Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 39

Tác giả: Nara Ngư

Giáo Sư Tiếu Mặt Dày
Tời nhà thuốc, Tiếu Đồng dẫn Văn Mân đi đến bảng chỉ dẫn đặt bên trong nhà thuốc. Hai người nhanh chóng tìm được quầy hàng chuyên bán que thử thai.
Đường đường một người đàn ông cao lớn, đứng ở quầy chuyên bán que thử thai, cúi đầu chọn lựa từng cái, một bên chọn một bên đọc kỹ mục giới thiệu thành phần ghi trên bao bì đóng gói, thỉnh thoảng lại nhíu mày rồi lại khẽ gật đầu một cái.
Tiếu Đồng vốn có vẻ ngoài nổi bật, hơn nữa hành vi cử chỉ của anh lúc này thật khiến cho người ta phải chú ý. Chỉ một lát sau, Văn Mân đã cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà thuốc đều dừng lại trên người bọn họ.
Văn Mân đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tiếu Đồng, lúc anh cúi xuống nhìn cô, dùng giọng nói rất nhỏ chỉ có hai người có thể nghe được thúc dục: “Anh chọn nhanh đi, đều là que thử thai cả, không phải đều giống nhau sao, về nhà rồi nhìn kỹ cũng không muộn, nhanh chóng mua xong rồi chạy lấy người thôi, mọi người ai cũng nhìn chúng ta kìa.”
Dù sao da mặt của Văn Mân so với Tiếu Đồng còn mỏng hơn một chút, bị người khác nhìn chằm chằm một lúc còn có thể chịu được chứ cứ bị nhìn mãi như vậy da mặt cũng nóng lên rồi.
“Tuy rằng nguyên lý sử dụng của que thử thai không có nhiều khác biệt, nhưng phải cẩn thận so sánh rồi đưa ra lựa chọn mới yên tâm. Em phải biết rằng, độ chính xác của que thử thai chỉ khoảng 85% - 95%, nếu không tốt chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện lớn của chúng ta.”
“Chuyện này là do xác suất, chúng ta chỉ có thể trông cậy vào sự may mắn mà thôi, nếu lo lắng lỡ như không gặp may thì chúng ta mua nhiều một chút, như vậy là có thể kiểm tra được chính xác rồi.”
“Ừ ~~ là như vậy.” Tiếu Đồng một tay chống cằm suy ngẫm hồi lâu, giống như đang nghiễn ngẫm một vấn đề học thuật vô cùng nghiêm túc.
Lúc mang theo túi lớn túi nhỏ đầy đủ mấy chục loại que thử thai bước ra khỏi nhà thuốc, nhìn lên trời, cuối cùng Văn Mân cũng thở phào nhẹ nhõm, cái loại bị người khác nhìn chằm chằm thế này thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Hai người lại lần nữa gọi một chiếc taxi ngồi lên trở về. Lúc này cảm giác khó chịu trong lòng Văn mân còn chưa biết mất hoàn toàn, trong khi Tiếu Đồng ngồi bên cạnh lại mở túi lần lượt lấy ra mấy que thử cẩn thận đánh giá.
Văn mân lập tức vươn tay cầm lấy que thử đang ở trong tay anh ấn bỏ lại vào trong túi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người tài xế đang chuyên chú lái xe trước mặt. Sau khi nhìn thấy người tài xế này không phát hiện động tĩnh phía sau mới quay lại trừng mắt nhìn Tiếu Đồng một cái.
“Về nhà rồi xem, đừng có lấy ra nữa.”
“Tại sao?”
“A…” Ngữ khí này đúng là hợp tình hợp lý khiến cho Văn Mân thoáng chốc sửng sốt, sau đó đưa tay đặt tại vòng eo anh hung hăng nhéo một cái, “Một người đàn ông, ở bên ngoài cầm thứ này xem xét cẩn thận như vậy, anh không thấy ngượng sao?”
“Vì sao anh phải ngượng, đây chính là một loại dụng cụ kiểm tra, anh chưa từng thấy nó trước đây, tò mò là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, thứ này sẽ được dùng trên người em, còn có thể nói cho chúng ta biết có phải chúng ta thật sự có em bé rồi không, anh nghiên cứu nó cẩn thận một chút là chuyện cần thiết thôi.”
Văn Mân cực kỳ có cảm giác, người lái xe trước mặt sau khi nghe thấy những lời của Tiếu Đồng ý nhị nhìn họ vài lần qua kính chiếu hậu.
“Hừ ~~ anh im miệng, anh cố tình phải không, mặc kệ lý do gì, về nhà mới được xem, bây giờ thì an phận lại cho em.” Văn Mân biết nói mấy lời này chỉ là ngụy biện, nhưng cô chỉ có thể dùng hình thức ra lệnh như vậy, tuy rằng hơi cứng rắn một chút nhưng tuyệt đối đơn giản mà hiệu quả.
Quả nhiên, trong bụng Tiếu Đồng mặc dù không phục nhưng cũng chỉ có thể im lặng, ngập ngừng đưa tay trả lại mấy cái que thử vào trong túi lớn, ngaon ngoãn ngồi một bên, nhưng trong ánh mắt vẫn như cũ lóe ra một tia tò mò. Đối với thứ này anh thực sự cảm thấy hứng thú, lúc về nhà nhất định phải tra một ít tư liệu mới được.
Cặp Vợ Chồng Dở Hơi
Về đến nhà, Văn Mân cầm theo túi đồ vừa mua được đi thẳng vào phòng tắm. Mặc dù quan hệ của cô và Tiếu Đồng đúng là rất thân mật, cái gì nên thấy không nên thấy cũng đều thấy rồi, nhưng cô tuyệt đối không muốn để anh chứng kiến cảnh tưởng xấu hổ này.
“Nhóc, em biết cách dùng cái đó không?”
“Trên đó có hướng dẫn sử dụng, em có thể tự xem.”
“Em thực sự không cần anh vào đó giúp em sao?”
Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định dựa sát vào cửa phòng tắm không chịu đi.
Văn Mân liếc mắt một cái, sau đó bước đến gỡ bàn tay đang chống ở cửa phòng tắm của Tiếu Đồng.
“Em chắc chắn, cho nên anh lập tức bỏ tay ra đi.”
Nói xong, cô thừa dịp Tiếu Đồng không kịp giở trò quấy rối đã lập tức đóng sập cửa, cũng không quên khóa trái cửa lại.
Tiếu Đồng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, sờ sờ mũi, quay bước đi đến thư phòng ôm một chiếc laptop rồi quay trở lại, ngồi bệt xuống ngay cạnh cửa phòng tắm, vừa đợi Văn Mân vừa lên mạng tìm kiếm tư liệu.
Nguyên lý sử dụng của que thử thai chính là căn cứ vào hàm lượng HCG bên trong nước tiểu để dự đoán có mang thai hay không, nếu hàm lượng HCG vượt quá 25mlu/ml có thể xác định là đã mang thai.
Tiếu Đồng cúi đầu vừa đọc tư liệu vừa gật gật đầu, HCG này anh biết rõ, đây là một loại hóc-môn sinh ra từ cuống rốn, bình thường loại hóc-môn này được sinh ra sau khi trứng được thụ tinh 8 – 9 ngày, nếu là thụ tinh bằng ống nghiệm thì thời gian là 4 ngày sau khi trứng được cấy vào.
Cho nên về cơ bản phương pháp kiểm tra bằng que thử thai này tương đối khoa học, chỉ là không thể dự đoán chính xác ngày bắt đầu mang thai thôi.
Tiếu Đồng vuốt cằm, muốn cố gắng nhớ lại xem đứa bé này bắt đầu được tạo ra lúc nào, là lúc ở trong phòng tắm? Ở phòng ăn? Hay là lúc ở trên ghế sa lon ngoài phòng khách?
Bất kể là lúc nào, địa điểm mà Tiếu Đồng nhớ đến đều là nơi cực kỳ độc đáo, mỗi một nơi đều không phải ở trên giường.
Chẳng qua là, dù anh có cố gắng dựa vào năng lực tư duy logic của mình để đoán xem thời gian mình trúng thầu là lúc nào nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Ai bảo tháng này bọn họ vận động thường xuyên như vậy, thật sự là không đoán ra nổi.
“Nhóc, có kết quả chưa?”
Lúc nghe được câu hỏi của Tiếu Đồng, Văn Mân mới xem xong bản hướng dẫn sử dụng, cô luống cuống tay chân kiểm tra lại mấy chục cái que thử thai còn trong túi. Phải mất một lúc lâu cô mới xem xong mười lăm cái, nhìn trong túi vẫn còn khoảng mười mấy cái nữa, trời ạ, cái người này sao lại mua nhiều như vậy? Hơn nữa còn mua nhiều nhãn hiệu khác nhau như vậy, nào là Thục Nữ, Đại Vệ, Tú Nhi,...v…v….loại nào cũng có.
“Vẫn chưa, anh đừng thúc giục nữa.” Trong lòng Văn Mân vừa oán thầm sao có quá nhiều nhãn hiệu nổi tiếng như vậy vừa liên tục lật xem hướng dẫn sử dụng của từng loại. Thực ra cô cũng rất lo lắng, vạn nhất mình không biết lại dùng sai cách cuối cùng dẫn đến kết quả không chính xác.
Cuối cùng cũng đem được hơn hai chục cái que thử thai đặt lên trên bồn rửa mặt, đột nhiên cô lại phát hiện một vấn đề không ổn. Xong rồi, dù cố gắng ép mình đến mấy, cô mãi vẫn không buồn tiểu được, nếu không có nước tiểu thì thử thế nào đây?
“Nhóc, vẫn chưa được sao?”
Bên ngoài lại truyền đến câu hỏi của Tiếu Đồng, Văn Mân hơi đỏ mặt hé ra một cánh cửa, nhìn cũng không dám nhìn Tiếu Đồng nói:
“Em…Em không buồn tiểu được.”
“Phốc…” Tiếu Đồng nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại nhưng mà không kịp, tiếng “phốc” vừa rồi đã lọt vào tai Văn Mân rồi.
“Cười, cười, có cái gì đáng buồn cười đâu?”
“Không có, không có, anh không cười, không sao, chúng ta không cần vội, em còn sống lo gì nước tiểu còn không ra, có đúng không?”
Còn chưa dứt lời, Tiếu Đồng đã bị Văn Mân tặng cho một ánh mắt đầy bất mãn.
Mang Thai
Văn Mân bất đắc dĩ đành phải ra khỏi phòng tắm, đi xuống phòng bếp rót nước, sau khi uống liên tục vài chén lại đi vòng quanh phòng khách mất một lúc. Thật vất vả mới có cảm giác, cô không do dự, xem thường cái đuôi lớn xác nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau, lập tức vọt vào phòng tắm để “bồi dưỡng” cảm giác.
Sau một hồi luống cuống tay chân cố gắng ép cho nước tiểu chảy ra, rốt cuộc mọi chuyện cũng xong, chỉ cần chờ đợi kết quả cuối cùng mà thôi.
“Nhóc, anh vào được không?”
Tiếu Đồng ghé sát lỗ tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh từ bên trong, hồi lâu vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì mới thử lên tiếng hỏi lại lần nữa.
Lần này, anh không nghe thấy Văn Mân mở miệng từ chối nữa mà nghe được một tiếng răng rắc, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy cửa phòng tắm được mở ra.
Văn Mân đứng ở cửa, cúi thấp đầu nên không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này nhưng có thể nhìn thấy ẩn hiện dưới vài lọn tóc rũ xuống bên tai một thứ gì đó mềm mại đã hơi ửng hồng.
“Nhóc, sao rồi? Có kết quả chưa?” Tiếu Đồng muốn nhìn vào trong xem thử, nhưng vì Văn Mân đứng ngay ở cửa che khuất tầm nhìn nên anh căn bản không nhìn thấy rõ mấy que thử thai đặt trên bồn rửa mặt.
Nhìn Văn Mân nãy giờ chỉ cúi thấp đầu, mi mắt hơi rũ xuống, trong lòng Tiếu Đồng cũng hơi căng thẳng, chẳng lẽ không phải có thai mà bởi vì dạ dày không khỏe mới bị buồn nôn.
“Nhóc, em đừng quá thất vọng, chúng ta chỉ mới kết hôn, chưa có thai là chuyện rất bình thường, chúng ta không cần vội, không cần vội.”
Tiếu Đồng nắm lấy bả vai Văn Mân nhẹ nhàng ôm vào trong иgự¢, kiên nhẫn dịu dàng an ủi.
Nói không thất vọng là không có, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng chỉ là ngắn ngủi như vậy, cả anh và Văn Mân đều ôm ấp hy vọng đối với đứa bé này. Mặc dù vậy, so với cảm giác thất vọng nhỏ nhoi này thì anh càng cảm thấy đau lòng vì Văn Mân nhiều hơn.
Anh cảm giác được, nhóc của anh thật sự rất muốn có một đứa con, mặc dù có sợ hãi, có lo lắng nhưng nhiều hơn là ấp ủ.
Lần này không mang thai, nhất định là cô rất thất vọng.
“Tiếu Đồng, anh nói cái gì vậy?”
Văn Mân nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt tràn đầy lấp lánh, làm gì có chút xíu nào gọi là thất vọng.
“A…Mang…Mang thai rồi!?” Bởi vì quá kinh ngạc mà giọng nói của anh cũng lắp bắp.
“Ừ.”
Trả lời Tiếu Đồng chính là vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Văn Mân, còn liên tục gật đầu một cái.
“Vậy…Vậy tại sao vừa rồi em lại cúi đầu dáng vẻ giống như vô cùng mất mát vậy chứ?”
“Em đâu có mất mát, em chỉ là đang nghĩ phải mất bao lâu nữa mới có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“A…”
“Phốc…” Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiếu Đồng sau khi nghe được mấy lời cô nói, Văn Mân phốc một cái liền bật cười, nụ cười ấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc.
“Tiếu Đồng, cái dáng vẻ ngây ngốc này của anh thật sự quá đáng yêu, không biết con chúng ta sau này có được di truyền không nữa.”
“Con của anh, đương nhiên có thể di truyền.”
Một câu trả lời chắc như đinh đóng cột, không chút do dự, nói xong, Tiếu Đồng ôm cả người Văn Mân bước vào phòng tắm. Mặc dù đã biết được đáp án nhưng anh vẫn muốn chính mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra.
Khi bước vào phòng tắm, nhìn thấy tất cả các que thử đặt trên bồn rửa đều là hai vạch thì khóe miệng chợt cong lên, nhìn thế nào cũng thấy rất ngớ ngẩn.
“Nhóc, đây là que thử đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.”
Tiếu Đồng vừa nói vừa giơ tay cầm lấy một que thử thai, bộ dáng giống như muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Văn Mân đỏ mặt vội vàng đoạt lại que thử trên tay anh, sau đó đem toàn bộ que thử thai còn đặt trên bồn rửa mặt vứt vào thùng rác.
Văn Mân nén giận thấp giọng nói: “Cái gì mà đẹp mắt, còn nâng ở trên tay như bảo bối, đã dùng qua rồi còn không ngại bẩn sao?”
Trả lời Văn Mân chính là một tràng cười phóng khoáng, cười xong, anh ôm chặt người phụ nữ trước mặt, ôm vào trong иgự¢, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu là của nhóc, dù là thứ gì đi nữa anh cũng không ngại.”
Lại Một Tin Tốt Lành
Văn Mân cùng Tiếu Đồng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác một mình thì liên tiếp nhận được điện thoại của cha mẹ hai bên. Hóa ra là Văn mẹ sau khi đề nghị con gái sử dụng que thử thai, mặc dù cố gắng nhẫn nại không sốt ruột gọi điện lại hỏi kết quả, sợ lỡ như không phải mang thai lại khiến cho hai đứa trẻ bị áp lực, nhưng để bà giấu kín chuyện này trong lòng một mình lại cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên, trong lúc đợi tin tức bà đã gọi điện báo cho bà thông gia của mình, đem tin tức Văn Mân có thể mang thai cùng nhau hưởng thụ. Sau đó hai người lại bàn bạc nếu đã không chờ được tin báo của hai đứa trẻ hay là bọn họ chủ động gọi điện hỏi trước.
Cuối cùng, bọn họ nhất trí quyết định gọi điện thoại, biết được kết quả càng tốt, nếu không thì lúc nói chuyện khéo léo một chút đừng khiến cho bọn trẻ cảm thấy khó chịu là được.
Vì thế, hai bà mẹ liền chia nhau gọi điện tới cho hai vợ chồng.
Điện thoại bàn trong phòng khách vừa mới vang lên một tiếng thì điện thoại di động của Tiếu Đồng cũng vang lên.
Anh lấy ra di động nhìn số gọi tới, một bên ấn nút nghe một bên đối với Văn Mân phát ra khẩu hình “Là mẹ gọi”.
Văn Mân vừa định hỏi là mẹ ở Mỹ hay mẹ đang ở Ả Rập nhưng chưa kịp hỏi thì Tiếu Đồng đã mở miệng nói chuyện với người bên kia điện thoại.
Trong khi đó, điện thoại trong phòng khách vẫn tiếp tục đổ chuông, Văn Mân chỉ có thể rời khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách nghe điện thoại.
Tiếu Đồng vừa trả lời câu hỏi của người bên kia điện thoại vừa bước theo Văn Mân, cẩn thận che chở cô bước ra phòng khách.
Văn Mân liếc mắt nhìn màn hình điện thoại cố định hiện thị số gọi đến, ngoảnh đầu lại nhìn Tiếu Đồng, hai người cùng nở nụ cười bất đắc dĩ, tin tức của hai bà mẹ này cũng quá nhanh rồi.
“Mẹ ~~”
“Nhóc con, thế nào? Thế nào? Có kết quả chưa? Có thai rồi sao? Là mang thai đúng không?”
Mặc dù trước khi gọi điện, bà đã tự nhắc nhở mình rất nhiều lần là lúc hỏi con gái chuyện này nhất định không được nóng vội, phải tiến hành theo trình tự, nhưng lúc này, Văn mẹ không có cách nào khống chế được sự thấp thỏm.
“Vâng ạ.”
Một tiếng “Vâng ạ” là từ miệng Văn Mân và Tiếu Đồng đồng thời thốt lên, hai người lại ăn ý nhìn nhau một lát mới quay lại tự mình ứng phó với hai mẹ già.
“Thật sao! Vậy tốt quá rồi, nhóc con nha, con cũng chẳng chịu kém cỏi. Con không biết mẹ và ba con còn lo lắng thế nào đâu, bọn ta còn sợ hai đứa chỉ muốn hưởng thụ thế giới hai người nên sẽ không muốn sinh con sớm như vậy, sợ nếu ép quá lại gây áp lực lớn cho hai đứa nên vẫn không dám mở miệng nói chuyện này. Ha ha ha, hai đứa trẻ các con thật không tồi, im hơi lặng tiếng vậy mà đem mọi chuyện làm tốt cả rồi. Con cứ yên tâm, cong việc của mẹ và ba con ở bên này cũng sắp hoàn thành rồi, chờ làm xong, chúng ta lập tức về nước giúp con dưỡng thai.”
Nghe bên kia điện thoại Văn mẹ kích động đến mức nói năng lộn xộn, trên trán Văn Mân nổi đầy hắc tuyến, lúc nghe đến câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên chấn động.
“Thật không ạ? Mẹ, mẹ và ba đã bàn bạc xong rồi sao? Có phải đã đồng ý với đề nghị của con lúc trước, hai người sẽ về nước định cư luôn chứ?”
Mặc dù Văn Mân không đề cập nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn để ý đến chuyện này. Kiếp trước, cha mẹ cô là gặp tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng ray rứt. Kiếp này, dù thế nào cô vẫn muốn giúp cha mẹ mình tránh được kiếp nạn này. Cho nên, lúc trước co đã đưa ra đề nghị muốn cha mẹ về nước định cư, không muốn họ tiếp tục ra nước ngoài làm việc như vậy nữa.
“Đúng vậy, mẹ và ba con đã sớm bàn bạc xong rồi, vốn định chờ công việc bên này kết thúc sẽ từ chối mấy dự án ở nước ngoài, chỉ giữ lại phần công việc trong nước. Hiện tại con cũng đã mang thai rồi, mẹ sẽ xin nghỉ hưu sớm, ở nhà giúp con dưỡng thai, chờ cháu ngoại ra đời rồi sẽ giúp con chăm sóc đứa bé, ha ha, vừa nghĩ đến đã thấy cuộc sống thật mỹ mãn nha.”
“Mẹ, mẹ nói lời nhất định phải giữ lời đấy, nhanh chóng trở về một chút, chúng con sẽ đợi hai người về.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc