Chồng À Anh Thật Quái Gở! - Chương 17

Tác giả: Nara Ngư

Đại Nam Nhân
Văn Mân cắn đũa, ngẩng đầu nhìn trộm Tiếu Đồng vẫn tập trung vào ăn cơm, do dự một lát, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cuộc nói chuyện với Phạm Thành lúc chiều, cô cận thận suy nghĩ, cũng cảm thấy cũng có chút đạo lý, nếu đúng như vậy, cô vẫn hi vọng Tiếu Đồng có thể hợp tác làm việc với cảnh sát, như vậy cả hai bên đều có lợi nhiều hơn là hại.
Chỉ là cô cũng rất rõ ràng, lấy thái độ hiện tại của Tiếu Đồng, khẳng định là hắn có rất nhiều việc cảm thấy bất mãn với cảnh sát, nếu để cho bọn họ hợp tác một thời gian dài, chỉ sợ đến lúc đó này sinh mẫu thuẫn và xung đột, chỉ sợ lại mất nhiều hơn được.
“Em còn nhìn lén tôi, là cảm thấy tôi rất đẹp mắt, muốn dùng sắc thay cơm sao.”
“Khụ khụ khụ khụ” Văn Mân đang tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được lời nói đầy vẻ tự phụ của Tiếu Đồng, lập tức bị sặc đến thiếu chút nữa không thở được.
“Em xem em, ăn một bữa cơm cũng không cẩn thận một chút, may mắn là có tôi ở đây xem chừng em, nếu không em phải sống thế nào đây.”
“Là tại anh nên tôi mới bị sặc.” Văn Mân thật muốn hét lên một câu như vậy, nhưng vì liên tục ho khan, nên vẫn không thể chân chính đem những lời này nói ra được.
Sau một hồi ho khan, Văn Mân lúc này mặt đã đỏ rần lên vì bị sặc quá mức, cô xoay người đối diện với Tiếu Đồng đang lúc này đang đứng phía sau vỗ lưng giúp mình, cắn cắn môi sau đó vẫn là đem những lo lắng trong lòng nói ra.
“Tiếu Đồng, chiều nay Phạm Thành lại tìm tôi lần nữa, oogn ta hy vọng tôi có thể thuyết phục anh hợp tác cùng cảnh sát, hơn nữa việc chúng ta đến hiện trường vụ án sáng nay, ông ta cũng biết rồi, lúc ấy ông ta đi ngay sau chúng ta.
Nhìn Tiếu Đồng chỉ nhíu nhíu mày mà không có phản ứng nào khác, Văn Mân mới dè dặt hỏi: “Anh có muốn nghe một chút ý kiến của tôi không?”
“Em muốn tôi đồng ý đề nghị của Phạm Thành?” Lúc nói lời này Tiếu Đồng một chút vẻ mặt ngạc nhiên cũng không thấy, như là đã dự đoán được Văn Mân sẽ đưa ra đề nghị như vậy.
“Đúng vậy, tôi hy vọng anh hợp tác với Phạm Thành, đương nhiên đây là bọn họ có việc cầu anh, chúng ta có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần hai bên có thể đạt tới nhận thức chung, chúng ta có thể lùi một bước, không phải sao?”
“Em biết là tôi không thích phương thức làm việc của bọn họ, một chuyện quá đơn giản, bọn họ cũng cố tình bắt phải làm theo trình tự này nọ, chờ bọ họ phê duyệt xong, chứng cứ cùng hung thủ cũng đã sớm chuồn mất rồi.” Giọng nói khinh thường này chính là phong cách vốn có của giáo sứ Tiếu.
“Chúng ta có thể cùng bọn họ thương lượng mà, chỉ cần anh tham gia vào vụ án này, để cho bọn họ thấy năng lực đặc biệt của anh và cho anh đủ thẩm quyền.”
“Tôi không thích cái cách bọn họ dùng việc phá án để đạt được thành công, dùng một phần lớn nguồn lực tài chính và vật chất mới tìm ra được hung thủ đích thực, đầu tiên không phải là cho người bi hại một cái công đạo, ngược lại trở thành công cụ để khoe khoang thành tích.”
"Ách…Chúng ta có thể thay đổi cách nghĩ khác, mặc kệ cuối cùng có người mượn chuyện này để tranh thủ lợi ích hay không, chúng ta chỉ cần làm việc nên làm, nếu anh vì không quen nhìn những kẻ như vậy mà không muốn cùng bọn họ hợp tác, khi vụ án phát sinh, cảnh sát cũng sẽ không đến tìm gặp anh, anh không tiếp nhận vụ án này, mới thực là để cho hung thủ vĩnh viễn không bị bắt.”
Lời nói của Văn Mân lần này rõ ràng làm cho Tiếu Đồng dao động, chỉ thấy hắn nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ xem những lời này có hợp lý hay không, sau đó cúi đầu nhìn nét mặt của Văn Mân, tựa hồ muốn từ vẻ mặt này tìm được đáp án.
“Nhưng là, tôi vẫn không thích…”
“Tiếu Đồng, anh sao có nhiều chỗ không thích như vậy, một đại nam nhân, sao lại không dứt khoát như vậy? Tâm trạng tốt liền bắt lính theo danh sách sao*? Nói một câu thôi, đồng ý hay không đồng ý.” Văn Mân vốn không đủ kiên nhẫn, đã cố gắng giải thích nhiều đạo lý như vậy, còn muốn nói thêm gì nữa đây, cô cũng không biết mình nên nói cái gì rồi, vì thế chỉ có thể buông tha cho cổ họng của mình mà đối với Tiếu Đồng rống lên một câu cuối cùng như vậy.
* Bắt lính theo danh sách: câu này thường dùng để chỉ những người thụ động, thiếu quyết đoán, thích chần chờ, do dự không chịu quyết định mà chờ đợi cái gì đến sẽ đến.
“Em nói tôi là đại nam nhân!? Được rồi, tôi chính là đại nam nhân, tôi đáp ứng em, chấp nhận hợp tác với Phạm Thành bọn họ.”
Văn Mân rốt cục cũng nhận được đáp án của Tiếu Đồng, vừa định đứng dậy cho hắn một cái ôm, cảm ơn hắn đã chịu lùi bước, nhưng là còn chưa kịp đứng, đã thấy Tiếu Đồng lùi lại bắt chân ngồi lên một chiếc ghế, đem bát không đưa tới trước mặt cô.
“Nhóc, lấy cơm cho tôi. Sau đó đến giúp tôi xoa Ϧóþ bả vai.”
Văn Mân khó hiểu nhìn Tiếu Đồng, không biết hắn đột nhiên làm vậy là có ý tứ gì.
Tiếu Đông trừng mắt, giọng nói uy nghiêm tiếp tục nói: “Tôi là đại nam nhân, em là tiểu nữ nhân, tiểu nữ nhân nên hầu hạ đại nam nhân cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thật tốt, em chịu làm tiểu nữ nhân rồi, tôi mới chấp nhận làm đại nam nhân, quyền lợi và nghĩa vụ nhất định phải bình đẳng.”
Cùng Nhau Hành Động
Văn Mân thấy Tiếu Đồng như vậy thật trẻ con, cắn chặt môi, cố gắng không để mình cười ra tiếng, đây sao có thể là giáo sư Tiếu mà mọi người đều kính sợ, quả thật chính là một anh bạn nhỏ.
Nhưng tốt xấu gì vừa rồi hắn cũng đã chịu nhượng bộ rồi, cho nên cô vẫn là chấp nhận cầm lấy bát đi vào phòng bếp lấy thêm cơm giúp hắn.
Tiếu Đồng nhìn bóng lưng của Văn Mân đi vào phòng bếp, bộ dáng đại nam nhân nãy giờ vẫn luôn giữ vững liền biến mất không chút dấu vết, im lặng nhìn hướng phòng bếp nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chung Phàm nói có lý, ở chung với phụ nữ nên cò kè mặc cả, nếu chuyện gì cũng sảng khoái đáp ứng thật không tốt, hắc hắc hắc.”
“Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Văn Mân bưng cơm trở về liếc mắt một cái liền thấy được Tiếu Đồng đang cúi đầu, một bên cầm đũa gõ nhẹ lên mặt bàn, một bên lắc lắc đầu tự lẩm bẩm cái gì đó.
“Có nói gì sao? Không có a.” Tiếu Đồng nhận bát cơm Văn Mân đưa tới, cúi đầu ngửi ngửi mùi thơm của gạo, làm ra một bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
“Tiểu nữ nhân lấy cơm thật là thơm.”
“Được rồi, đừng ngồi đó nói nhảm nữa, anh mau ăn đi, chờ ăn xong rồi nhớ gọi điện cho đội trưởng Phạm, miễn cho ngày mai ông ấy lại tới tìm tôi, tôi cũng không còn đủ sức ứng phó nữa.” Văn Mân dùng đũa chỉ chỉ lên mặt bàn trước mặt Tiếu Đồng ý bảo hắn đừng lảm nhảm nữa.
“Sao tôi phải gọi cho hắn a, là em đề nghị tôi đồng ý, hơn nữa cũng là em nói có điều kiện liền cùng bọn họ thương lượng, em không làm, vây ai sẽ đi làm thay đây?”
“Tôi!?” Văn Mân đưa tay chỉ vào mình, “Không, không được, anh không phải còn có trợ lý sao? Để cho trợ lý đi nói chuyện đi, anh ta chắc chắn có kinh nghiệm hơn tôi, hơn nữa ngày mai tôi còn có việc gấp.”
“Em có việc gấp gì? Em không phải đi theo tôi cùng điều tra vụ án sao?” Nghe Văn Mân nói hôm đó sẽ không cùng hắn làm việc, Tiếu Đồng lập tức mất hứng mặt nghệt dài ra.
“Tôi và anh cùng nhau điều tra vụ án a! Tôi chẳng có hiểu biết gì về kiến thức chuyên môn cả, thật không dám đi, không gây rắc rối cho anh là đã may mắn lắm rồi, anh trước đây điều tra như thế nào thì hiện tại cứ làm thế đó đi, cứ coi như không có tôi là được, hơn nữa, ngày mai tôi thật sự có việc cần làm, không thể đi cùng anh.”
Văn Mân nghĩ rồi, cô dù sao cũng đã tốt nghiệp đại học, cứ ở nhà suốt ngày không làm việc làm đàng hoàng thật không ổn, tuy rằng đã biết điều quan trọng nhất trong đời mình là cái gì, nhưng cô cảm thấy có sự nghiệp riêng cũng rất quan trọng, nếu như không ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Tiếu Đồng, cô cũng muốn tạo cho mình một mảnh trời riêng. Việc nỗ lực đặt hết tâm tư trên người Tiếu Đồng sẽ khiến cô đối với những chuyện nhỏ nhặt bình thường cũng sẽ rất mẫn cảm, về lâu dài, đó không phải là việc tốt.
“Coi như không có em!? Không được, đây rõ ràng là không đúng, còn nữa, em đã quên lúc đầu tôi chuyển đến đây ở là vì lý do gì rồi sao? Tôi tới đây là vì phòng ngừa tên bạn trai cũ của em lại tới gây rối, em không đi cùng tôi, tôi bảo vệ em thế nào? Nếu em quyết định như vậy, vụ án này tôi sẽ không điều tra nữa, bắt đầu từ ngày mai tôi xin nghỉ phép dài hạn, ở cùng em.”
Lời vừa dứt, Tiếu Đồng liền giả bộ lấy di động ra gọi điện thoại, kết hợp với những lời hắn vừa nói, không khó để đoán ra đây là gọi cho ai.
“Tiếu Đồng, anh đừng có quyết định nhanh như vậy được không, chúng ta thương lượng lại một chút, anh dễ dàng từ bỏ việc điều tra như vậy, người bị hại làm sao bây giờ? Hiện giờ cảnh sát đều không có biện pháp xác nhận thân phận nạn nhân, sau này biết điều tra thế nào, anh muốn nghỉ phép cũng phải chờ kết thúc vụ án này đã nha.”
“Thương lượng một chút? Không được, không thương lượng, chúng ta nhất định phải cùng nhau hành động, không thể tách ra.”
“Được được được, ngày mai tôi đi cùng anh, được rồi, anh mau đặt điện thoại xuống đi.”
“Đáp ứng sớm không phải xong rồi sao? Thật là ~”
“Ách…” Văn Mân thấy Tiếu Đồng dường như không có việc gì lại cúi đầu ăn cơm, nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, tất cả biểu tình vừa rồi đều là diễn trò để gạt cô đây mà.
Hồng Chọn Quả Mềm
Mãi đến ngày hôm sau theo Tiếu đồng đi đến đội cảnh sát, Văn Mân vẫn mãnh liệt có cảm giác bị lừa gạt.
“Giáo sư Tiếu, Văn tiểu thư, rất vui được chào đón hai vị, tối qua nhận được điện thoại của Văn tiểu thư, lão Phạm ta vẫn thấp thỏm đến bây giờ, cuối cùng cũng mời được giáo sư Tiếu đại giá rồi, chỉ cần giáo sư Tiếu chịu ra tay hỗ trợ, tin tưởng vụ án này rất nhanh sẽ được phá.”
Từ sáng sớm Phạm Thành đã đứng chờ ở bên ngoài văn phòng đội cảnh sát, chính là hi vọng giáo sư Tiếu có tính cách quái gở này không tìm ra điểm sai sót, kỳ thực trong lòng ông cũng biết, để mời được Tiếu Đồng tham gia điều tra vụ án này cũng có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, ông lập tức quay đầu nhìn vị công thần có công lớn nhất trong việc này, chỉ là Văn Mân lúc này còn đang cúi đầu suy nghĩ xem mình như thế nào bị lừa đưa đến nơi này, căn bản không chú ý tới Phạm Thành vẫn đang híp mắt với vẻ đầy cảm kích.
“Ông hẳn là rất cao hứng đi, hơn nữa còn phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Mân, nếu không phải Tiểu Mân thuyết phục tôi, tôi mới không muốn cùng mấy người cảnh sát chỉ biết nịnh nọt, hiệu suất làm việc lại cực kém hợp tác đâu."
Văn Mân vừa mới định thần lại chợt nghe câu phát ngôn “vĩ đại” của Tiếu Đồng, nhất thời cảm thấy cả kinh, vội càng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phạm Thành. Ôi chao, coi như đây là sự thật, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy nói thẳng a, chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng những người này đến lúc đó sẽ gây khó khăn cho hắn sao.
“Đội trưởng Phạm, ý Tiếu Đồng không phải như vậy, ý của anh ấy là ngài sáng sớm đã đứng ở ngời đợi chúng tôi rồi, thật là làm cho chúng tôi thụ sủng nhược kinh*, lần này hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ của người dân như chúng tôi, nếu khả năng chuyên môn của Tiếu Đồng có thể giúp đỡ được chút việc gì đó, đây là vinh hạnh của chúng tôi mới phải.”
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo
Phạm Thành sớm đã chuẩn bị tâm lý rằng Tiếu Đồng nói chuyện sẽ rất thẳng thắn, nhưng lại không nghĩ tới thẳng đến mức này, ông thật muốn phản bác một chút, nhưng lại tìm không thấy có chỗ nào có thể phản bác, không phải vừa rồi ông ta cũng có ý nịnh nọt sao? Hơn nữa đúng là bọn họ làm việc hiệu suất rất thấp, từ lúc phát hiện xác ૮ɦếƭ đã ba bốn ngày nhưng chưa phát hiện ra được một chút đầu mối nào.
Mà ngay tại thời điểm hắn bị lời nói của Tiếu Đồng làm cho lúng túng không biết trả lời thế nào, Văn Mân kịp thời mở miệng giải vây, làm cho Phạm Thành một lần nữa hạ quyết tâm, chỉ cần sau này cùng hợp tác với Tiếu Đồng phá án, nhất định mang theo Văn Mân, nếu không hắn thật lo lắng hai bên không thể giao tiếp bình thường.
“Ha ha a, Văn tiểu thư nói hơi quá rồi, hai vị xin mời vào bên trong, chúng ta ở trong này nói chuyện.
Khi Phạm Thành đi trước dẫn vào văn phòng, Văn Mân mới xoay người hướng vẻ mặt vô tội của Tiếu Đồng trừng mắt một cái.
“Tiếu Đồng, anh không nói lời nào sẽ ૮ɦếƭ sao, vừa mở miệng liền đắc tội người ta, anh không sợ người ta sẽ gây khó dễ cho anh, người ta dù sao cũng là cảnh sát, anh dù có học vấn cao cũng chỉ là một người dân bình thường. Nếu người ta thật tâm muốn đối phó anh, anh nhất định không xong đâu.”
Văn Mân cho là Tiếu Đồng bị cô mắng nhất định sẽ mở miệng phản bác, hoặc ít nhất cũng sẽ tỏ vẻ không phục, nhưng ngoài dự kiến là, người này lại có thể nhìn cô chằm chằm cười đến ánh mắt cũng híp lại.
“Em lo lắng cho tôi?”
Nghe được giọng điệu rõ ràng như vậy, còn có biểu cảm của ánh mắt, Văn Mân lần nữa cảm thấy được hơi thở dồn dập, cô mạnh mẽ lắc đầu, vừa di về phía trước, một bên ném lại một câu.
“Có quỷ mới lo lắng cho anh.”
Tiếu Đồng đứng tại chỗ nhìn Văn Mân bước đi được vài bước, lúc này mới nhấc chân đuổi theo cô, duỗi tay đem người phụ nữ đang xấu hổ ôm vào trong иgự¢ mình.
“Yên tâm đi, Phạm Thành không phải là người thích so đo, nếu là tiểu nhân, tôi đã không nói những lời này rồi, hơn nữa, cho dù hiện tại tôi chỉ là một người dân bình thường, nhưng ban đầu khi về đây là đáp ứng lời mời hợp tác của Bộ công an làm cố vấn đặc biệt, như vậy chức vị so với Phạm Thành đội trưởng đội cảnh sát còn lớn hơn.”
“Ách…” Văn Mân ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng không chớp mắt, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: “Anh đây là điển hình của hồng chọn quả mềm*”
Đây không phải là EQ thấp nha, người đàn ông này đơn giản là so với khỉ còn tinh*.
*Hồng chọn quả mềm: là một câu thành ngữ ý chỉ những người biết chọn đối tượng, hoàn cảnh sao cho có lợi với mình. Trong câu nói trên của Văn Mân ý nói Tiếu Đồng đối với Phạm Thành nói thẳng không kiêng dè gì là vì biết Phạm Thành có chức vụ thấp hơn mình.
*so với khỉ còn tinh: Mình giải nghĩa thêm một chút câu này, ta vẫn thường nghe người ta gọi mấy người hơi khôn lỏi, giảo hoạt là "khỉ thành tinh", ở đây ý chị Mân cũng tương tự như vậy, là đang nói anh Tiếu rất giảo hoạt đó
Giáo Sư Tiếu Ngạo Mạn
“Giáo sư Tiếu, việc này không nên chậm trễ, không nói chuyện ngoài lề nữa, về vụ án kia lúc trước tôi cũng đã đề cập qua, không biết ngài có ý kiến gì không?”
Phạm Thành mấy ngày nay đều bị cấp trên hỏi thăm tiến độ phá án đến điên rồi, cho nên lúc này cũng không làm bộ khách khí, vừa vào đên phòng làm việc, pha trà ngon mời Tiếu Đồng và Văn Mân xong liền mở lời nhắc tới vụ án.
“Không có ý kiến.” Tiếu Đồng nói lời này đặc biệt hợp tình hợp lý.
Ách…Hôm trước không phải ngài và Văn tiểu thư cùng đi đến hiện trường sao? Sau lại còn cầm theo chứng cứ quay về sở nghiên cứu.” Dưới tình thế cấp bách này, Phạm Thành cũng không che dấu việc ngày hôm qua có theo dõi bọn họ.
Thật ra Phạm Thành cũng hiểu, dù ông không thừa nhận, chuyện theo dõi này cũng không gạt được Tiếu Đồng, ngày hôm qua khi lái xe đi theo bọn họ đến sở nghiên cứu, lúc Tiếu Đồng đi đến cổng của sở nghiên cứu còn quay đầu lại nhìn hướng chiếc xe của ông rồi nở một nụ cười nhạt.
Kia một khắc ông đã biết, chỉ sợ là lúc ông vừa xuất hiện ở cổng công trường, Tiếu Đồng đã nhận ra rồi, sở dĩ không nói, có thể là lo lắng đến cảm giác của Văn Mân, đây cũng là lý do thúc đẩy ông quyết định tìm Văn Mân ngả bài.
“Chứng cứ? Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi mang chứng cứ quay về sở nghiên cứu, tôi chỉ là quá nhàm chán nên đến vùng ngoại ô bắt con giun mà thôi.”
“Tiếu Đồng ~~ nói chuyện nghiêm túc đi.”
Tuy rằng Tiếu Đồng đã nói không cần lo lắng đắc tội Phạm Thành, nhưng Văn Mân cảm thấy tốt nhất là vẫn nên chuyện có chừng mực, trong hoàn cảnh này tuyệt đối…như vậy sẽ có lợi hơn.
“Hừ ~~ tôi không phải là đang nói chuyện nghiêm túc sao?” Tiếu Đồng dĩ nhiên không hài lòng việc Văn Mân lần nữa vì giúp Phạm Thành mà trách cứ hắn, nhưng hắn lại không thể cáu giận với cô, cho nên chỉ có thể phóng mắt hướng đến người vô tội Phạm Thành.
Phạm Thành sờ sờ cái trán, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, ông đường đường là đội trưởng đội cảnh sát uy vũ, tuổi lại một bó to vậy mà có thể làm đối tượng trút giận cho một tên nhóc còn chưa lớn, buồn bực nhất chính là, một chút ý kiến cũng không dám có.
“Còn không nói chuyện đàng hoàng, mau chóng nói cho đội trưởng Phạm chuyện đã phát hiện được những gì từ trên người con giun kia rồi, anh không nghĩ bắt được hung thủ nhanh một chút sao?” Văn Mân không để ý đến tính tình trẻ con của Tiếu Đồng, nhẹ giọng ở bên tai hắn cảnh cáo: “Anh không mau tìm cách kết thúc vụ án này, tôi sẽ không cùng anh hồ nháo thêm nữa.”
Tiếu Đồng híp một con mắt, lại hơi quệt quệt miệng, thấy Văn Mân cũng không mảy may để ý đến, lúc này mới ngả mình vào ghế sa lon, tức giận nói: “Theo mức độ tiêu hóa các tổ chức tế bào của người bị hại trong cơ thể con giun, kết hợp tốc độ tiêu hóa thức ăn của con giun đó có thể phỏng đoán, thời gian nạn nhân là bị sát hại vào khoảng 3 – 4 ngày trước, các ông chỉ cần sắp xếp điều tra theo dõi băng giám sát trong khoảng thời gian này là được rồi.”
“Nhưng, vùng phụ cận ở đó đều rất hẻo lánh, chỉ sợ rất khó tìm thấy thiết bị ghi hình.”
Phạm Thành cau mày cố gắng nhớ lại các điểm phân bố thiết bị ghi hình ở vùng này, cuối cùng vẫn là thất vọng phát hiện, chỉ sợ rất khó dựa vào thiết bị ghi hình để tìm được kẻ tình nghi, vùng này một năm trước đã hoàn thành quy hoạch, bị các đơn vị kiến trúc phân định rõ khu vực để xây tường rào ngăn cách, bình thường rất ít người lui tới, lại không có đường quốc lộ đi qua, cho nên một cái thiết bị theo dõi cũng chưa lắp.
“Tìm không thấy thiết bị ghi hình, các ông sẽ không đi hỏi người dân xung quanh đó sao? Chỉ cần là nơi có người ở, chắc chắn sẽ tìm được dấu vết để lại.”
“Ách…giáo sư Tiếu nói rất đúng, tôi đây liền cử nhân viên đi hỏi thăm người dân, chỉ là…giáo sư Tiếu có thể hay không nhắc lại một chút manh mối, để chúng tôi có thể nâng cao hiệu suất làm việc.”
Từ biểu hiện ở vụ án mạng xác ૮ɦếƭ trầm dưới hồ, Phạm Thành đối với chuyên môn của Tiếu Đồng tin tưởng rằng chỉ cần hắn xem qua hài cốt của nạn nhân, tuyệt đối có thể tìm được rất nhiều thông tin của người ૮ɦếƭ. Mà trước đó, ông nhận được báo cáo nói rằng Tiếu Đồng cũng đã sớm nhìn thấy thi thể rồi, cho nên khặng định là còn một ít tin tình báo mà hắn không muốn nói tới.
Về phần vì sao không muốn nói, ông cũng đoán không ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc