Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 36

Tác giả: Nara Ngư

Suy Nghĩ Rối Loạn
Câu chuyện tiếp theo, không cần Khương Bạch San nói thêm lời nào, Văn Mân cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bởi vì biết được chuyện tình cảm của Khương Bạch San và Phó Thiên Húc hồi đó, Văn Mân lại càng tin tưởng, kiếp trước sở dĩ Tiếu Đồng kết hôn với Khương Bạch San sau khi ly hôn với mình chỉ một thời gian ngắn nhất định là có ẩn tình khác.
Nếu thật sự đúng như suy đoán của cô, Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng lúc Khương Bạch San phát hiện mình mang thai đứa nhỏ, bởi vì là cốt nhục duy nhất của cô ấy và Phó Thiên Húc nên cô ấy nghĩ mọi biện pháp để đứa bé này có thể sinh ra và lớn lên trong điều kiện tốt nhất.
Nhưng để con mình có cuộc sống tốt đẹp có rất nhiều cách, vậy vì cớ gì cô ấy chấp nhận gả cho một người đàn ông khác. Mặt khác tính cách Tiếu Đồng khó chịu như vậy, anh lại vì cái gì mà đồng ý cưới Khương Bạch San khsi mới vừa ly hôn không bao lâu?
Chẳng lẽ…Chẳng lẽ việc Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến Tiếu Đồng, xuất phát từ áy náy nên anh tự nguyện chăm sóc cho Khương Bạch San?
Ý tưởng này xuất hiện rất đột ngột, nhưng trực giác nói cho cô biết, đây rất có thể chính là sự thật.
“Bạch San…”
Văn Mân muốn trực tiếp hỏi cô ấy, nếu như, nếu như Phó Thiên Húc thật sự xảy ra chuyện, mà đúng lúc đó cô cũng phát hiện mình mang thai thì sẽ làm thế nào?
Nhưng khi nhìn thấy Khương Bạch San vô thức đặt bàn tay lên bụng mình, ánh mắt chứa đựng sự đau đớn thì những lời tiếp theo của cô không cách nào nói ra khỏi miệng được.
Nếu cô thật sự hỏi câu đó, như vậy cũng là xát thêm muối vào miệng vết thương của cô ấy.
“Ừ.” Khương Bạch San nghe được Văn Mân gọi mình, lập tức hồi phục lại tinh thần, quay lại nhìn cô, vẻ mặt giống như đang muốn hỏi cô gọi cô ấy có chuyện gì.
“À…Tôi…Tôi chỉ muốn nói, hiện tại y học cũng rất phát triển, hơn nữa cô cũng đã nói bác sĩ không nói là cô hoàn toàn không có khả năng mang thai mà chỉ là xác suất thấp hơn người khác mà thôi, cô không nên nản lòng, tôi có dự cảm rằng cô nhất định sẽ có con.”
Khương Bạch San sững sờ nhìn Văn Mân, không biết cô vì sao lại có thể nói ra những lời khặng định như vậy. Nhưng sau đó cô lại coi lời nói của Văn Mân giống như là lời an ủi của bạn bè, cô nhếch nhếch khóe miệng nặng nề “ừ” một tiếng.
Ngay sau đó, hai người đều cố ý làm như trước đó không hề nói qua đề tài này, đều nhất trí dời sang đề tài khác.
Sau khi tiễn Khương Bạch San ra khỏi cửa, Văn Mân cũng không còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì. Cô ngồi trên ghế sa lon, nhìn thấy lý trà sữa Khương Bạch San vừa mới uống xong, lại lâm vào trầm tư.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu tính theo thời gian mang thai của Khương Bạch San, lúc cô gả cho Tiếu Đồng thì Phó Thiên Húc cũng mới xảy ra sự cố không lâu, dưới tình huống đó, cô làm sao có thể gả cho người khác?
Hay là, lúc đó không phải Phó Thiên Húc xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà là phản bội Khương Bạch San, cho nên cô ấy mới đau lòng đồng ý gả cho một người khác cũng đang đau lòng như vậy?
Dù sao lúc ấy lý do quan trọng khiến Tiếu Đồng chấp nhận ly hôn với cô chính là cô đã tự tiện bỏ đi đứa con của hai người. Có lẽ Tiếu Đồng sau khi biết Khương Bạch San mang thai, anh liền nghĩ đến đứa con vừa mới mất đi kia, mà hai người đều giống nhau bị người mình yêu phản bội cho nên mới có cảm giác đồng bệnh tương lân chăng?
Càng lúc, suy nghĩ trong đầu Văn Mân càng loạn, cô đưa tay dùng sức day day huyệt thái dương, muốn ép mình không được suy nghĩ linh tinh. Cô đã hơn một lần tự nhắc nhở chính mình, cho dù không biết năm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì thì đời này cô cũng sẽ không phản bội lại Tiếu Đồng, sẽ không rời bỏ anh. Kiếp này có rất nhiều việc đã không giống như trước rồi, như vậy những chuyện không hay xảy ra trong kiếp trước cũng sẽ không tiếp diễn nữa.
Nhưng dù cố gắng xây dựng một tâm lý vững vàng cho mình, trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy một nỗi bất an như cũ. Nếu như, vạn nhất bởi vì Tiếu Đồng mà Phó Thiên Húc thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy anh có thể vì áy náy mà rời bỏ cô để đi chăm sóc cho Khương Bạch San.
Ác Mộng
Mặc dù không muốn nghĩ quá nhiều, nhưng Văn Mân không có cách nào khống chế nổi suy nghĩ của mình. Cô ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ miên man hồi lâu, cuối cùng mới oán hận đứng lên, vào phòng bếp tự hâm nóng cho mình một ly sữa, sau khi uống hết một hơi liền lập tức trở về phòng ngủ, muốn dùng giấc ngủ để thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Không biết là do sữa nóng có hiệu quả hay là do vừa rồi hao tổn quá nhiều tinh lực cho việc suy nghĩ, cô mới nằm xuống vài giây đã ngủ thiếp đi.
Trong mơ, dường như cô trở về trong cái phòng bệnh trắng toát. Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy một bóng lưng thon dài quen thuộc, đang đưa lưng về phía mình nhẹ nhàng kéo lại tấm rèm cửa.
Tuy không nhìn thấy rõ gương mặt người này, nhưng cô sửng sốt nhận ra người ấy chính là Tiếu Đồng. Cô muốn lên tiếng gọi anh, lại phát hiện mình không cách nào mở miệng được, toàn thân không có chút khí lực nào, cảm giác này khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô nhớ rằng trước khi ૮ɦếƭ đi, cô cũng không có khả năng khống chế cơ thể của mình giống như vậy, đến ngay cả trở mình cũng không làm được.
Đột nhiên, người ấy dường như nghe thấy động tĩnh của cô, xoay người, chậm rãi bước lại về phía cô. Cũng bởi vị bị che khuất, cô vẫn không nhìn thấy gương mặt anh, chỉ thấy anh hơi cúi người, kề sát vào tai cô nhẹ giọng nói một câu.
“Nhóc, Khương Bạch San cần anh, chồng của cô ấy là vì anh mà ૮ɦếƭ, anh có trách nhiệm phải chăm sóc cho mẹ con cô ấy, cho nên thực xin lỗi, chúng ta ly hôn đi.”
Văn Mân dùng toàn bộ khí lực còn lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhưng vô luận cố gắng dùng bao nhiêu lực để mở mắt ra cũng không thấy rõ nét mặt của người ấy. Nhưng mà giọng nói quen thuộc ấy rõ ràng chính là của Tiếu Đồng, chỉ có Tiếu Đồng mới gọi cô là “nhóc” với giọng nói dịu dàng như vậy.
Nhưng mà, anh vì sao lại nói ly hôn, cô không muốn ly hôn, cô không muốn rời xa anh.
Cô muốn ôm lấy người trước mặt không để anh bỏ đi, muốn mở miệng nói câu xin lỗi, nói với anh: “Tiếu Đồng, đừng đi, kiếp trước là em làm sai, em đã không biết quý trọng anh, không nhìn thấy tấm lòng của anh, làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, anh có thể tha thứ cho em được không, cho em thêm một cơ hội để đền bù, em thật lòng rất yêu anh, anh đừng đi, có được không?”
Chẳng qua là, cô đã không thể mở miệng còn anh cũng không nghe thấy. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đứng dậy, bước từng bước đi ra cửa, trước khi ra khỏi còn xoay người lại. Cô cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt vốn dĩ rất mơ hồ kia, nhưng đó không còn là gương mặt của Tiếu Đồng, cùng lúc đó, cơ thể cao lớn của Tiếu Đồng nháy mắt biến thành một đứa bé.
Đứa bé ấy đứng ở cửa lắc lắc đầu, trong ánh mắt đen nhánh phủ đầy nước mắt, vừa khóc vừa hỏi cô: “Mẹ, sao mẹ lại không cần con, sao mẹ lại muốn giết con.”
Văn Mân vốn đang bị đả kích bởi câu nói vừa nãy của Tiếu Đồng, bây giờ nhìn thấy đứa bé này lại đau đến tê tâm liệt phế.
“Nhóc, nhóc.”
Là ai gọi cô, giọng nói quen thuộc như vậy.
“Nhóc.”
Lại một tiếng gọi ẩn chứa sự lo lắng truyền đến, Văn Mân đột nhiên giật mình, tỉnh lại từ trong mộng.
Cô run rẩy mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt anh tuấn của Tiếu Đồng, trong mắt anh giờ đây tràn đầy vẻ lo lắng.
“Nhóc, em sao vậy, gặp ác mộng sao? Sao lại khóc rồi?”
Tiếu Đồng đưa tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt, không ngờ tới, lại bị Văn Mân đột nhiên bật dậy ôm chặt lấy.
“Tiếu Đồng, anh đừng rời bỏ em, vình viễn cũng không được rời bỏ em, được không? Giọng nói của cô nghẹn ngào chứa đựng một tia khẩn cầu.
Trấn An
“Sao vậy? Lại gặp ác mộng? Cô bé ngốc, chỉ là mơ thôi, không phải là thật.” Tiếu Đồng bật cười đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Văn Mân, muốn trấn an tâm tình kích động của cô lúc này.
Vừa xong việc, anh lập tức chạy về đây, lúc đầu còn không định tìm chìa khóa mà trực tiếp gõ cửa. Anh còn tưởng tượng đến cảnh Văn Mân sau khi nghe tiếng gõ cửa sẽ chạy ào ra mở cửa, nhìn về phía anh lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà anh gõ rất lâu cũng không thấy trong nhà có bất kỳ động tĩnh nào.
Anh tưởng rằng cô còn bận ra ngoài mua đồ chưa về, đành tự mình mở cửa đi vào, khi nhìn thấy phòng khách trống rỗng liền nhíu mày.
Anh cảm thấy có chút mất mác, chuẩn bị vào phòng thay bộ quần áo mặc ở nhà, nhưng vừa mở cửa lại bất ngờ nhìn thấy cái người nào đó đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, không biết là trong mộng mơ thấy điều gì mà cái đầu nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài cũng lắc qua lắc lại không ngừng.
Anh hơi sửng sốt, lập tức bước tới cạnh giường, lên tiếng gọi cô tỉnh dậy.
Mặc dù không biết trong mộng cô mơ thấy điều gì mà lại có dáng vẻ sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ việc gọi cô tỉnh lại, giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng này mới chính là chuyện quan trọng nhất.
“Tiếu Đồng, anh đừng bỏ em, đừng ly hôn với em, đừng đi.”
Văn Mân gắt gao ôm chặt Tiếu Đồng, bàn tay ôm chặt vòng eo cũng ngày càng siết chặt, khuôn mặt thấm đầy nước mắt vùi sâu trong *** anh, ngửi mùi hương bạc hà chỉ có ở anh, nghe nhịp tim của anh đang đập một cách đều đặn, trong giọng nói vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt.
“Hư ~~ nhóc, anh sẽ không rời xa em, sẽ không ly hôn với em, đừng sợ nữa, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, không có thật.”
“Thật không? Sẽ không rời xa em chứ?”
Nghe được lời hứa hẹn của Tiếu Đồng, Văn Mân mới dám ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn người trước mặt, ánh mắt đáng thương khiến tim anh nổi lên một trận tê dại.
“Ừ, anh nói thật, đừng sợ nữa, nằm mơ chẳng qua là do lúc ngủ, tế bào thần kinh đại não đang bị rơi vào tình trạng bị ức chế nên mới xuất hiện những hình ảnh quái lạ, tất cả chỉ là hư cấu, không phải sự thật.”
Theo thói quen Tiếu Đồng lại giải thích nguyên nhân tạo nên các hình ảnh trong giấc mơ với Văn Mân, mặc dù không phải lời ngon tiếng ngọt gì nhưng lại khiến cho nỗi bất an của Văn Mân dần dần lắng xuống.
Cô tiếp tục vùi đầu trong *** anh, bướng bỉnh nói: “Anh sao lại nói mấy chuyện này, nói một câu dễ nghe không được sao?”
Nhưng khóe miệng cô lại không nhịn được thoáng hiện ý cười.
May mắn, may mắn vừa rồi tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà không phải là sự thật. Cô không biết, nếu tất cả những điều trong đó đều trở thành sự thật thì cô phải làm thế nào?
Thật ra, những điều xảy ra trong giấc mơ ấy cũng có một phần chân thật, đặc biệt là đứa bé kia, khóc lóc kể lể oán trách cô giết thằng bé. Mặc dù không phát sinh ở kiếp này nhưng rõ ràng ở kiếp trước đó là sự thật đã từng xảy ra.
“Nhóc, có phải em cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Sao lại ngủ vào giờ này?”
Tiếu Đồng tiếp tục kiên nhẫn vỗ về sau lưng Văn Mân, khó hiểu hỏi.
“Không phải không thoải mãi, chỉ là buồn ngủ chút thôi, thấy cũng không có chuyện gì cần làm nên nằm nghỉ một lát.”
Nói nửa chừng, Văn Mân mới chợt phản ứng lại, sao Tiếu Đồng lại về nhà lúc này?
“Sao anh lại trở về sớm như vậy, hôm nay không phải ngày đầu tiên đi làm lại sao? Về sớm thật không tốt chút nào?”
Tiếu Đồng đưa tay nhéo nhéo mũi Văn Mân một cái.
“Em nha ~~ ngủ đến hồ đồ rồi, em có biết bây giờ là mấy gờ rồi không? Đã sáu giờ chiều rồi đấy, giờ này mà được coi là về sớm sao, rõ ràng là đúng giờ tan tầm.”
“Đã trễ như vậy rồi, sao em cảm thấy mình mới chỉ ngủ một lát thôi nhỉ?”
Văn Mân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nơi đầu giường, quả nhiên kim đồng hộ đã chỉ đến số sáu. Trời ạ! Cô bắt đầu nằm ngủ từ lúc giữa trưa, như vậy là đã ngủ đến năm sáu tiếng đồng hồ rồi.
Lời Giải Thích Hợp Lý Cho Giấc Ngủ
Buổi tối gọi cơm ở bên ngoài, thật ra Tiếu Đồng rất muốn cống hiến bản thân, vì Văn Mân mà tự tay chuẩn bị bữa cơm tình yêu. Nhưng Văn Mân hôm nay ngủ dậy đặc biệt mệt mỏi, tới bây giờ huyệt thái dương vẫn còn giật giật, rất sợ Tiếu Đồng đem phòng bếp làm cho loạn lên nên sống ૮ɦếƭ không đồng ý.
Lúc thức ăn được đưa đến, Văn Mân đang ngồi dựa vào trong *** Tiếu Đồng, để anh tùy ý xoa *** nắn huyệt thái dương giúp mình.
Khỏi phải nói, người am hiểu về cấu tạo cơ thể và việc phân bố các dây thần kinh làm cho có khác, chỉ một lát sau, con đau đớn lúc nãy cũng dịu xuống rất nhiều.
“Tiếu Đồng, anh nói xem có phải rất kỳ quái không, rõ ràng em đã ngủ lâu như vậy, theo lẽ thường hẳn là toàn thân phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, sao lại càng ngủ càng mệt như vậy?”
“Khi toàn thân đều thả lỏng, trong quá trình ngủ nhiệt độ cơ thể giảm xuống, tế bào thần kinh của đại não không nén lại hoàn toàn, những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu em bị phát tán ra tạo thành những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ. Thông thường, trong khi ngủ xuất hiện giấc mơ mới là khỏe mạnh, ngược lại nếu không có không chỉ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ mà còn làm mất cân bằng các chức năng nên thực sự không tốt đối với cơ thể con người.”
Như vậy nằm mơ mới là khỏe mạnh, còn không mơ ngược lại lại không tốt? Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng tỏ vẻ khó hiểu.
“Vậy tại sao em lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Theo như anh nói thì cảm giác phải được thoải mái mới đúng chứ?”
Tiếu Đồng nghe vậy cúi đầu liếc Văn Mân một cái, mặc dù đã cố ý che dấu nhưng vẫn bị Văn Mân tóm được một tia mỉm cười lóe lên trong ánh mắt.
“Anh làm gì thế! Kỳ thị em có chỉ số thông minh thấp sao? Cũng không biết là do người nào giải thích không rõ ràng?” Vừa nói chuyện, bàn tay còn đặt bên hông Tiếu Đồng cũng dùng sức đồng thời nhéo mạnh một cái.
“Được, được, được, là anh sai rồi có được không? Bà cô à, mau dừng tay, nhíu thêm chút nữa lại bầm tím lên bây giờ.”
“Hừ!”
Nhìn người trong *** bỗng nhiên lại trương lên cái bộ dáng giống con mèo hoang, Tiếu Đồng vươn tay đem đầu cô ôm vào trong *** thêm lần nữa, khóe miệng cong lên, làm gì còn có bộ dáng cầu xin khoan dung vừa rồi nữa.
Cứ như vậy rất tốt, thỉnh thoảng dã man một chút, thỉnh thoảng kiêu căng một chút mới là nhóc của anh. Vừa rồi lúc cô ôm anh, khóc lóc cầu xin anh không được rời khỏi cô, mặc dù anh cảm thấy mình đang được coi trọng nhưng lại càng khiến anh đau lòng hơn.
“Anh chỉ nói, giấc mơ thích hợp để cải thiện chất lượng giấc ngủ và cân bằng các chức năng cần thiết cho cơ thể, nhưng một khi giấc mơ quá dài sẽ làm cho tế bào thần kinh đại não bị quá tải. Mặt khác, thời gian ngủ kéo dài sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến các chức năng thần kinh. Em thứ nói xem, hôm qua em ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngủ lâu như vậy, sao có thể không mệt mỏi cho được?”
Văn Mân ở trong lòng thầm tính toán một chút, đúng vậy nha, tối qau tới giờ cô ngủ cũng hơn mười hai tiếng rồi, chả trách lại mệt như vậy.
“Nhưng mà, bây giờ em cảm thấy thật mệt mỏi, lại muốn ngủ nữa.” Bởi vì buồn ngủ mà giọng nói cũng mềm mại dịu dàng, khiến trong lòng Tiếu Đồng cảm thấy ngọt lịm như đường.
Bởi vì muốn cho người trong *** mình duy trì được tỉnh táo, anh quyết định đưa tay giữ yên khuôn mặt của cô rồi nhéo nhéo lên hai bắp thịt bên má.
“Giữ cho mình được tính táo một chút đi, con heo lười, càng ngủ lại càng muốn đấy. Nếu em không muốn tiếp tục gặp ác động thì bây giờ phải tỉnh táo lên, tối nay có thể ngủ lại, chỉ cần ngủ trước mười một giờ một chú là được.”
Văn Mân trừng mắt, đem hai cái tay đang cố tình nhéo nhéo má mình đẩy ra, tuy rằng nhéo không mạnh nhưng lúc anh vừa buông tay ra, cô vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.
Cô giơ tay xoa xoa hai má mình, cố gắng làm dịu đi cảm giác nóng nóng ở trên mặt nhưng vẫn không quên nhấc chân đá mạnh vào người nam nhân bên cạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc