Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 37

Tác giả: Nara Ngư

Thư Mời Của Nàh Xuất Bản
Sau bữa cơm tối, Văn Mân thừa dịp lúc Tiếu Đồng đi tắm rửa, mở máy tính kiểm tra blog của của mình.
Vừa mở trang web, cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn mọi người để lại, chủ yếu là lời khen ngợi, đương nhiên cũng có phản hồi nói đã làm theo các bước đó nhưng hiệu quả không được tốt, nhờ chỉ dẫn thêm.
Lại nhìn xuống tin nhắn phía dưới, tiếp tục trả lời các câu hỏi cho đến khi làm xong toàn bộ, đang chuẩn bị đóng lại trang web lại bỗng nhiên nhảy ra một cái tin nhắn báo rằng có thư gửi đến.
Văn Mân nhìn thời gian, giờ này sao lại có người gửi thư đến, sau đó nghĩ đến, có lẽ là độc giả náo đó đã làm theo các bước hướng dẫn nhưng hương vị thức ăn lại không được như ý nên gửi thư nhờ chỉ bảo thêm.
Văn Mân vừa cười híp mắt vừa nhấn mở thư ra, nhưng vừa nhìn thấy tiêu đề bức thư liền biết mình đoán sai rồi, cái tiêu đề này rất có quy phạm.
Xem ra không giống thư do độc giả gửi đến, nhìn qua giống như một cái thư ngỏ (thư giới thiệu) do bộ phận quan hệ công chúng của công ty nào đó gửi tới.
Đọc lướt qua hết nội dung bức thư, lại xem lại từ đầu tới đuôi thêm lần nữa, Văn Mân bây giờ mới xác định mình không nhìn lầm.
Đay lại có thể là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn mời cô hợp tác xuất bản nội dung blog của cô.
Kết quả này nằm trong dự kiến nhưng cũng nằm ngoài sự mong đợi của Văn Mân.
Nói là trong dự kiến bởi vì mục đích của cô ngay từ đầu chính là kết quả như vậy. Cô không có suy nghĩ đơn thuần là miễn phí kính dâng thành quả nghiên cứu lao động của mình, lập ra blog này, chính là từng chút từng chút tích lũy cho đến khi đạt được đến bước này.
Còn nói nằm ngoài sự mong đợi đó là bởi vì nhận được lời mời nhanh như vậy khiến cô có chút giật mình. Dù sao blog của cô mới lập ra chưa lâu, số lượng người truy cập và theo dõi cũng chưa thực sự nhiều.
Hơn nữa nhà xuất bản này Văn Mân cũng biết, địa vị đối với ngành ẩm thực trong nước cũng tương đối cao, thậm chí chỉ sau vài năm nữa có thể nổi tiếng toàn thế giới.
Nếu thực sự có thể xuất bản thành công, sự nghiệp của cô sau này sẽ phát triển nhanh chóng và vững vàng.
“Đang xem gì? Nhìn đến chuyên chú như vậy?”
Ngay lúc Văn Mân đang cúi đầu suy nghĩ nên phản hồi bức thư này như thế nào, cả người đã bị Tiếu Đồng ôm trọn từ phía sau.
Cô chỉ là bất giác quay lại ngẩng đầu lên lại đúng lúc Tiếu Đồng đang cúi xuống hôn mình, sau khi tiếp nhận nụ hôn mới quay lại chỉ vào nội dung bức thư còn hiện lên trên màn hình máy tính cho anh xem.
“Anh xem xem, đây là thư mời của nhà xuất bản gửi tới, muốn xuất bản nội dung trên blog của em, em đang suy nghĩ nên trả lời bọn họ như thế nào mới tốt.”
“Cái này có gì phải rối rắm, nhóc của anh nấu ăn ngon như vậy, em cho bọn họ nếm thử vài món trước là được, sau đó mới dễ dàng bàn tới điều kiện tiếp theo.”
“Dụ?” Văn Mân không ngờ tới Tiếu Đồng lại đưa ra đề nghị như vậy. Cô chẳng qua là mới nghĩ tới làm sao để nhanh chóng bàn xong chuyện hợp tác, căn bản không nghĩ tới mời người ta ăn uống. Dù sao bay giờ cô cũng không phải là nhân vật lớn trong ngành ẩm thực như trước kia, trên tay cũng không nắm giữ nhiều vốn liếng như vậy.
“Đúng vậy, em phải biết là, đây thực sự là một chặng đường rất dài, cũng không phải xuất bản một quyển sách là xong, điểm xuất phát cao một chút, sau này mới dễ dàng tiến xa hơn.”
Văn Man thật không ngờ tới, lúc Tiếu Đồng nói đến chuyện buôn bán lại rõ ràng mạch lạc như vậy, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao lại nhìn anh như vậy, kiến thức về thị trường kinh tế gì đó, với chỉ số thông minh (IQ) của anh đều có thể hiểu rõ.”
“Em thấy anh bình thường đều không thích giao tiếp với người khác, em còn tưởng là chỉ số cảm xúc (EQ) của anh rất thấp cơ.”
“Hứ, là anh lười phải nói chuyện, chứ không phải không biết nói, không muốn làm và không biết làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Nói xong Tiếu Đồng liền cúi đầu cắn cắn môi Văn Mân, nụ hôn sâu dần, cho đến khi hô hấp của hai người đều trở nên khó khăn mới tự động tách ra.
“Phạt em dám khinh thường anh, nói mau, lần sau còn dám nữa không?”
Văn Mân rất sợ Tiếu Đồng lại tiếp tục làm vậy, lập tức vùi đầu vào иgự¢ anh, một lát sau mới lắc lắc đầu, cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp vô cùng vui sướng của người đàn ông trên đỉnh đầu truyền xuống.
Buồn Nôn
Văn Mân làm theo đề nghị của Tiếu Đồng, khéo léo từ chối lời mời của nhà xuất bản với lý do là blog của cô hiện giờ còn chưa được hoàn thiện nên cô muốn có thời gian hoàn thiện thêm chút nữa, tạm thời chưa suy tính đến việc xuất bản.
Hôm sau, Văn Mân bị tiếng đồng hộ báo thức gọi dậy, cô mơ hồ nhớ lại hình như sáng nay cô có tỉnh dậy một lần. Cô nhớ là, Tiếu Đồng trước khi đi làm đã hôn lên trán cô, còn dặn dò cô điều gì đó, nhưng lúc ấy cô đang ngủ nên không nhớ rõ đó là cái gì.
Vươn tay sờ soạng tìm đồng hồ báo thức tắt đi, thuận tiện nhìn xem thời gian, lại không ngờ đã hơn mười giờ rồi.
Cũng may, cô hiện tại làm nghề tự do, không có thời gian đi làm cố định nên tiếp tục nằm lại trên giường, cố gắng thả lỏng cơ thể cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới ngồi dậy, tùy ý quấn lại mái tóc dài vẫn còn lộn xộn sau khi ngủ.
Đôi mắt khép hờ, từng bước một tiêu sái bước vào toilet rửa mặt. Lúc đứng trước tấm gương trên bồn rửa mặt, cô mở mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, đôi mắt sưng vù này, xem ra cô thật sự ngủ quá nhiều rồi.
Theo phản xạ, cô đưa tay sờ soạng vị trí vẫn thường đặt cái cốc cùng bàn chải đánh răng phía trên bồn rửa mặt nhưng lại không sờ thấy gì. Cô cúi đầu nhìn xuống, đúng là vị trí ấy bây giờ trống không nhưng gần tay trái cô đã đặt sẵn một cốc nước đầy và chiếc bàn chải cũng Ϧóþ sẵn kem đánh răng rồi.
Văn Mân chạm vào mép ngoài của cốc, vẫn còn hơi ấm, xem ra lúc chuẩn bị nước là Tiếu Đồng giúp cô lấy nước nóng, tính toán thời gian cô thức dậy đánh răng thì độ ấm cũng vừa vặn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Văn Mân nhịn không được cong lên, trước mặt người ngoài lúc nào cũng lạnh như băng nhưng trong cuộc sống thường ngày lại săn sóc tỉ mỉ như vậy.
Lại được ở cùng Tiếu Đồng thật tốt biết bao, trong lòng Văn Mân lại cảm tạ ông trời, cho cô cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Sau khi rửa mặt, Văn Mân đi xuống phòng bếp, vốn định tùy tiện kiếm vài thứ lấp đầy bụng lại phát hiện trên bàn ăn có một mảnh giấy, hơi hồ nghi vội cầm lên xem thử, chỉ thấy trên đó viết:
“Đừng thấy anh không ở nhà liền tùy tiện bạc đãi dạ dày, bữa sáng đã mua xong rồi, em hâm lại một chút là có thể ăn, nhất định phải ăn hết đấy, trở về anh sẽ kiểm tra.”
“Thật là, chờ anh trở về còn có thể kiểm tra cái gì đây? Nếu thật sự em không muốn ăn mà ném vào thùng rác, thừa lúc anh chưa về mang tới thùng rác công cộng, dù anh có muốn điều tra cũng điều tra không nổi.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng Văn Mân vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn trên tờ giấy nhắn, đem sữa đặt vào lò vi ba hâm lại lần nữa cho đến khi đạt độ ấm vừa đủ mới lấy ra uống, đồng thời cũng đem đĩa thức ăn úp dưới cặp Ⱡồ₦g đặt vào trong đó.
Chỉ là, trong lúc đang ngồi bên bàn ăn thoải mái uống ly sữa tươi thì cô đột nhiên ngửi thấy mùi thịt từ lò vi ba tản ra, dạ dày cũng bắt đầu nhộn nhạo rất khó chịu. (có baby rồi nhá
Cô lập tức vọt dậy chạy tới trước bồn rửa tay, vội vàng đặt ly sữa sang bên cạnh rồi chống tay lên hai bên bồn rửa nôn ra.
Buổi sáng cô chưa ăn uống gì ngoài một ly sữa tươi, dù có nôn ra cũng chỉ là sữa vừa mới uống vào và thức ăn tối qua còn chưa kịp tiêu hóa mà thôi, còn lại không có thứ gì khác.
Một lúc sau, Văn Văn Mới chậm rãi khống chế được cảm giác khó chịu bên trong dạ dày, sau khi tự mình lau dọn sạch sẽ mới đi đến quầy bar gần đó ngồi xuống, nhưng ngồi một lúc rồi vẫn cảm thấy toàn thân vô lực và cự kỳ khó chịu.
Lo Lắng
Văn Mân ngồi vào chiếc ghế cao dựa vào quầy bar, tay trái chậm rãi xoa Ϧóþ dạ dày của mình, đầu óc cũng ngưng trệ. Sau đó, thân thể cô đột nhiên chấn động mạnh, cúi đầu nhìn lại chiếc bụng của mình, vẻ mặt kinh ngạc như là không thể tưởng tượng nổi.
“Không thể nào! Làm sao có khả năng nhanh như vậy! Làm sao có thể?”
Miệng thầm than không có khả năng nhưng chân lập tức tiêu sái bước vào phòng ngủ, nhặt chiếc di động ở trên giường, mở phần mềm lịch biểu trên điện thoại kiểm tra thời gian “đèn đỏ” mỗi tháng, trên màn hình rõ ràng biểu hiện: đã trễ mất 5 ngày.
Trời ạ! Dì cả mẹ của cô lại có thể đến muộn 5 ngày rồi, mỗi lần trước ngày dì cả mẹ đến thăm, иgự¢ cô sẽ có cảm giác trương trướng đau, cho nên không cần nhìn lịch biểu trên điện thoại cô đại khái vẫn nhận ra dấu hiệu dì cả mẹ sắp tới rồi.
Nhưng mà, lần này cô lại không thấy cảm giác trướng đau như trước kia xuất hiện, hẳn là do thời gian này cô mải đắm chìm trong sự êm ái và hạnh phcus của cuộc sống vợ chồng, hoàn toàn không đế ý đến thứ gì khác ngoài Tiếu Đồng nên căn bản mới không chú ý tới ngày đó của mình bị trễ.
Quá hưng phấn, nhưng trong lòng Văn Mân vẫn chưa thực sự xác định. Tuy rằng mỗi lần dì cả mẹ tới thăm đều rất đúng hạn nhưng ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng có tình huống sớm hoặc trễ một vài ngày, có mang thai hay không, cô quả thật không dám xác định.
Còn có, thời gian mang thai còn quá ngắn, nếu đi làm kiểm tra có ảnh hưởng đến thai nhi hay không, hay là, nếu thực sự có thai vậy rốt cuộc thời gian mang thai là ngày nào.
Cô muốn thử nhẩm tính xem thời gian mang thai là khi nào nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nên dù có tính đi nhẩm lại cũng không ra kết quả. Cũng bời vì thời gian tân hôn, số lần cô và Tiếu Đồng vận động quả thực hơi nhiều một chút, mỗi lần lại không dùng biện pháp tránh thai nên không rõ chính xác là lần nào.
Văn Mân vô thức đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cô càng lúc càng cảm giác được chính là mang thai, nhưng trong đầu vẫn luôn tồn tại một câu nói đầy hoài nghi.
Kiếp trước mặc dù cô không tình nguyện muốn sinh con, dấu diếm tự mình uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, nhưng sau đó vô tình bị cha mẹ cô phát hiện nên bị mắng một trận. Từ lúc đó cô cũng không uống nữa, nhưng dù không uống cô cũng không có thai sớm như vậy, hình như phải mất hơn nửa năm mới có thì phải.
Chẳng lẽ là việc uống Tђยốς tгáภђ tђคเ đã ảnh hưởng đến xác suất mang thai? Điều này chưa từng nghe nói nha.
Cô muốn đến thư phòng lên mạng tìm kiếm một chút triệu chứng lúc mới mang thai nhưng lại sợ máy tính có bức xạ. Lúc này, cô mới chợt ý thức được mình còn cầm cái di động trên tay, gống như là theo phản xạ, cô lập tức ném nó đi thật xa vì sợ cái di động này cũng có bức xạ.
Nguy rồi, nguy rồi, trước kia cô cả ngày ôm máy tính chỉnh sửa mấy tấm ảnh chụp rồi còn đăng tải lên mạng, còn soạn thực đơn gì đó nữa. Một ngày hai mươi bốn giờ thì cô ngồi trước máy tính cũng ngót nghét mười hai giờ rồi, lỡ như lúc đó thực sự mang thai rồi thì liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa nhỏ không đây?
Còn nữa, còn có, hôm qua cô gặp phải ác mộng, đứa bé kia khóc lóc oán trách cô, có phải là biểu thị sẽ có chuyện không hay xảy ra trên người đứa bé này hay không?
Càng nghĩ, trong lòng Văn Mân càng rối rắm. Một mặt cô cực kỳ khát vọng cô thật sự mang thai đứa con của Tiếu Đồng nhưng mặt khác lại sợ hãi nếu như có thật, vậy đứa bé này có thể xảy ra chuyện bất trắc gì không.
Giáo Sư Tiến Kích Động
Văn Mân càng nghĩ lại càng rối rắm, không biết là do thân thể vốn không thoải mái hay vì áp lực trong lòng quá lớn làm cho thân thể không thoải mái, cơn buồn nôn vừa mới cố gắng ép xuống bây giờ lại bắt đầu rục rịch.
Văn Mân lập tức đặt tay lên ngoài dạ dày vừa ấn vừa hít thở thật sâu, cố gắng áp chế lại cơn buồn nôn này. Cô biết dù có mang thai hay không thì tình huống buồn nôn liên tục trong thời gian ngắn như thế này cũng không bình thường.
“Tiếu Đồng, đúng, mình phải nhanh chóng báo cho Tiếu Đồng, nếu thực sự có thai, mình sao có thể ứng phó một mình đây.”
Văn Mân vừa tự lẩm bẩm vừa nhìn vào chiếc di động nãy giờ bị ném ở góc giường, cô do dự một lát cuối cùng vẫn nhặt lên, sau đó bấm bấm dãy số của Tiếu Đồng. Chỉ là, sau khi bấm xong dãy số, nhấn nút gọi rồi mở loa ngoài, cô lại cố gắng cầm chiếc di động cách mình càng xa càng tốt.
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, khóe mắt Văn Mân lập tức phiếm hồng, nước mắt chảy ra, dù có muốn ngừng cũng ngừng không được.
Cô sợ mình chỉ là mừng hụt một trận, nhưng càng sợ đứa bé này sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Nhóc, sao vậy? Sao em lại khóc, có chuyện gì xảy ra rồi?” Tiếu Đồng lo lắng không thôi nhưng vẫn cố gắng hỏi rõ.
Văn Mân biết cô cứ như vậy khóc một hồi cũng không nói câu nào khiến cho Tiếu Đồng hoảng sợ, nhưng mà cô nhịn không được, cảm xúc vô cùng kích động, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông.
Mặc dù điện thoại đặt rất xa, Tiếu Đồng không nghe rõ lắm tiếng khóc của Văn Mân ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ nghe qua anh cũng biết tình trạng của Văn Mân bây giờ thật sự không ổn.
“Nhóc, đừng kích động, mau, nghe lời anh, từ từ hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra.”
Văn Mân làm theo hướng dẫn của Tiếu Đồng, từ từ hít thở sâu rồi lặp lại mấy lần như vậy, lúc này mới cố gắng bình ổn lại hô hấp rồi từ từ đứng dậy.
Chỉ là lúc mở miệng nói chuyện vẫn mang theo giọng mũi, thỉnh thoảng còn nấc nên mấy cái.
“Tiếu Đồng, anh mau về nhà đi, hình như em mang thai rồi, vừa rồi, vừa rồi còn nôn rất dữ dội, em không biết nên làm thế nào bây giờ?”
Nói xong, đầu bên kai điện thoại im lặng đến kỳ lạ, Văn Mân cảm thấy bất an lại gọi vài tiếng Tiếu Đồng.
“Tiếu Đồng? Tiếu Đông? Em đang nói chuyện với anh mà.”
“Nhóc, em đừng gấp, anh lập tức trở về, đừng có sợ, ngoan nào, mang thai là chuyện rất bình thường, mỗi người phụ nữ đều phải trải qua ít nhất một lần, em đợi anh, không được ra khỏi nhà, biết không?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Tiếu Đồng lần nữa, nhưng lo lắng trong lòng Văn Mân mới giảm bớt, may mắn, may mắn là Tiếu Đồng đủ bình tĩnh, nếu không cô cũng không biết làm thế nào bây giờ.
Chẳng qua là Văn Mân không biết được, người đàn ông lúc nãy còn cố gắng bình tĩnh trong điện thoại, vừa cúp điện thoại xong, bàn tay cũng run lên đến cúc cài áo khoác ngoài của phòng thí nghiệm cũng cởi không được.
Thử đi thử lại nhiều lần cũng không được, anh chỉ còn cách dùng sức giật mạnh một cái, mấy chiếc cúc áo bị giật quá mạnh văng ra bốn phía, không biết là lăn đến góc nào.
“Giáo sư Tiếu, hội nghị sắp bắt đầu rồi, anh còn muốn đi đâu?”
Anh A ở Sở nghiên cứu nghi hoặc nhìn không chớp mắt cái vị đại nhân vẫn luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc đang vội vã chạy ra ngoài, ánh mắt đăm đăm. Bộ dạng giáo sư Tiếu sao giống như bị trúng tà rồi, hơn nữa những lời anh ta vừa nói xem chừng giáo sư Tiếu căn bản cũng không nghe thấy đi.
“Chào anh, Giáo sư Tiếu.”
Anh B ở Sở nghiên cứu kinh ngạc nhìn vị đại nhân lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ổn, lạnh như băng, làm gì cũng tỉnh bơ vừa chạy ra khỏi sở nghiên cứu, nhảy xuống từng ba cái bậc thang một lúc, tốc độ này khiến anh ta lo lắng vạn nhất bị ngã sấp xuống thì cổ tuyệt đối có thể gãy thành ba bốn đoạn mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc