Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 27

Tác giả: Nara Ngư

Lo Sợ
Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng về đến nhà, bốn vị phụ huynh của hai nhà Văn gia và Tiếu gia đã đợi sẵn ở cửa nhìn họ mỉm cười, vừa vào cửa, bốn vị phụ huynh liền đoạt lấy giấy đăng ký kết hôn của họ xem thử.
Bốn người tụ cùng một chỗ, tỉ mỉ xem xét hai tờ đăng ký kết hôn đỏ thẫm, vui vẻ thảo luận việc chuẩn bị cho hôn lễ của hai đứa trẻ, đem Văn Mân và Tiếu Đồng hai diễn viên quan trọng nhất hoàn toàn bỏ quên.
Văn Mân mỉm cười nhìn thoáng qua hai bên cha mẹ, nhẹ giọng nói với Tiếu Đồng: “Em vào phòng thay quần áo trước.”
Không chờ Tiếu Đồng trả lời, lập tức đi vào phòng mình, cầm quần áo mặc ở nhà đi vào phòng tắm, đem vòi sen chỉnh lại ở mức tối đa, Văn Mân tiến lại trực tiếp đứng dưới vòi sen.
Những giọt nước ấm áp chảy xuống làn da mềm mại của cô, hơi nhột, cũng hơi đau, cô muốn mượn xác giác này để cho mình có được một cảm giác chân thật.
Từ khi gặp được Khương Bạch San ở bên ngoài cục dân chính, cả đoạn đường về, trong lòng Văn Mân đều trống rỗng, cô sợ quỹ đạo của lịch sử cuối cùng sẽ phát triển theo hướng cũ, cô sợ cuộc hôn nhân của cô và Tiếu Đồng cuối cũng lại kết thúc trong thất bại, Khương Bạch San, cố ấy có thể hay không lại trở thành vợ của Tiếu Đồng như cũ, cố ấy có phải sẽ là người được cùng anh đi đến cuối cuộc đời.
Nghĩ đến một ngày nào đó, Tiếu Đồng có thể trở thành chồng của người phụ nữ khác, những vòng tay ấm áp vốn chỉ thuộc về cô sẽ dành cho người khác, bên cạnh anh không còn thứ thuộc về cô, Văn Mân chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn.
Cô đem trán từ từ tựa vào tường gạch men lạnh buốt trong phòng tắm, tay nâng lên đặt ở ***g *** của mình, giống như làm vậy, có thể làm dịu bớt cơn đau thắt nơi ***g *** một chút.
Đột nhiên bàn tay đang đặt lên *** cô bị một bàn tay khác nhẹ nhàng ôm lấy, một thân thể ấm áp cũng dán chặt vào lưng cô.
Văn Mân lập tức mở mắt ra, nhanh chóng xoay người nhìn về phía người đàn ông phía sau.
"Tiếu Đồng, anh vào đây từ lúc nào?"
Tiếu Đồng giơ tay vén mấy sợi tóc ướt còn vướng trên trán của Văn Mân, khóe miệng hơi giương lên, “Lúc tâm trạng của em bắt đầu phập phồng.”
Ngay lúc Văn Mân đang nghĩ đến thời điểm mà Tiếu Đồng vừa nói, vẻ trêu đùa trên mặt Tiếu Đồng cũng chợt tắt, trở lại tác phong thường ngày, ôm lấy mặt cô, thâm sâu thở dài:
“Nhóc, em lo sợ điều gì? Đã có anh ở đây rồi.”
Văn Mân nhìn Tiếu Đồng trân trối, trong ánh mắt từ từ xuất hiện một tầng nước mỏng, cách một tầng hơi nước của phòng tắm, những gì nhìn thấy ở trước mặt cũng trở nên mờ ảo, tầm nhìn cũng rất mơ hồ, nhưng trong lòng cô giống như là xua đí đám mây lại được nhìn thấy mặt trời.
Từng bước từng bước tiến lại gần hơn, Văn Mân ôm chặt lấy Tiếu Đồng, đem mặt mình dán chặt vào ***g *** anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, đúng vậy, có anh ở đây, ít nhất hiện tại anh vẫn ở bên cạnh cô, cho dù đây là hạnh phúc mà cô trộm được, cho dù có một ngày cô phải đem anh trả lại cho Khương Bạch Sa, ít nhất nhất hiện tại, người đàn ông này là của cô.
Đúng, nói cô ích kỷ cũng được, nói cô vô sỉ cũng tốt, cô không quan tâm, cô chỉ muốn cố gắng hết mình, để Tiếu Đồng ở lại bên cạnh cô, cô không muốn đem anh tặng lại cho bất kỳ ai khác.
Nghĩ đến đây, bàn tay ôm lấy Tiếu Đồng cũng chặt thêm vài phần.
"Tiếu Đồng, chúng ta đã là vợ chồng rồi, cả đời nếu không có gì chia cách, anh phải hứa với em, vĩnh viễn cũng không bao giờ rời bỏ em được không?"
Đời Này Chỉ Kết Hôn Một Lần
Nghe Văn Mân dùng giọng điệu đáng thương nói ra những lời này, những ló lắng của Tiếu Đồng từ lúc lên xe tới giờ đã tan thành mây khói rồi, anh còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này, cô thế này là vì chứng sợ hãi trước hôn nhân, là bởi vì từng bị phản bội, cho nên đối với hạnh phúc sắp có được sinh ra cảm giác sợ hãi.
Tiếu Đồng bật cười vỗ nhẹ lưng Văn Mân, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu để làm yên lòng cô gái nhỏ.
"Hãy yên tâm, anh Tiếu Đồng, đời này chỉ kết hôn một lần."
Văn Mân còn chưa kịp cảm động vì câu nói này, ngay lập tức lại nghe Tiếu Đồng nói tiếp: “Kết hôn tốn kém nhiều như vậy, trước sau đều phải đầu tư tình cảm và thời gian nhiều như vậy, còn có biện pháp bồi dưỡng, biện pháp giải quyết, thiên tài đâu có rảnh rỗi như vậy.”
“Anh…” Bởi vì cái người không hiểu phong tình là gì này, Văn Mân vốn là đau thương và lo lắng nhất thời chuyển thành tức giận, cô ngẩng đầu muốn dạy dỗ Tiếu Đồng đang hồ ngôn loạn ngữ* này một phen, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền tự động im miệng, bởi vì tình cảm ngọt ngào ẩn dấu trong ánh mắt ấy hoàn toàn trái ngược với những lời anh đã nói ra.
*hồ ngôn loạn ngữ: nói những lời vô nghĩa hoặc nói hươu nói vượn.
***
Tiếu Đồng hơi cúi đầu, từng chút từng chút kéo gần khoảng cách của hai người, ấn trụ môi cô, từ nông rồi đến sâu, dây dưa triền miên.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” đột ngột vang lên, Văn Mân như chợt bừng tỉnh từ trong mộng, lùi về phía sau, nhìn thấy Tiếu Đồng gần ngay trước mắt, gương mặt cô phút chốc đã đỏ lên.
“Khụ, khụ, nhóc con, Tiếu Đồng, các con tắm xong liền nhanh chóng đi ra, ba mẹ có chuyện cần nói với các con.” Văn mẹ lúng túng ho khan, lên tiếng nhắc nhở người bên trong nhanh chóng ra ngoài, mới rồi đến cửa thấy cửa phòng không khóa, nghĩ là có thể tiến vào, thật không nghĩ tới, ở cửa phòng tắm lại nghe được tiếng nói rất nhỏ truyền từ bên trong, nếu có thể, bà tuyệt đối cũng muốn để cho con gái nhà mình có đủ không gian thời gian phát triển tình cảm vợ chồng, chỉ là lúc này quả thật có việc gấp, cho nên chỉ có thể làm cái bóng đèn đi quấy nhiễu chuyện tốt.
Lúc Văn Mân và Tiếu Đồng vội vàng mặc xong quần áo đi đến phòng khách, người lớn hai nhà đã nhàn nhã ngồi ở hai bên ghế sa lon, bốn con mắt chiếu thẳng vào hai người bọn họ, lộ ra vẻ cười nhạo khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
"Nhóc con, mau tới đây ngồi, ở bên này."
Mẹ Tiếu đứng dậy, thân thiết kéo tay Văn Mân, bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt, ánh mắt đều toát lên vẻ rất vừa lòng.
"Bác gái. . ."
“Xí, thế nào còn gọi ta là bác gái đây? Con hiện tại chính là vợ Tiếu Đồng, con nói, con nên gọi ta là gì nha.”
Gương mặt Văn Mân lại đỏ lên, quay đầu liếc mắt nhìn qua Tiếu Đồng, lúc này mới ngượng ngùng gọi một tiếng “Mẹ”.
"Ôi chao~~ ha ha, đứa bé ngoan."
Tiếu Đồng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Văn Mân trong tiếng cười rộ của mọi người, ánh mắt chợt lóe lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Văn Mân, đưa tay nắm lại bàn tay đang bị mẹ mình kéo lấy.
"Có cái gì phải xấu hổ, em hiện tại chính là bà xã của anh, đây là sự thật."
Cha mẹ Văn gia nhìn thấy bộ dáng con gái ở trước mặt con rể cứ như chim nhỏ nép vào người, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống, lúc trước Văn Mân và người kia nói chuyện yêu đương, trong lòng bọn họ có một ngàn một vạn thứ không yên tâm, nhưng dù bọn họ có khuyên nhủ thế nào, con gái vẫn cứ khăng khăng nhận định chính là người đó không chịu quay đầu lại.
Hiện tại tuy gả đi có chút vội vàng, nhưng Tiếu Đồng đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên bọn họ cũng chứng kiến được, cũng biết rõ, đứa tre này tuy ở phương diện đối nhân xử thế còn điểm thiếu sót, nhưng tuyệt đối là một người đáng để phó thác cả đời, con gái có thể tìm được một bến đỗ tốt như vậy, bọn họ cũng có thể yên tâm.
Ngoài Ý Muốn
“Nhóc con, Tiếu Đồng, vốn lần này mẹ và ba con trở về là nghỉ phép một tháng, nghĩ rằng một tháng hẳn là đủ để chuẩn bị cho hôn lễ của các con thật tốt rồi, nhưng vừa rồi ba mẹ nhận được điện thoại, dự án bên kia tạm thời xảy ra vài việc ngoài ý muốn, chúng ta lập tức phải trở về bên đó, cụ thể chừng nào thì có thể quay về đây, cũng chưa nói trước được, cho nên, muốn bàn bạc với các con một chút, chuyện hôn lễ phải làm thế nào bây giờ?”
Từ đáy lòng mà nói, Văn Mân là con gái duy nhất của bà, bà tuyệt đối hy vọng có thể đích thân chuẩn bị hôn lễ cho con gái, nhưng tình huống hiện tại thay đổi, bà cũng không mong muốn khiến con gái mình phải kéo dài thời gian tổ chức hôn lễ, chờ bọn họ xử lý xong mọi việc.
Nếu là dự án bình thường, bọn họ nếu có thể từ bỏ thì sẽ bỏ, nhưng dự án này bọn họ làm đã sáu năm rồi, tiêu tốn không biết bao nhiêu chi phí và tâm huyết thì chưa nói đến, hơn nữa còn liên quan đến cơ cấu chính phủ ở nhiều quốc gia, bọn họ không phải muốn bỏ là có thể bỏ.
Vừa nghe đến chuyện này, Văn Mân đột nhiên cả kinh, cô nhớ rõ kiếp trước, cha mẹ vẫn ở lại bên cạnh cô, cho đến khi cô và Tiếu Đồng kết hôn xong mới quay lại làm việc, bây giờ tình huống này sao lại không giống trước.
Văn Mân không biết rằng, cho dù ở kiếp trước, công việc của Văn ba Văn mẹ cũng là không thể dứt ra, nhưng lúc ấy tình trạng của cô rất không tốt, tựa hồ có thể nghĩ quẩn bất cứ lúc nào, ở trong lòng cha mẹ, tính mạng của con gái quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời, còn hiện tại, Văn Mân chẳng những không vì chuyện chia tay mà nghĩ quẩn, lại ở chung với Tiếu Đồng rất tốt, cho nên ba mẹ cô cảm thấy rất an tâm.
“Nhóc con, yên tâm đi, mặc dù ba mẹ con không thể không trở lại làm việc, nhưng vẫn còn có chúng ta ở đây mà, chuyện hôn lễ cứ giao cho chúng ta giúp các con chuẩn bị, chờ chuẩn bị tốt rồi, lại báo cho ba mẹ con trở về một ngày để tham dự lễ cưới, các con thấy như vậy được không.” Mẹ Tiếu nhìn Văn Mân có chút sững sờ, cho nên nắm chặt tay cô, nhẹ giọng trấn an.
Nhưng lời của mẹ Tiếu vừa mới xong, di động của ba Tiếu lại vang lên.
Chỉ thấy ba Tiếu nhìn màn hình điện thoại thấy số gọi đến, nhíu nhíu mày, sau đó nói một tiếng xin lỗi liền đứng dậy đi đến một bên nhận điện thoại.
Mặc dù cách xa một khoảng, cũng không nghe rõ ba Tiếu đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông có thể biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tiếu đợi ba Tiếu trở lại bên cạnh mới nhẹ giọng hỏi một câu, làm vợ chồng đã nhiều năm như vậy, ba Tiếu giơ tay nhấc chân cái gì sao bà còn không rõ, nhìn thấy vẻ mặt của ba Tiếu, trong lòng bà cũng có chút lo lắng.
“Một dự án ở bên Mỹ xảy ra vài vấn đề, có lẽ tôi phải quay về xử lý một chút.” Lúc nói lời này, vẻ mặt của ba Tiếu thoáng hiện một tia áy náy.
“Chuyện gấp như vậy, không thể chậm rãi sao?” Mẹ Tiếu khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
"Là dự án ở California, giá trị đầu tư của dự án rất lớn, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, chỉ sợ không thể cứu vãn."
Nghe ba Tiếu giải thích như vậy, mẹ Tiếu cũng không nói gì nữa, dự án này bà biết rõ, công ty đã đầu tư hơn một tỷ đô la, nếu có vấn đề xảy ra, dòng tiền mặt của công ty có thể gặp trục trặc, quả thật là tình huống không thể không xử lý gấp, hơn nữa dự án này bà cũng có tham gia, chỉ e bà cũng phải về một chuyến mới được.
Chỉ là…cha mẹ hai bên đều không ở lại được, chẳng lẽ để Văn Mân và Tiếu Đồng tự mình chuẩn bị hôn lễ sao? Điều này quả thật không thể nói nổi rồi.
Hôn Lễ Bị Hủy Bỏ
“Ba mẹ, mọi người có việc cứ đi, con và Tiếu Đồng có thể tự mình lo liệu được rồi, thật ra, con vẫn không nói với mọi người, chúng con cảm thấy hôn lễ cũng không nhất thiết phải làm, rất phiền toái. Dù sao, chúng con hiện tại cũng đã đăng ký kết hôn rồi, trên pháp luật đã là vợ chồng hợp pháp, hôn lễ cũng chỉ là cái hình thức mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao, còn không bằng một chuyến du lịch kết hôn vui vẻ đấy!”
Trước ngày hôm nay, Văn Mân đối với hôn lễ của cô và Tiếu Đồng vẫn tràn đầy mong đợi, nhưng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, khiến trong lòng cô trở nên bất an, giống như là trời cao đang muốn cảnh báo cô không nên gả cho Tiếu Đồng vậy.
Cô sợ lỡ như ở hôn lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, cô cũng không biết phải xử lý thế nào, hiện tại, cha mẹ hai bên đều không có, không bằng nhân cơ hội này đem hôn lễ hủy bỏ, nói thật, với cảm xúc hiện tại của cô cũng không thích hợp cử hành hôn lễ.
Nghe Văn Mân nói như vậy, Tiếu Đồng vẫn đứng ở bên cạnh, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó dường như nghĩ ra gì đó mới nhìn cô một cái.
“Nhóc, con thật sự nghĩ như vậy?” Văn mẹ nhìn vẻ mặt của Văn Mân, không chắc chắn hỏi lại một câu.
Trong ấn tượng của bà, con gái thực sự rất coi trọng hôn lễ, trước đây vẫn thường ở bên tai bà, nói cô sau này nếu tìm được người trong mộng rồi, phải tổ chức một hôn lễ thật đặc biệt, cô tuổi còn nhỏ, vậy mà ngay cả cô dâu muốn dùng loại hoa gì, nghi thức như thế nào cũng đều suy nghĩ kỹ, lúc này sao đột nhiên lại nói những lời không đồng nhất với lý tưởng như vậy.
“Vâng, con thật sự nghĩ như vậy, ba mẹ, con và Tiếu Đồng trải qua cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất không phải sao? Hơn nữa, hôn lễ chính là để nhận được sự chúc phúc của mọi người, hiện tại những người quan trọng trong cuộc đời của con và Tiếu Đồng đều có mặt ở đây rồi, chúng con cũng đã sớm nhận được lời chúc phúc của mọi người, vậy có cái gì nhất thiết phải tổ chức hôn lễ nữa đâu? Mọi người nói có phải không?”
Lúc nói những lời này, Văn Mân cũng mỉm cười, vẻ mặt hết sức tự nhiên, một tia bất thường đều không có, giống như trong lòng cô thật sự cho là như vậy.
Người lớn hai nhà Văn Tiếu quan sát ánh mắt của cô một lúc lâu, cuối cùng đều mỉm cười, tuy rằng bọn họ cũng không thật sự đồng ý với quan điểm này của Văn Mân, nhưng cũng không thể nói là cô không đúng, dù sao kết hôn là chuyện của hai người, bọn trẻ cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất, hơn nữa, bọn họ đúng là người của hai thế hệ, suy nghĩ khác nhau cũng là chuyện bình thường, họ vẫn là nên hoàn toàn tôn trọng tâm ý của hai người.
“Tiếu Đồng, con cũng nghĩ như vậy sao?” Cuối cùng, Văn mẹ vẫn không yên tâm nên hỏi lại Tiếu Đồng một chút, chỉ sợ có mình Văn Mân cố chấp với cái ý nghĩ này.
“Dạ, suy nghĩ của con và nhóc giống nhau, cô ấy thích thì con cũng thích.”
Văn Mân sau khi nói ra những lời trước đó, vẫn luôn lo lắng đến phản ứng của người bên cạnh, chỉ sợ anh mất hứng rồi tự ý làm, rõ ràng là chưa thương lượng trước với anh, lại nói với ba mẹ, rằng đây là kết quả sau khi bọn họ bàn bạc xong.
Hiện tại nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy rất cảm động với sự săn sóc của anh, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có chút mất mát, như vậy, hôn lễ của bọn họ thật sự bị hủy bỏ rồi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc