỉ cần mấy thứ đó đều không còn nữa, số liệu nghiên cứu cũng không lưu lại, cho dù Tiếu Đồng nhớ rõ nội dung trong báo cáo đi chăng nữa thì vụ này vẫn bị coi là vu khống, sẽ chẳng ai tin cả. Dù sao, điều quan trọng của một vụ án đó chính là chứng cớ.”
“Vậy có bảo vệ được báo cáo và mẫu vật thí nghiệm không?” Không cần Văn mẹ giải thích thêm, ba Văn cũng hiểu rõ vụ án này chắc chắn cực lớn, ông chỉ là một người dân nhỏ bé cũng không thể biết hết nội tình trong đó được, nhưng vẫn có thể quan tâm kết quả cuối cùng được.
“Bảo vệ được, vốn Sở nghiên cứu làm việc rất chu đáo, xảy ra chuyện như vậy, cảnh sát và nhân viên Sở nghiên cứu tự nhiên có biện pháp ứng cứu kịp thời. Nghe nói là mẫu vật nghiên cứu và báo cáo đã được gửi đến Mỹ thông qua con đường đặc biệt khác rồi, công việc của Tiếu Đồng trong vụ án này cũng coi như đã hào thành rồi, những việc khác không còn liên quan đến Tiếu Đồng nữa.”
“Nghe bà nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy lo lắng. Lỡ như bọn chúng tìm cách trả đũa Tiếu Đồng, vậy Tiếu Đồng và con gái chúng ta không phải đã gặp nguy hiểm rồi sao?”
Văn mẹ buông đũa, thở dài một hơi: “Có ai nói không phải đâu? Ai ~~, nhưng tính chất công việc của Tiếu Đồng chính là như vậy, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Cứ cho là có chút nguy hiểm, bất quá, việc này Tiếu Đồng cũng đã cam đoan với tôi là mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hơn nữa, thân phận của thẳng bé được giữ bí mật, đối phương mặc dù ᴆụng đến Sở nghiên cứu nhưng không biết rõ người phụ trách công việc này cụ thể là ai. Bây giờ báo cáo cũng chuyển giao rồi, đối phương còn muốn tiêu phí nhân lực đi đối phó Tiếu Đồng không bằng chuyên tâm để ý tình hình bên Mỹ còn hơn. Tôi nghe thấy cũng có lý, cho nên, chúng ta tạm thời cứ yên tâm đi. Hơn nữa, con gái cũng gả cho Tiếu Đồng rồi, dù là phúc hay họa cũng phải chịu thôi. Cho dù về sau có gặp phải nguy hiểm gì thì cũng không có biện pháp thay đổi chuyện này, cũng không thể vì lo lắng chuyện phát sinh mà chia rẽ hôn nhân của bọn trẻ được.”
Ba Văn nhìn thấy sắc mặt của Văn mẹ cũng không khỏi cười cười: “Nghe lời bà nói, giống như tôi thực có ý kiến với cuộc hôn nhân của hai đứa trẻ không bằng. Tô chỉ là thuận miệng hỏi thế, chúng ta đều già cả rồi, sao lại không nhìn thấu mọi việc đây? Con người lúc còn sống, quan trọng nhất không phải là sống bao lâu mà là sống vui vẻ hay không. Chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương lẫn nhau, bảo vệ nhau thì mấy người già cả chúng ta còn để tâm mấy việc nhỏ đó làm gì? Hơn nữa, tôi tin tưởng Tiếu Đồng có thể bảo vệ tốt cho con gái của chúng ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc